Đặt hy vọng vào trong tay người, mong người ấp iu gìn giữ.

Nhưng hy

Năm giờ chiều, Chu Cánh đến.

Trời còn chưa tối. Đương độ mùa hè, cuối trời chân mây nắng vàng không vội tắt, thiên không còn xanh mướt mải, tản phát hơi nóng hầm hập.

Khách hàng hẹn trước đều đã đi hết, trong tiệm còn hai thanh niên đang ngồi trước máy vi tính chọn hình xăm. Tiểu Thanh mệt lả, xoa cổ tay mỏi nhừ. Tay nghề của cô nàng với Tiểu Bách được coi như đứng đầu Thu Thành, hai cậu nhân viên nọ cũng chỉ là đang học việc. Ngô Thần có lúc nghĩ, tương lai bỏ nghề, tiệm xăm dựa vào hai cô gái này cũng vẫn có thể tiếp tục kinh doanh. Lại nói, lúc trước là Tiểu Thanh chọn tên đặt cho tiệm, cậu từng hỏi ý kiến Liên Vũ nhưng khi ấy hắn đang lo chuẩn bị mở studio nên để mặc cậu tự quyết định. Khi nghe hắn nói vậy, cậu đã rất do dự không biết có nên mở tiệm nữa chăng. Chỉ một câu nói của Liên Vũ liền có thể khiến cậu bật khóc, thậm chí là đập nát luôn tương lai của cậu. Nhưng may mắn lúc tiệm vừa trang hoàng xong, Tiểu Thanh đến trước cửa, ngại ngùng kéo tay cậu hỏi rằng, anh là ông chủ hả? Tôi xin vô làm có được không?

Tiểu Thanh là đứa trẻ quê mùa từ thôn La Huyền tới Thu Thành kiếm sống, một mình phiêu bạt. Ngày hôm ấy, cô gái quê mặc chiếc váy hoa dài qua gối, gia tài mang theo chỉ có một cái túi màu đỏ cũ nát chứa rất nhiều tập tranh do chính cô vẽ. Cô nói, dù tôi dốt toán lý hóa nhưng vẽ vời khá đẹp, ba đau mẹ bệnh, tôi phải kiếm tiền nuôi em trai, ông chủ, cho tôi làm ở đây nha?

Cô e dè nhưng quyết tâm xin việc, gương mặt vàng vọt mang đầy sự van lơn, giọng càng nói càng nhỏ, càng xin càng bất lực. Ngô Thân hốt nhiên nảy sinh đồng cảm. Cậu không cách nào cự tuyệt cô gái nhỏ này, liền mua cơm cho cô, giúp cô dọn phòng, lo cho cô chu đáo hơn cả lo cho chính mình.

Khi cậu cầm điện thoại lên mạng tìm một cái tên đẹp cho tiệm thì Tiểu Thanh bỗng nhiệt tình kể, thôn tôi có một con sông xinh đẹp, người ta kêu nó là Ái Ái, (chữ “ái” này là 暧 tức mờ mịt, mập mờ) tôi hay ra bờ sông ngồi vẽ… Anh thấy tên đẹp không?

Vì vậy mà tiệm có cái tên “kì cục” đó. Đôi khi mấy cô khách hàng trẻ tuổi hiếu kì hỏi, ông chủ cũng chơi Ngôi sao thời trang* hả? Còn có người thì thô lỗ hơn, nói, sao nghe mà sến quá vậy? Nhưng Tiểu Thanh đã không còn là cô gái quê khờ khạo năm đó, bây giờ đã có thể trả treo lại, ối giồi có đần thì cũng phải hiểu “yêu yêu” (爱/ái) là gì chứ cha nội!?

*(một game trên di động chắc cũng có nhiều bạn chơi rồi, tên tiếng Anh là Love Nikki-Dress UP Queen, còn tên tiếng trung là 奇迹暖暖 /tạm dịch “kỳ tích ấm áp”, ở đây chữ 暧 (ái) và 暖 (noãn) khá giống nhau.)

Song bấy giờ, cô lại đang hết sức nghiêm túc kể cho Chu Cánh nghe về dòng sông Ái Ái ở quê nhà,”Hồi Tết tôi về thăm em trai mới hay mấy cha cán bộ xã đã đổi tên con sông rồi, kêu là La Huyền Tân Hà, còn nói cái tên Ái Ái kia thô thiển. Sao mà thô thiển chứ, đừng nghĩ tôi ngu nha!”

“Ái ái y y khư lý yên*, quả thật rất đẹp.” Chu Cánh quay đầu nhìn Ngô Thần vừa bước từ phòng nghỉ ra, khẽ mỉm cười với cậu.

*(Nguyên văn “暧暧依依墟里烟” là rút gọn của câu thơ “暧暧远人村, 依依墟里烟 /Ái ái viễn nhân thôn, Y y khư lý yên” hiểu nôm na là “bóng người xa quê mịt mờ, lại vẫn còn in dáng hình trong khói bếp” từ bài thơ Quy viên điền cư kỳ 1 của Đào Uyên Minh.)

“Vợ tôi bị bạn trai anh mua chuộc rồi.” Tiểu Bách sáp lại kể tội, “Coi chừng ẻm bán đứng anh.”

“Không phải bạn trai.” Ngô Thần yếu ớt phản bác.

“Không phải bạn trai thì đưa đón anh chi cho mắc công vậy, bộ anh tưởng ai cũng rảnh hả?”

Ngô Thần và Tiểu Bách đứng trong góc, cậu muốn giải thích rõ ràng nhưng từ ngữ quá nghèo nàn.

“Anh xem, Tiểu Thanh là vợ tôi, mỗi khi ẻm tới tháng tôi sẽ nấu trà gừng đường phèn cho ẻm uống, cho ẻm đánh ẻm chửi. Còn nếu ẻm chỉ là ai đó lạ thì cùng lắm tôi cho ẻm mấy miếng băng vệ sinh rồi thôi.”

Tiểu Bách đem kì nguyệt san ra so sánh khiến Ngô Thần có chút dở cười dở mếu, đồng thời cũng ý thức được mấy ngày qua Chu Cánh đã vì cậu mà lao tâm khổ tứ vất vả ngược xuôi thế nào.

Vừa lúc, hai thanh niên kia cũng đã chọn được hình xăm ưng ý, Tiểu Thanh và Tiểu Bách cũng tiến lên trao đổi chi tiết với khách hàng, hai bên phải đạt được sự thống nhất tuyệt đối mới có thể tiến hành xăm.

Ngô Thần lại đưa mắt nhìn Chu Cánh, trong lòng dâng lên niềm xúc động ngọt ngào xen lẫn chút bi ai đắng chát.

Anh nói, “Hôm nay tới nhà anh Lục ăn cơm, ảnh đích thân xuống bếp.”

_

Lục họ Trương, tên Trương Sở Tuyền, nhà hàng Trương Ký là một trong những sản nghiệp của gia đình y. Theo lời Nhiếp Ảnh thì đó là chỗ “rửa tiền”, vừa dứt câu liền bị Lục cầm thìa gõ đầu.

Hai người đang ở giữa sân làm lương hà*. Lục ngồi trên cái ghế đẩu cạnh hồ, bên chân y là nồi bột còn bốc khói. Y cầm thìa nặn bột thả xuống cái chậu nước đá sát cạnh, từng viên bột hình đuôi tôm xinh xắn ra đời. Đây là món ăn vặt được dân Thu Thành rất hảo vì dễ làm lại không tốn thời gian. Bột hình tôm pha với nước đường ngâm lá bạc hà, lại thêm chút đá, ăn vào thanh mát sảng khoái, ngon hơn cả chè đậu xanh.

*(凉虾/lương hà/tôm lạnh – một món ăn vặt của người Hồ Bắc, sau khi coi công thức trên baidu, lẫn hình ảnh, thì rất giống món bánh lọt của bên xứ mình, chỉ khác màu sắc thôi)

Nhiếp Ảnh ngồi cạnh có nhiệm vụ tán dóc cho vui chứ không giúp đỡ gì, nhưng vẫn không ngừng kêu ca, sao mà chậm rề rề vậy, mà cười đến híp hết cả mắt lại.

Ngô Thần không tin Lục lại lành nghề tới vậy, Chu Cánh nhanh chóng giải thích, “Cứ tới hè là anh họ tôi lại chán ăn, nên anh Lục học làm món này để dỗ ảnh thôi.”

Hai người này tình cảm sâu đậm vượt trên cả tình anh em, nhưng lại chẳng chạm tới được ngưỡng tình yêu đôi lứa.

Ngô Thần bất giác cảm thấy đã xâm phạm chuyện riêng của người ta, lúng túng đề nghị được giúp một tay. Nhiếp Ảnh nhún vai từ chối, “Cái gì mà cậu ta lại chả làm được”.

Gian phòng nhỏ đầy ánh sáng nằm phía Bắc chính là phòng ăn, Ngô Thần nhón chân nhìn ra, thấy trên bếp đã chuẩn bị thức ăn thịnh soạn, chỉ chờ món tráng miệng nữa thôi. Mà chỉ là như vậy, cậu liền nhớ tới những ngày ở đây dưỡng thương, dù đã có một đầu bếp giỏi như Lục rồi, Chu Cánh vẫn tự tay chuẩn bị từng bữa ăn cho cậu, nhất thời trái tim đau thắt lại.

Cậu đã soi tỏ được quá khứ mịt mờ, nhưng vẫn không thể nào thấy rõ cảnh đời tương lai.

Đó dường như là một khung cảnh ảo mộng đẹp tuyệt vời, chẳng đành lòng đang tâm phá vỡ.

Giữa sân có hai trụ đèn, nhân lúc bóng tối chưa kéo đến, Ngô Thần và Chu Cánh cùng dọn bàn ra sân, đốt nhang muỗi, lại phụ Nhiếp Ảnh dọn thức ăn lên. Mỗi món được bưng ra Nhiếp Ảnh đều đọc tên lau láu như sợ người ta không biết. Tay nghề của Lục chẳng hề thua kém đầu bếp ở Trương Ký, khiến cả bọn ăn đến là hăng say chảy mồ hôi đầm đìa. Nhiếp Ảnh ăn nhiều nhất, đến mức lặng lẽ ôm bụng, nhưng rồi bị Lục phát hiện mà ngăn lại, sau đó dẫn gã đi tản bộ tiêu cơm. Ngô Thần phụ trách dọn bàn, mới loay hoay một chốc mà người cũng mướt mồ hôi. Thấy cậu ngồi bên bờ hồ thở dốc, Chu Cánh đang quét sân liền nói, em không cần phải cố sức thế đâu, rửa bát là việc của anh tôi.

Anh đã nói như vậy lúc nãy, nhưng cậu không chịu nghe.

Chu Cánh cầm cây chổi cán dài, nhoẻn miệng cười tươi, khí chất sinh động dịu dàng.

“Học trưởng, không phải em khách sáo đâu.”

“Hửm?”

“Nếu không làm vậy thì em sẽ thấy mình ích kỷ lắm…” Ngô Thần kéo áo lau mồ hôi, nghĩ bất kể cậu nói năng trúc trắc thế nào thì Chu Cánh cũng sẽ hiểu, “Không, thực ra em đã rất ích kỷ rồi. Ngay từ khi bắt đầu, em không nên đến gần anh.”

Chu Cánh bước tới, ngồi xuống đôn đá cạnh Ngô Thần. Anh nhìn cậu một lúc, đoạn ngước đầu ngó trời đêm, “Lần đầu gặp em là ở triển lãm tranh của Trần Quân.”

Ngô Thần liền dạ.

“Đấy là tình cờ. Lần thứ hai thì ở quán bar nhỉ… Anh họ tôi khéo làm sao lại là chủ nhà của em, nói theo cách thật sến thì đó là duyên phận. Từ đó về sau, đều là tôi tìm em. Chẳng hề có chuyện em cố tình tiếp cận tôi. Và nói thẳng ra thì khi ấy tôi chưa hoàn toàn chia tay bạn trai.”

“…Là Trần Quân ạ?”

“Ừ, tôi từng kể với em mình đột xuất về Thu Thành là vì công việc, nhớ không, thực ra là vì cậu ta. Lúc đó nghe nói cậu ta trở lại Thu Thành để đi coi mắt, là con gái của phó viện trưởng viện mỹ thuật. Với tôi, đó là chuyện không thể chấp nhận, nhưng cũng là lẽ dễ hiểu. Chẳng biết em nghĩ sao về tôi, còn trong mắt Trần Quân thì tôi là một tên bạn trai ít nói, không lãng mạn, không xem cậu ta là ưu tiên hàng đầu. Cậu ta nhiều lần kiếm chuyện cãi nhau, đôi bên đều mệt mỏi muốn chia tay. Nhưng khi tôi muốn cắt đứt thực sự thì cậu ta lại lẫn tránh. Đầu xuân, cậu ta hứa hẹn hãy cho nhau thêm cơ hội bắt đầu lại, chúng tôi còn đến chùa Quảng Hóa chơi. Song tự thâm tâm tôi biết, đó chỉ là cách cậu ta trì hoãn thời giờ. Trần Quân là người thực tế. Không phải thực tế thì xấu, chỉ là tôi không thích kiểu mang tình cảm ra đong đếm với danh vọng. Có thể người ta lúc tới hồi trung niên rồi sẽ cảm thấy tiền quan trọng hơn tất thảy, riêng tôi lại không muốn vậy, không muốn cả đời sống với người như thế.”

Đoạn anh trầm ngâm rất lâu mới nói tiếp, “Thời gian đó tâm trạng tôi khá tệ. Không phải bởi do tình trường thất bại, mà vì tự thấy hoài nghi cuộc đời. Một mối quan hệ tới hồi đổ vỡ thì lỗi lầm đều tại đôi bên.”

“Vậy, anh đã nghĩ ra mình sai chỗ nào chưa?” Ngô Thần hỏi.

“Tôi không sai.” Chu Cánh khẳng định.

Cậu liền cười phì.

Anh điềm tĩnh nói tiếp, “Từ bé cha tôi đã bảo tôi quá tự phụ, quá cứng nhắc, sau này ắt phải thiệt thòi. Có thể đây chính là lý do Trần Quân ghét tôi. Nhưng tôi không cho đó là sai.”

“Dạ, anh như thế là rất tốt.”

“Rồi tôi gặp em. Đã lâu rồi tôi không cảm thấy vui vẻ như vậy.”

Ngô Thần hốt nhiên vì anh đổi đề tài mà đỏ mặt, “Vui, vui thế nào ạ?”

Chu Cánh lấy điện thoại, hết sức nghiêm túc mở lịch sự chat của hai người. Chốc sau, anh thở dài, “Nếu là mấy ngày trước thì tôi sẽ trả lời được câu hỏi này của em.”

“Sao cơ ạ?”

“Hiện tại, xem lại bất kì câu nói nào của em đều thấy vui. Thậm chí chỉ là một chữ ừ thì cũng vui.”

Hẳn do vừa nãy uống rượu nên thảng thốt nhận ra bóng cây trong ánh điện đêm cũng trở nên xinh đẹp. Mà lời Chu Cánh nói cũng nhuốm mùi ngả ngớn tình tứ nào đấy.

Khiến trái tim Ngô Thần đập liên hồi.

“Em xem,” Chu Cánh kề sát lại gần hơn, “Em càng lúc trả lời tôi càng nhiều.”

Ngô Thần chưa kịp nhìn kĩ màn hình, vẫn còn tiếc nuối điện thoại cũ hư mất rồi, bỗng dưng vành tai chợt ướt lạnh.

Cậu hoảng hồn tê cứng cả tay chân, trợn mắt nhìn Chu Cánh vừa rụt người lại.

Chu Cánh nhướng mắt, thiết tha nhìn cậu, “Có khó chịu không?”

Ngô Thần lắc đầu.

“Ừ, tôi thích.”

_

Khi Nhiếp Ảnh và Lục trở lại, Ngô Thần đang ngồi ăn lương hà ở phòng khách.

Nước đường thơm hương bạc hà cùng bột gạo mềm dẻo trôi xuống cổ họng rất dễ chịu. Phòng không bật máy điều hòa mà chỉ mở quạt điện, gió từ ngoài vườn thổi vào, hết sức thư giãn. Chu Cánh ngồi trên cái ghế mây ở sát cạnh, đang lật xem quyển Tứ thanh viên. Ông nội của Lục vốn là giáo sư văn khoa của đại học Thu Thành, trong nhà có rất nhiều sách cổ, sau khi ông mất chẳng còn ai ngó ngàng gì tới đám sách vở đó nữa, chỉ có Chu Cánh thường ghé mượn vài quyển mang đi lên tỉnh đọc, coi như ủi an vong linh ông cụ. Lục là do ông bà nội nuôi lớn, nhưng chẳng có tính ham học, còn thường xuyên trốn học khiến ông Trương nổi giận. Những chuyện này bây giờ trở thành mấy lời chòng ghẹo song chẳng tránh nổi ý vị xót xa tiêu điều.

Cái hôn phớt lên vành tai ở ngoài sân cạnh bờ hồ ấy vẫn còn để lại dư vị choáng ngợp trong lòng Ngô Thần. Cứ như trên đầu là trời xanh mây trắng mà dưới thân thì lún trong bùn nhơ chẳng thể nào cựa quậy được.

Khi anh dẫn cậu vào nhà, liền cầm sách kể lại chuyện cũ. Anh và Nhiếp Ảnh từ bé được gửi qua nhà Lục chơi, sau đó trở nên thân thiết, hầu hết thời gian đều là rong chơi ở mảnh sân bên ngoài, thỉnh thoảng nghe ông Trương bảo ban. Giữa sân kê một cái bàn tròn, trên bàn đặt thêm trà bánh kẹo ngọt, ông cụ nói không dứt về sử sách thánh hiền, cả Lục và Nhiếp Ảnh đều nghe đến ngán, luôn tìm cách trốn đi, chỉ còn lại Chu Cánh yên lặng nghe ông nói.

“Vì anh thích đọc sách hả?” Ngô Thần hỏi.

“Không.” Chu Cánh đáp,  “Vì thấy mấy trò của hai anh ấy ngu si hết sức.”

Lời này bị Nhiếp Ảnh nghe thấy. Gã vừa vào cửa, mang theo hơi gió nồng. Lục đứng sau lưng gã, liền lên tiếng, “Từ bé A Cánh đã trầm tĩnh ít nói, chỉ có Tiểu Ảnh Tử suốt ngày bị đòn.”

“*** cụ! Tại bà má tôi hết, ai biểu thời mãn kinh của bả dài từ ba mươi đến tận năm mươi tuổi còn chưa hết!” Nhiếp Ảnh đập vai Lục, gào lên, “Hai người chỉ biết đứng ngó, chỉ có anh Tiểu Thất là…”

Hốt nhiên gã im bặt, cúi đầu trầm ngâm, cụp mắt giấu đi cảm xúc. Lục vẫn giữ nguyên nụ cười, đưa mắt nhìn chậu môn tai phật trong góc. Không gian bỗng chốc đặc quánh đến khó chịu.

Vài giây sau, Ngô Thần quay sang nói với Chu Cánh, “Học trưởng, em phải về rồi.”

Nhiếp Ảnh ngó ra sân, nói, “Sao sớm vậy, mày giúp tao rửa bát rồi, tao chưa cảm ơn mà.”

Cái bàn mạt chược tự động lại được kéo ra giữa nhà. Ngô Thần cảm thấy Nhiếp Ảnh đang không vui nhưng cả Chu Cánh và Lục đều không nói gì nên cậu cũng đành im lặng, ném xúc xắc xong thì chọn tụ hướng tây. Người Thu Thành có nhiều kiểu chơi mạt chược, nhưng Ngô Thần chẳng biết kiểu nào cả. Nhiếp Ảnh bị sự ngốc nghếch của cậu chọc cho nổi điên, liền đổi qua chơi xì tố, cuối cùng vẫn là Ngô Thần thua sạch. Còn Nhiếp Ảnh dưới sự trợ giúp của Lục mà thắng hết bàn này tới bàn khác. Sau rốt, gã cũng chịu cười, ngậm điếu thuốc đang cháy, uể oải nói, “Không chơi tiền thật chẳng vui.” Rồi đứng dậy, vừa cởi áo vừa bước vào phòng vệ sinh.

Đồng hồ cổ trên tường đánh chuông điểm mười một giờ đêm.

Lục liền nói, khuya rồi hay là cậu ngủ lại đi.

Ngô Thần còn đang tự vấn “tại sao bài tôi xấu vậy” thì chợt ngước lên, mặt đỏ tận mang tai.

“Nhà có nhiều phòng lắm, cứ chọn. Hoặc không thì ngủ ở căn phòng lúc trước cũng được.” Lục nói.

Lời đề nghị chân thành, Ngô Thần chẳng đành từ chối.

Lục lại nhiệt tình bảo đi tìm quần áo của Ngô Thần hồi trước. Chu Cánh thì dẹp máy mạt chược, đẩy gọn vào trong góc nhà, quay đầu hỏi, “Có muốn ăn khuya không? Hình như có cháo ngân nhĩ thì phải, còn cả hoành thánh nữa.”

“Em không đói.” Ngô Thần đáp, vòm họng vẫn còn lưu hương bạc hà lành lạnh của món lương hà.

Vì vậy Chu Cánh lại nói cậu cùng anh ra sân để anh hút thuốc. Ngô Thần thấy anh cầm gói Tô Yên, liền thốt lên, “Vẫn là bao thuốc lá đó hả anh?”

Chu Cánh liền khựng tay đang châm thuốc lại, đáp, “Bao đó? À, bao thuốc này hút cả tuần còn chưa hết.”

Anh không nghiện thuốc lá, cậu hiếm khi thấy anh hút thuốc liên tục, nhưng chẳng biết có phải hôm nay lòng mang tâm sự gì không.

Ngô Thần cùng anh đứng ngoài sân, nhìn khói thuốc bay từng vòng tan giữa không trung, đoạn cậu che miệng ngáp, chợt cảm thấy buồn ngủ. Những gì chất chứa trong lòng muốn thốt ra cùng anh mà đêm qua cậu đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều, nay chợt tan biến theo từng hành động cử chỉ thản nhiên của anh. Cậu không biết hiện tại phải mở lời thế nào cho phải, cứ như thời cơ đã qua rồi.

Mượn bóng tối, cậu cúi đầu, giấu đi nụ cười buồn bã.

Tắm táp xong, Ngô Thần trở lại căn phòng cũ đi ngủ. Cậu trước nay ngủ không sâu giấc, đường phố lại tĩnh lặng, nên vừa nghe tiếng đẩy cửa thì liền giật mình. Trong đêm, cậu cẩn thận lắng nghe từng động tĩnh, rất lâu sau vẫn không có tiếng cửa lần nữa vang lên, nên cậu nhổm dậy đi ra cửa sổ nhìn.

Dưới sân đèn leo lét, Nhiếp Ảnh đứng dưới tán cây quế, khom lưng ôm bụng, miệng ngậm điếu thuốc đang cháy.

Ngô Thần do dự một lúc vẫn là đi xuống sân.

Nhiếp Ảnh mặc đồ ngủ, bộ pyjama bằng lụa mỏng có hoa văn mây trời.

“Ra đây làm gì?” Gã ngoắc mắt, hỏi.

Ngô Thần rụt rè vo vạt áo, thấy rõ ràng khóe mắt Nhiếp Ảnh đỏ ửng giống như vừa khóc xong. Bấy giờ đã chẳng còn kịp quay đầu, cậu liền lắp bắp hỏi, “Anh, anh lại đau dạ dày hả?”

Nhiếp Ảnh bỏ bàn tay đang ghì bụng xuống, đứng thẳng dậy, “Không có.”

“Muốn uống thuốc không?”

“Đã nói không phải mà thằng này cứ phiền!” Gã hăm he chừng lại nổi cơn điên, nhưng Ngô Thần vẫn mặc kệ, quyết đi tìm thuốc cho gã.

Cậu vừa quay đi, gã bỗng cất giọng, “Lại đây, ai kêu mày đi.” Gã dụi điếu thuốc lên thân cây, “Tới ngồi nói chuyện với tao chút.”

Muỗi vo ve bay khắp vườn, Ngô Thần ờ một tiếng liền ngoan ngoãn ngồi xổm dưới đất, thỉnh thoảng đưa tay đập muỗi.

Nhiếp Ảnh bật cười, cũng ngồi xuống cạnh cậu, “Mày ngoan thiệt đó.”

Giọng gã khá to, không sợ đánh thức người trong nhà.

Ngô Thần bối rối nói, muỗi quá em không ngủ được nên dậy ra đây.

Nhiếp Ảnh liền giễu, mới hơn ba giờ sáng đã tỉnh, có muỗi hay không thì mày cũng chẳng ngủ được nữa đâu.

Ngô Thần không biết nói gì, đành cúi đầu đuổi muỗi.

“Sao mày tẻ nhạt vậy!” Nhiếp Ảnh thở dài, Ngô Thần muốn nhắc nhở gã đang ngồi trên tàn thuốc nhưng thấy mặt gã đã vơi tâm sự hơn chút, nên cũng im lặng. Chốc sau, gã lại nói, “Công nhận mày hên thiệt.”

“Học trưởng rất…”

“Tao không nói A Cánh…” Nhiếp Ảnh xen ngang, “Ý tao là, thằng bồ cũ của mày là cặn bã chẳng có gì đáng lưu luyến.” (Đọc đến những chương gần cuối, sẽ hiểu vì sao Nhiếp Ảnh nói vậy, thực ra với mình, truyện có nhiều ý tứ như là tảng băng trôi)

Ngô Thần cau mày, cố dò đoán ý tứ của Nhiếp Ảnh, đoạn Nhiếp Ảnh lại đập vai cậu, nói, “Mà mày cũng xui nữa.”

Ngô Thần triệt để hóa đần rồi, không còn hiểu gì nữa, nghệch mặt ra nhìn Nhiếp Ảnh.

“Gặp phải A Cánh… Nó á, làm cái gì cũng y chang xã hội đen luôn, giống hệt cậu út tao.”

“Không, không phải…”

“Đã nói là mày ngốc, biết gì cãi hả!”

“Òm.”

“Òm cái gì, bộ tao nói chuyện chán lắm à?”

“Không ạ…”

“Thế mày òm là òm cái gì? Nói năng như vậy trước mặt cậu út thì thể nào cũng bị đấm chết có biết không?”

“…”

“Không tin sao?”

“…Không dám ạ.”

“Mẹ nó chứ, sao chán vậy nè.” Nhiếp Ảnh bực bội đưa tay đập muỗi, “Tao với mày cá đi.”

Ngô Thần cảm thấy bất ổn, “…Cá gì ạ?”

“Cá xem hai người trong kia dậy hay chưa.”

“Rồi lấy gì cược ạ?”

“Lấy gì ta?” Nhiếp Ảnh mặt tái nhợt, bỗng chốc bừng bừng phấn chấn gào lên, “Mày đẹp như vậy, hay là…”

Ngô Thần hốt hoảng đẩy Nhiếp Ảnh ra, đứng bật dậy. Nhiếp Ảnh nhất thời không phòng bị té ngửa ra sau, ré lên xong thì ôm bụng, chợt nhào qua bụi cây nôn khan.

Ngô Thần lo lắng, tự thấy sức lực mình không nặng, vừa định tiến lên đỡ Nhiếp Ảnh thì nghe tiếng bước chân từ sau truyền tới.

Chu Cánh xuất hiện.

Nhiếp Ảnh nhíu mày nhìn em họ một chốc, bi ai hỏi, “Cậu ta đâu?”

Chu Cánh vỗ vai trấn an Ngô Thần, đoạn nhìn anh họ, thở dài, “Còn ngủ.”Nhiếp Ảnh ôm bụng cười dài, giọng cười khản đặc như vệt máu khô. vọng vẫn cứ tan đi.

Muốn hỏi người, tại sao không thể chung đường?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play