Bước vào trong trói buộc anh giăng, em sớm biết chẳng có lối thoát.
Đường dài còn lại, chung vai sóng bước. Mình còn gì nữa đâu, ngoài nhau.
Ngô Thần mặc chiếc áo sơ mi tay dài màu thiên thanh đứng dưới tán mộc hương. Gió thổi trên lớp vải mềm luồn vào trong da nghe lành lạnh. Trung tuần tháng chín, mùa thu Thu Thành đã chớm dậy. Ngô đồng rụng lá, mân côi tàn nhụy, mộc hương nở rộ. Đi từ đầu phố Cây Hòe, đã ngửi thấy mùi hai cây mộc hương xum xuê trước cổng nhà Lục thơm nức nở.
Đứng ngẩn ngơ một chốc, Chu Cánh nói, vào nhà thôi, gió lớn rồi.
Mấy bông mộc hương rơi trên bàn chân, Ngô Thần gật gù, đoạn khom người phủi hoa xuống.
Hôm nay là thu phân, Lục ở nhà tự làm chè trôi nước, gọi hai người họ cùng qua ăn. Không phải bữa chính, nên trên chiếc bàn đá chỉ bày hai cái bát ngọc rất đẹp, trong mỗi bát có bốn viên trôi nước, hình dáng tròn đầy xinh xinh. Ngô Thần cầm thìa, thổi chè thật nguội mới cắn từng miếng nhỏ.
Vừa vào miệng đã nếm được mùi mộc hương thoang thoảng trong nước đường ngọt dịu.
Lục nói, mộc hương vừa trổ thì phải hái ngay, mang phơi khô, rồi bỏ vào lọ tẩm chung với đường phèn, như vậy sẽ để dành được rất lâu.
Bát chè trôi nước mới nấu xong, sóng sánh màu nâu óng ánh, đã thơm lại còn ngon. Ngô Thần ăn rất chậm, dợn nghĩ, Lục phí tâm phí sức như thế chắc là muốn nấu cho Nhiếp Ảnh ăn. Nhưng hôm nay Nhiếp Ảnh đi làm, nhà cửa cũng quạnh vắng hơn.
Lúc ra về, Lục đưa cho cái gà mên bằng sứ đựng rất nhiều chè trôi nước. Chu Cánh nhận, nói cảm ơn, rồi nắm tay Ngô Thần đi. Phía chân mây, trời chiều buông nắng, quện lên từng lằn ráng đỏ. Chưa phải thời điểm về nhà. Chu Cánh không lái xe về hướng khu Di Thu mà rẽ sang phía thành Tây.
“Học trưởng, mình đi đâu vậy?”
“Nhà anh.” Chu Cánh nhìn cái gà mên Ngô Thần đang ôm, “Mỗi năm tới mùa mộc hương nở, mẹ anh lại muốn ăn món này.”
Ngô Thần ồ lên, theo thói quen vò vạt áo.
Chuyện này thực sự quá đột ngột rồi.
Chu Cánh xoa cổ cậu, trấn an, “Đừng hoảng… Hôm nay em vẫn xinh như mọi ngày.”
Ngô Thần khẩn trương tới hếch mũi đỏ mặt. Sau cái ngày máu me bị đưa tới bệnh viện ấy, trộm thấy anh thích màu trời, nên mỗi khi mua quần áo trên taobao hay ngoài cửa hàng cậu đều sẽ ưu tiên chọn màu thiên thanh. Chu Cánh tuy chẳng nói, nhưng mỗi lần đều sẽ nhìn cậu thật lâu. Cứ nghĩ tới chuyện này lại cảm thấy vừa thỏa mãn vừa xấu hổ, bất giác cúi đầu cười một mình, đến khi hoàn hồn mới nhận ra anh đang ngắm cậu.
“Lo lái xe đi chứ anh.” Ngô Thần ngượng ngùng.
Đúng lúc phía trước lại đang tắc đường.
Chu Cánh chồm qua hôn má cậu, hỏi, “Còn lo không?”
“Hơi hơi thôi ạ.” Nói như thế là để anh yên tâm, mắt thì đảo tới đảo lui nhìn chừng hai bên đường. Cố nhớ xem trên đường có cửa hàng trang sức, mỹ phẩm, thuốc bổ nào không, song nhớ ra địa vị của cha mẹ anh, nghĩ những món đồ ấy vẫn không xứng được, nhíu mày cầu cứu, “Học trưởng, chúng ta nên mua gì mang tới đó?”
Câu trả lời của Chu Cánh là dừng xe trước một cửa hàng trái cây, tùy tiện mua một nãi chuối hương và hai chùm nho, giá chưa tới một trăm đồng.
Chẳng kịp nhìn quang cảnh trong tiểu khu thì xe đã lái vào trong bãi đậu. Anh nắm tay đưa cậu đang trong trạng thái hồn vía lên mây đi vào thang máy, chốc sau thì tới nhà.
Khi Chu Cánh đứng ở lối vào lấy đôi dép bông cho cậu, má Chu nghe tiếng liền đi ra. Nhân dạng của bà hoàn toàn khác xa kiểu cách mà Ngô Thần đã tưởng tượng. Bà xõa tóc ngang vai, vận chiếc váy màu xám giản dị, mặt mày nom tiều tụy, đôi mắt rất hiền chất chứa tang thương dâu bể. Ngô Thần sững ra nhìn má Chu mấy giây, bất giác cảm thấy hết sức thân gần.
Chu Cánh ngồi dưới sàn, khều nhẹ chân cậu, nói, tháo giày ra, rồi chưa chi đã chủ động cởi luôn cho cậu. Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên từ trong bước ra, không ai khác chính là bố của Chu Cánh.
Chẳng cần nhìn mặt, cảm nhận khí thế áp đảo ấy là biết, giống với Chu Cánh vô cùng.
Nên Ngô Thần trở nên luống cuống, nào dám để con trai nhà người ta ở trước mắt song thân mà thay giày cho mình. Cậu líu ríu ngồi xuống, hấp tấp mang dép sai chiều vài lần, sau đó mới cầm đồ đạc, khép nép đứng phía sau Chu Cánh.
Anh bật cười, ung dung giới thiệu, đây là Ngô Thần, bạn trai của con.
Ngô Thầy hai tay run run, cúi người vái chào, dâng giỏ trái cây lên, “Con chào bác trai, con chào bác gái, đây là…”
Nói là quà biếu thì đơn sơ quá. Cậu bối rối cau mày nhìn Chu Cánh, anh vừa định cất lời thì bố Chu đã bước tới, một tay xách chiếc giỏ, nói, vào đi.
Sau khi Ngô Thần vừa ngồi xuống, ông lại chỉ đống quà vặt bày la liệt trên bàn, “Thích ăn gì, cứ lấy.”
Ngô Thần trố mắt ngạc nhiên, thấy cách thức nói chuyện của bố Chu giống hệt với chú Vương ở công ty. Má Chu nhìn đức ông chồng, mỉm cười nói đỡ, “Nửa giờ trước hai bác mới biết tin con sẽ ghé chơi. A Cánh bộp chộp như thế, chắc làm khó con rồi.”
Giọng má Chu vô cùng nhẹ nhàng, khiến Ngô Thần mơ hồ không hiểu khó là khó ở đâu, Chu Cánh bên cạnh đã đặt chiếc gà mên lên bàn, “Mẹ, chè trôi nước mộc hương anh Lục nấu.”
Mắt bà nheo lại đầy vui vẻ, “Năm nay sớm hơn năm ngoái nhỉ.”
Bố Chu gằn giọng, “Cơm còn chưa nấu, ăn trôi nước cho đầy bụng à?”
Hai tay túm ống quần của Ngô Thần giãn ra, lần đầu nghe Chu Cánh bị người ta rầy la âu thật lạ, chốc chốc kín đáo ngắm nghía ngôi nhà. Diện tích không lớn, trang hoàng giản dị, đồ nội thất chủ yếu tông màu nâu nhạt, bày trí gọn gàng ấm cúng. Mặt đông phòng khách dựng một cái tủ kính rất to, đựng đầy sách vở. Má Chu nhìn theo mắt Ngô Thần, liền giải thích, sách vở của đám nhóc mà bác từng dạy ấy mà.
Chu Cánh đang nói chuyện với bố Chu, “Con đưa em ấy tới thăm nhà một chút, không ở lại ăn cơm.”
“Lần đầu tới mà không ăn cơm là thế nào?”
“Gặp nhau được rồi. Ăn uống tốn thì giờ, kẻo ngài lại làm em ấy sợ.”
Không khí bị bóp nghẽn mấy giây, bố Chu chợt cười to, “Sao tôi nhìn anh lại cứ thấy chướng mắt!”
Chu Cánh cũng cười đáp, “Nhưng con không có ghét ngài.”
“Ý anh nói tôi hẹp hòi?”
“Ngài nghĩ nhiều rồi.”
Hai người nhất quyết chẳng ai nhường ai. Ngô Thần sợ tới ríu cả chân lại, lo lắng họ sẽ cãi nhau. Má Chu bèn kéo cậu ngồi bên cạnh bà, trấn an, “Không sao đâu, hai cha con này cứ gặp lại đấu võ mồm, thật ra là đang vui vẻ lắm.”
Chu Cánh vẻ ngoài thật sự rất giống bố, trừ đường nét khuôn hàm thì ngũ quan là tương tự. Sức lực bố Chu khỏe vô cùng, một tay xách cổ áo Chu Cánh cao hơn mét tám đi lên trên lầu. Ngô Thần toan muốn theo cùng, lại thấy như thế thật vô phép, nên ngồi co ro nhìn má Chu. Má Chu bật cười, “Không đánh nhau đâu… Ông ấy đánh không lại A Cánh.”
“Hoặc là nói, ổng không nỡ xuống tay.” Má Chu quay qua nhìn cậu, “Mấy đứa nhỏ cứ khen con với bác, quả nhiên, con thật đẹp.”
Lần đầu ở trường hợp như vậy, Ngô Thần không cảm thấy ác ý trong lời khen này.
“Con đừng trách A Cánh. Chuyện ra mắt người lớn trọng đại vô cùng, nó biết đấy chứ thây, nhưng nó không thèm quan tâm.” Má Chu thở dài, trông mặt thì nhìn không ra đang rầu rĩ hay đang tự hào, “A Cánh là thế đó, nếu nó đã chọn con thì sẽ xem con là của riêng nó. Hai bác, hoặc bất kì ai, có thích hay ghét con, cũng chẳng can hệ gì tới nó.”
“Mà, con đã thuộc về nó, chuyện này cũng không do con quyết định.” Bà ngập ngừng.
Ngô Thần gật đầu, thản nhiên và vui vẻ.
Má Chu nhìn cậu chằm chặp, nỗi buồn lo trong mắt giảm một nửa, “Con không sợ à?”
Ngô Thần chưa kịp đáp, bố Chu đi từ cầu thang xuống, “Chuyện của cháu bọn tôi đều biết rồi. Cháu còn nhỏ lắm nên mới canh cánh mấy chuyện cỏn con đấy.”
Má Chu quay đầu hỏi, “A Cánh đâu?”
“Tôi nhốt nó trong thư phòng rồi, nó không dám đá cửa đâu.” Bố Chu vô cùng đắc ý, ngồi xuống sofa, nắm bàn tay vợ, dợm nói, “Ngô Thần, A Cánh không thể nào hiểu được nỗi khổ của cháu, vì nó không phải người yếu đuối. Nhưng nó thương cháu, chấp nhận mọi thứ về cháu.”
Thở dài, chốc lát ông lại nói thêm, “Mà cũng chính bởi quá khứ ấy, cháu mới là người mà nó cần.”
Sau cùng, má Chu mới giống như mọi bà mẹ ấp iu con trên đời, nói gần như là van nài, “Tiểu Thần, xin con hãy ở bên A Cánh, cùng nó sống thật vui vẻ.”
Ngô Thần hai tay ôm rịt túi quà vặt mà bố Chu đã một hai bắt phải nhận, hạnh phúc nói, “Học trưởng, em vui lắm.”
Xe chạy rất chậm. Nắng chiều dần phai, ráng mây đỏ phượng chuyển màu lam thẫm. Ngô Thần ngập ngừng vài giây rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, nói, tới nhà anh ở Di Thu xem thử, phải một hai tháng nữa là dọn vào ở được rồi chăng.
“Không gấp, chỗ của em cũng rất tốt.” Anh đáp.
Gian bếp chật hẹp hai người không đủ chỗ đứng, chiếc giường đơn be bé người này nằm ngủ trên ngực người kia, vòi hoa sen vài tuần lại phải tra dầu bằng không sẽ bị nghẽn nước.
Thực sự là tốt vô cùng.
Ngô Thần không nói thêm chi, cùng anh nhìn ra dòng xe cộ cứ chạy mãi chạy mãi chẳng hiểu đi về đâu. Vừa nãy má Chu còn kể nhiều chuyện khác nữa. Cái chết của Tiểu Thất khiến Chu Cánh suy sụp. Lên đại học, anh tự đi làm thêm gửi phí nuôi dưỡng về trả bố Chu. Tuổi già sức kém, hai bố con cứ gặp lại cự cãi, nhiều lần va chạm tới đổ máu.
Nhưng nào có hề gì để cần phải nói ra.
Hai người họ chỉ cần nhau là vừa đủ.
— Hết (lần ba, và cũng là lần cuối)
Cảm ơn bạn đã đọc tới tận dấu chấm này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT