Vì thích em nên đối xử tốt với em. Vì thích em nên mới xót xa. Vì thích em nên mới tự biết mình chưa đủ tư cách.
Buổi sáng đó rời đi, Ngô Thần vừa bước ra sân liền thấy lạnh.
Cảm giác thời tiết như đang giữa tháng mười hai.
Suốt một tuần ở nhà của Lục, đều là Chu Cánh chăm sóc cậu mọi bề. Ăn uống, bôi thuốc, tản bộ. Những chuyện hết sức nhỏ nhặt. Dù nhà bếp có cửa sổ thông gió lẫn máy hút khói đắt tiền thì người ngợm cũng dính mùi dầu mỡ. Anh chỉ giúp cậu bôi thuốc trên lưng, đến phần ngực thì sẽ bỏ ra ngoài, đợi mười phút mới quay trở lại. Mỗi chiều chiều ăn cơm xong, hai người cùng đi hóng gió vài vòng. Trong khu dân cư có một cái hồ nhân tạo, mặt hồ phủ đầy rêu xanh. Dù cảnh quan chẳng phải quá xuất sắc nhưng cũng mang lại cảm giác thanh tao nho nhã, gió lướt hồ xanh, liễu rũ hoa buông.
Cậu nhớ quãng thời gian nằm viện năm ngoái, sau khi biết sức khỏe của cậu không có gì đáng ngại, mẹ liền trở lại cơ quan đi làm, rồi chiều nào cũng tan ca trong mỏi mệt xong vẫn nấu cơm mang đến cho cậu. Hai mẹ con hiếm khi trò chuyện, chưa từng nói lời thân mật, bản thân cậu cũng cố tỏ ra khỏe mạnh, được vài hôm thì mẹ tiếp tục cái guồng tăng ca, lặng lẽ dịch ra khỏi quỹ đạo nếp sống của cậu. So với mẹ thì cuộc sống của Chu Cánh, Nhiếp Ảnh và cả Lục đều thong thả hơn.
Mà cậu thì không thích ứng được với sự đủng đỉnh ấy, ngay khi vừa đi đứng lại bình thường liền xin được rời khỏi.
Chu Cánh lái xe đưa cậu đến trạm tàu điện, đợi khi tuyến tàu số 403 đến thì hai người mới nói tạm biệt. Cậu nói sợ bị say xe, lý do hơi sứt sẹo, chắc anh đã nhận ra nhưng chỉ trầm ngâm vài giây liền đồng ý. Anh không dặn dò gì nhiều, nói hôm nay phải đi làm chuyện gì đó với Nhiếp Ảnh, đến tối sẽ qua thăm cậu.
Thương tích của Ngô Thần chuyển biến rất tốt, dù sẹo còn vương nhưng không đến mức gây khó khăn sinh hoạt như trước. Đứng hơn mười trạm mới đến nhà mẹ. Hiện tại bà đang ở cơ quan, nên Ngô Thần ghé tạm quán cà phê gần đấy chờ hơn một giờ, căn đến lúc mẹ về.
Bà vội vàng mở cửa đón cậu, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, một người đàn ông trung niên để râu đang vui vẻ ngồi xem tivi.
Là người yêu của mẹ, chú Thôi.
Ngô Thần và chú không thân, chỉ biết chú là người tốt, hay cười, vì hút thuốc nhiều mà ố răng. Nghe nói chú ly dị là bởi vợ cũ ngoại tình, hai người không có con nên chia tay cũng dứt khoát. Sau đó thì chú ấy gặp được mẹ cậu, do lớn tuổi nên bà khó có thể mang thai, vì vậy mà bà bị trầm cảm một thời gian. Nhưng nhờ chú Thôi chăm sóc bà ân cần chu đáo nên bà nhanh chóng khỏi bệnh, cả hai tiếp tục vui vẻ sống với nhau. Ngô Thần rất thích chú.
Song vẫn sẽ có chút câu nệ. Cậu khác với Tư Tịch hay Tả Ngôn, cậu là cái kiểu mà người khác vừa nhìn liền cảm thấy “có vấn đề”. Tướng mạo cậu giống mẹ, hoặc cũng có chút giống ba, cậu không nhớ nữa. Từ bé người ta đã nhìn nhầm cậu là con gái, khen cậu xinh đẹp, sau đó tới kì dậy thì, lời khen ấy cũng trở nên biến tướng. Cậu không biết chú Thôi có nhìn ra điều gì khác thường ở cậu chăng, hay mẹ có tự thấy cuộc sống của cậu là một gánh nặng không, đại để vẫn luôn ngại ngần mỗi khi tới nhà mẹ.
Mấy ngày nay mất tích, cậu nói dối là mình đi du lịch. Lúc ăn cơm chú Thôi hỏi cậu đã đi đâu chơi, cậu lắp bắp một hồi mới nói đại tên một thành phố nào đó. Chú Thôi có vẻ hứng thú nên lại hỏi thêm phong cảnh và thức ăn nơi đó thế nào. Cậu cố nhớ mấy cái thông tin từng đọc trên mạng, trả lời vấp váp. Mẹ ái ngái nhìn cậu, không lên tiếng xen ngang, chừng như bối rối bởi không biết phải làm sao để xua tan sự gượng gạo này. Nhưng cậu không hề cảm thấy khó chịu, bây giờ cậu đã hiểu, mẹ cần một người sáng sủa nhiệt tình giống như chú Thôi bầu bạn.
Nếu là trước đây rơi vào tình huống hiện tại cậu nhất định sẽ tìm cớ ra về. Song lần này, ngạc nhiên thay, cậu muốn ở lại để ngắm nhiều hơn hình ảnh mẹ vui vẻ nói cười với chú Thôi, còn nghe mẹ than phiền chú vụng về dọn dẹp bát đũa.
Thỉnh thoảng mẹ sẽ quan sát cậu có gì lạ không, nhưng cậu đều lờ đi, kéo tay áo xuống phủ qua mu bàn tay tái xanh.
_
Đến chiều, chuông cửa vang lên. Ngô Thần đang ngủ thì giật mình, mơ màng bước ra, nhìn lỗ mắt mèo một lúc mới thấy người nào tới.
Chu Cánh xách hai túi thức ăn to đùng, cả phòng bay đầy mùi rau thịt. Ngô Thần ngoẹo đầu một lúc mới nhớ ra, nói, học trưởng… nhà em chưa nấu nướng lần nào.
Chuyển qua nhà mới chưa đến mười ngày, giường mới còn chưa quen hơi, đường đi làm cũng chưa quen lối, lấy đâu sức lực đi chợ nấu ăn. Tiệm xăm còn đóng cửa trễ, số lần cậu ăn cơm ở nhà cũng tính trên đầu ngón tay. Lúc nào cậu cũng thích nghi chậm với hoàn cảnh mới.
Chu Cánh nhìn quanh, đẩy cậu ngồi xuống sofa, rồi anh đi thẳng vào trong bếp.
Ngô Thần ngồi yên một lúc, chợt nhớ từ ngày giúp cậu chuyển đồ thì hôm nay là lầu đầu anh ghé chơi, nên khẩn thương quét mắt kiểm tra khắp nơi xem thử có đồ đạc nào không nên hiện diện không, rồi chạy đi coi cả phòng tắm lẫn phòng ngủ, xong mới vào bếp tìm anh.
Ngôi nhà này phòng khách thông với bếp, bố cục gọn gàng hơn nhà cũ nhiều, gian bếp tuy nhỏ nhưng đủ sức chứa được hai người lớn.
Chu Cánh mặc quần áo đơn giản giống mọi khi, có điều lưng áo thì hơi ướt, có lẽ trời nóng mà anh còn phải ra ngoài mua thức ăn. Thấy vậy, Ngô Thần liền chạy đi mở máy điều hòa, còn tìm thêm cây quạt tay bằng nhựa mà có lần đang đi trên đường thì bị nhân viên tiếp thị dúi vào. Cậu cầm cây quạt nhựa đi tới cạnh anh, nói, “Em chưa mua quạt điện.”
Gian bếp khá bí, cánh tay Chu Cánh ứa đầy mồ hôi, đang chùi rửa cái bệ inox. Bình thường Ngô Thần sẽ mặc kệ đám bụi bẩn này, nhưng hiện tại chúng trông hết sức nhức mắt, bèn xắn tay áo lên tìm giẻ lau dọn, lại bị Chu Cánh ngăn lại. Anh nói, cậu đừng đụng nước.
Anh vừa lau chùi kệ bếp vừa nói tiếp, “Đồ đạc nấu nướng đều đủ cả.” Thậm chí còn có đầy đủ cả gia vị, có điều chưa mở ra. Đó đều là những thứ Ngô Thần mang qua từ nhà cũ. Chung quy ai cũng mơ tới một khởi đầu mới, nên chuẩn bị những thứ thiết yếu, dù trộm biết đôi khi đấy cũng chỉ là giấc mơ thôi.
Ngô Thần cũng vậy.
Chỉ mơ tưởng như vậy.
Chu Cánh kiên quyết, Ngô Thần liền bỏ cuộc. Cậu bước qua một bên, im lặng cầm chiếc quạt nhựa quạt cho anh. Mà làm vậy thì cũng chẳng có công hiệu gì, Chu Cánh vẫn tuôn mồ hôi như tắm.
“Nấu nước để khử trùng nồi.” Thấy cậu mím môi, anh liền nói, “Tôi mua rất nhiều thức ăn, cậu muốn ăn món gì?”
Hai tay cậu tê rần, bèn buông xuống, ngước mắt lên nhìn anh đăm đăm, nhíu mày hỏi, “Học trưởng, tại sao… tại sao anh lại đối với em tốt đến vậy?”
Chu Cánh quay người, trầm tĩnh nhìn cậu, trả lời chậm rãi và rõ ràng, “Vì tôi đang theo đuổi em.”
Ngô Thần không kinh ngạc như đã tưởng, chỉ hơi có chút bất ngờ, sau đó là rung động khôn cùng.
Như có một con bướm nhỏ khẽ chớp đôi cánh mỏng ở trong lồng ngực.
Từ cuộc gặp ở phòng tranh, Chu Cánh đã luôn âm thầm ân cần chăm sóc, rất nhiều lúc khiến Ngô Thần mê muội và kháng cự. Mà phàm là người thì không cách nào khước từ được sự ấm áp, huống gì kẻ luôn trọng thị ân tình của bất kì ai như Ngô Thần. Cậu không biết bản thân có gì tốt lại khiến Chu Cánh nhìn cậu khác với mọi người đã nhìn cậu. Mấy năm qua không phải không có người theo đuổi cậu, nhưng họ phần nhiều chỉ si mê vẻ ngoài của cậu, với cả còn biết đến sự tồn tại của Liên Vũ. Cuộc sống tình cảm của cậu bung bét rối nùi, không thể phân biệt được thương yêu hay thói quen hay phục tùng có điểm nào khác.
Chu Cánh không phải như vậy. Chu Cánh không bao giờ tùy tiện đưa ra kết luận.
Nhưng chính nỗi tự nghi ngờ bản thân khiến cậu luôn ngần ngại với Chu Cánh, đôi lúc cũng nghĩ, hóa ra người như anh cũng sẽ mắc sai lầm. Những hành động và lời nói trong nhiều ngày qua của anh khiến cậu không thở nổi. Hỏi ra cũng tốt, có được đáp án càng tốt.
Sau cơn choáng váng thì cậu tỉnh táo lại rất nhanh. Không đành lòng nói lời cự tuyệt, nhưng cậu tin là anh sẽ hiểu.
Cậu cúi đầu, nỗi bi ai nghẹn ngào ùn ùn kéo tới nhấn chìm trái tim cậu.
“Không sao.” Chu Cánh nói, “Cứ thong thả. Đợi khi em thấy tôi đủ tư cách rồi thì đồng ý cũng được.”
Sao mà có thể? Là em mới không có tư cách. Ngô Thần mặc niệm. Cả người cậu đông cứng lại, tay chân co giật. Chu Cánh như đọc được suy nghĩ của cậu, liền cúi xuống nhìn vào mắt cậu.
“Bây giờ em không chịu tôi là vì tôi không đủ tốt, chẳng phải sao?”
Rồi không đợi Ngô Thần hồi đáp, anh đã quay người tiếp tục chuẩn bị nấu bữa tối.
_
Nửa đêm, Ngô Thần giật mình thức giấc lần thứ ba. Cậu thừ người lắng nghe tiếng gió thổi lá cây xào xạc ngoài cửa sổ, xao động tới mức cậu chẳng thể chợp mắt. Cậu đang bận bộ đồ ngủ sặc sỡ mà Nhiếp Ảnh đã mua, trên nền áo lụa là đóa mẫu đơn đỏ rực nổi bật giữa những chiếc lá xanh mướt. Cậu bước ra phòng khách, thấy ngoài trời gió nổi, cửa sổ trong bếp chưa đóng, sương đêm theo gió lùa vào. Dò dẫm đi trong bóng tối, cậu vừa đưa tay muốn đóng cửa thì liền khựng lại.
Dẫu thanh âm bên ngoài có bị hút đi hết, thế giới câm im tĩnh lặng, cậu biết, biết mình chẳng thể chợp mắt ngủ tiếp được nữa.
Mùi bữa cơm tối vẫn còn lưu hương.
Tài nấu nướng của Chu Cánh không mấy xuất sắc nhưng thức ăn anh nấu cũng giống như tính cách của anh, nghiêm túc và tốt đẹp. Canh mây, cần tây xào thịt, nộm rau dền, thịt hấp cà chua.
Ngô Thần tâm trạng rối bời bâng quơ đưa đũa gắp thức ăn, hốt nhiên nghe Chu Cánh phì cười, nói, tôi phát hiện là em thích ăn những món màu đỏ.
Cậu cúi đầu nhìn bát cơm, quả nhiên đều là cà chua, ớt thái sợi, rau dền đỏ. Cậu muốn giải thích đây chỉ là phản xạ thôi, nhưng anh lại nói, hèn gì em hay đỏ mặt. Cậu hiếm khi nghe anh đùa như vậy, nên cũng nuốt xuống lời định nói, không muốn vì mình mà anh mất vui.
Mà hơn hết, điều cậu sẽ không thừa nhận, là lưu luyến.
Ngô Thần ngơ ngẩn ngồi ngoài sofa tới sáng, rồi vội vàng thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Kí ức tồn lưu hai mươi năm bỗng trỗi dậy trong một đêm này. Những chuyện không muốn đối mặt ồ ạt cuốn tới, cả chi tiết nhỏ nhất cũng không bỏ sót. Cậu khó khăn sắp xếp từ ngữ trong đầu để có thể diễn đạt cho Chu Cánh hiểu chính xác điều cậu muốn thể hiện. Cậu chẳng hề tự biết xót mình mà thẳng tay cứa nát lòng chỉ vì không muốn anh mắc sai lầm.
Song lại phát hiện cậu một lần nữa coi một người là hết thảy vui buồn của mình. Chỉ cần anh hài lòng cậu liền thỏa mãn.
Mà lần này là tình nguyện cam tâm, chẳng chút do dự.
Gương mặt tái nhợt liền bừng lên khi thấy Chu Cánh đang đợi trước cổng tiểu khu.
“Tôi đưa em tới tiệm.” Anh nói.
Ngô Thần cầm điện thoại, nhớ ra tối qua có nhắn tin với anh bảo là sáng nay phải đi làm.
Cậu không dám nghĩ anh đã chờ ở đây bao lâu, cũng không dám xem lại thời gian trả lời tin nhắn tối qua.
Hai người im lặng thả bộ, chuyện ngày hôm qua như thể chưa hề xảy ra, Chu Cánh tiếp tục chăm sóc cậu tỉ mỉ ân cần. Ăn sáng xong thì tới tiệm xăm, Tiểu Bách trợn mắt nhìn Ngô Thần, hôm nay do mấy vết bầm còn chưa tan nên cậu mặc áo polo tay dài mặc quần short đi giày thể thao mang tất cao.
Nhìn chán chê rồi, Tiểu Bách chép miệng, “Mặt đẹp thì có trùm nùi giẻ lên người cũng vẫn cứ ô kê.”
Ngô Thần biết ống tay áo hơi dài, ở trong tiệm cả ngày mà không xắn tay áo lên thì thể nào mấy cô nàng này cũng hỏi linh tinh. Nếu là hồi trước cậu sẽ hết sức bối rối, nhưng hiện tại lại không, vì có một chuyện khác phiền não hơn đang ở trước mặt.
Phía bên kia, Chu Cánh đang hỏi Tiểu Thanh mấy giờ tiệm xăm đóng cửa, Tiểu Thanh cố tình làm khó anh, nói nhảm một hồi lại chốt, hết khách thì đóng. Chu Cánh cũng không trách, trầm ngâm vài giây xong đáp, thế tôi cứ đến sớm đợi mọi người tan ca.
Tiểu Thanh hết sức phấn khích, “Anh tên gì á? Tới đây mấy lần rồi? Có tính mời bọn tôi một bữa không?”
“Mấy bữa cũng được. Dạo này sức khỏe cậu ấy không tốt, nhờ mọi người trông nom chút.”
Nghe tới “cậu ấy” khiến trái tim Ngô Thần mềm oặt.
Nhưng nhất định phải đè nén xuống.
Tiểu Bách và Tiểu Thanh đồng lòng đưa mắt nhìn xuống nửa người dưới của Ngô Thần, khiến cậu giận hết sức, trợn mắt lườm hai cô, mặt thì đỏ lựng. Chốc chốc lại tự thấy bản thân phản ứng thái quá mà trở nên khẩn trương.
Sau khi anh đi, cậu liền trốn vào trong phòng nhỏ, mặc kệ tiếng cười nhạo của hai cô les kia. Ngửi mùi bụi trong phòng, cậu hốt nhiên nhớ tới căn nhà còn đang sửa sang của Chu Cánh, không biết bây giờ anh đang ở tạm nhà của Lục hay là nhà cha mẹ. Rồi lại nghĩ về ánh nhìn buồn bã bất lực của mẹ khi biết đồng tính chẳng cách nào chữa trị. Cậu vẫn luôn sống dưới sự áp đảo của người khác, hoặc cũng tự mình vây khốn bản thân.
Cậu muốn quan tâm hỏi Chu Cánh đi đâu, cậu có thể giúp gì được cho anh không, nhưng trộm nghĩ mai mốt đây sẽ dứt khoát từ chối anh, hai người không còn liên can gì nữa. Hai luồng ý nghĩ xung đột quyết liệt trong đầu, một giây trước còn kiên cường từ bỏ thì một giây sau đã tham lam níu lại.
Suy nghĩ rối reng cũng là một hình thức bận rồi.
Cậu ngồi gục đầu trên ghế. Chốc sau, điện thoại rung lên, Chu Cánh nhắn tin.
[Nhớ chuyện hôm qua tôi nói không?]
Là chuyện gì? Tôi đang theo đuổi em, không đủ tốt, hay là, em thích những món màu đỏ?
Ngô Thần vừa cười xong liền xụ mắt muốn khóc, nước mắt vừa trào lại muốn bật cười. Biểu cảm thay đổi trập trùng như sóng cuộn.
Cậu nghĩ, chỉ khi nào Chu Cánh ở ngay trước mặt thì cậu mới có thể được thanh tẩy, trở thành tờ giấy trắng yên bình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT