Mỗi lần nói chuyện với anh, ăn cơm với anh, Ngô Thần đều cảm thấy mình được ban cho một sức mạnh, hay đúng ra là dũng khí.

Tiếc rằng dũng khí ấy lại giống như bụi vương trên tóc, lắc đầu một cái liền rơi xuống, biến mất.

Gần sáng, Ngô Thần lên cơn sốt.

Cảm giác khi bị sốt thật kì lạ, da dẻ nóng ran nhưng bên trong cơ thể lại lạnh buốt, hai mắt mờ nhòe, đầu đau rần rật. Tuy không phải hết sức đau đớn, nhưng cũng hơi khó chịu.

Chu Cánh sau khi cập nhiệt độ cho cậu xong thì giúp cậu kiểm tra thương tích. Cậu không mặc áo, anh thì chẳng tỏ ra e ngại, nên cậu cũng không lấy làm bối rối. Huống hồ cậu chỉ thấy toàn thân đau nhức, cả thở cũng khó khăn.

Chu Cánh nói, không bị nhiễm trùng, nhưng vết thương do đầu bảng dây nịt gây ra sẽ để lại sẹo. Lục ngồi bên cạnh, vỗ hòm thuốc để trên đùi, hỏi Ngô Thần, có muốn tiêm thuốc giảm đau không?

Ngô Thần quơ tay, nói, không tiêm đâu.

Trước đây cậu từng tiêm thuốc giảm đau, sau một thời gian thuốc hết tác dụng, sẽ cảm thấy càng đau hơn. Vết thương trên người cậu đều được bôi thuốc cẩn thận, trong phòng thoang thảng mùi thảo dược thanh mát. Cậu mệt đến mức chẳng mở mắt nổi, nằm một lúc thì thấy có gì chạm nhẹ lên môi, nghe giọng Chu Cánh vang lên, hé miệng ra, rồi lấy ống hút đút thuốc hạ sốt cho cậu uống. Bàn tay khô ấm của anh nắm cằm cậu, nhẹ nhàng dùng ngón tay cái vạch môi cậu ra, trút thuốc vào.

Tới tận bây giờ cậu còn không biết tấm chăn đang đắp trên người có màu gì, nhưng lại thấy được sự tỉ mỉ ân cần của Chu Cánh.

Hai má Ngô Thần đỏ lựng, thuốc nước tràn ra mép môi chảy xuống cằm, Chu Cánh vội vàng dùng ngón tay lau đi, nói khe khẽ, “Nếu chúng tôi không đến, cậu sẽ thế nào đây.”

Chất chứa trong giọng anh đầy những nghi ngờ tự vấn.

Ngô Thần không thể động đậy, đành lắc đầu.

Em không biết.

Nhưng anh đã tới đó thôi.

“…Thôi, nói sau vậy.” Anh nắm tay cậu.

Ngô Thần theo bản năng nắm níu đầu ngón tay út của anh.

Trong cơn ngủ chập chờn, luôn có người giúp cậu bôi thuốc, đút thuốc, và lau người. Dù không mở mắt ra nổi nhưng mơ màng cảm thấy, cả là thời ấu thơ cũng chưa từng được ấp iu như vậy. Bố qua đời quá sớm, mẹ vì nhiều nguyên nhân mà lỡ dở cơ hội đi thêm bước nữa, ngoài làm công việc chính ở cơ quan còn phải kiếm thêm việc bán thời gian. Ngô Thần biết là mẹ yêu cậu, nhưng hầu hết thời giờ hai người họ đều phải tự lo cho chính mình, không thể quan tâm đối phương. Ở nhà, chỉ mỗi việc giặt giũ nấu nướng dọn dẹp cũng khiến mẹ kiệt sức. Bà chẳng thể dạy bảo chỉ dẫn cho cậu điều gì, hoặc cũng có khi là bà cho rằng không có gì cần thiết để bảo ban. Hồi học cấp hai, cậu thấy một bạn nữ trong lớp niềng răng, mới biết hóa ra răng cũng có thể điều chỉnh được. Lúc về nhà, cậu soi gương tò mò quan sát hàm răng của mình, thấy một cái răng cạnh răng cửa mọc lệch vào bên trong, mà trước nay không hề để ý. Từ dạo đó bắt đầu càng có nhiều chuyện cậu không hiểu, mỗi ngày đều thấp thỏm bất an, cả nộp bài tập cho giáo viên cũng chẳng biết làm sao cho phải, lén quan sát người ta rồi làm theo, như thể trước nay cuộc sống của cậu đều lệch chuẩn.

Nhưng tất cả những chăm chút cẩn trọng mang đặt vào trong mỗi một việc ấy của cậu chưa bao giờ được hồi đáp lại.

Sau này mới vỡ lẽ, trên đời có rất nhiều kẻ làm xằng làm bậy nhưng vẫn ưỡn ngực hiên ngang sống sung sướng.

Và cách biệt đó dìm cậu xuống, xuống tận bùn nhơ, tận vũng lầy, đáy chót của đời sống.

Kể cả trong mơ cũng chập chờn bất an, một mình bơ vơ giữa bóng tối vô tận.

Song mỗi một ngày mới mặt trời đều sẽ mọc. Khi bị đánh nhẹ vào đầu, cậu ậm ờ lầu bầu, không chịu mở mắt.

“A Cánh, nó không chịu dậy, còn đù má mắng anh nữa.”

Là giọng Nhiếp Ảnh.

Cảm giác đau nhức trỗi dậy theo cơn thức giấc, từ từ tràn tới cuốn lấy toàn thân. Ngô Thần rền rĩ, mệt mỏi hé mắt, thấy Nhiếp Ảnh đầu tóc còn ướt ngồi bên gường, một bàn tay của hắn khựng giữa không trung, là hắn vừa kéo tóc cậu.

“Em, em không có mắng anh.”

Tiếng cậu khản đặc, cổ họng cũng rát, Ngô Thần nghiêng đầu muốn nhìn qua vai Nhiếp Ảnh tìm Chu Cánh.

“Anh, đừng có chọc cậu ấy.”

Chu Cánh cầm hộp thuốc mỡ bước vào, Nhiếp Ảnh liền đứng lên nhường chỗ, lại nhảnh môi cười, nói, “Được A Cánh chăm sóc 24 trên 24 luôn, đãi ngộ này tôi chỉ được hưởng một lần hồi bé.”

Chu Cánh đã thay áo sơ mi hôm qua, lúc này anh mặc cái áo thun đen đơn giản, nghe Nhiếp Ảnh huyên thuyên, đáp, “Vậy anh có muốn được trải nghiệm lần nữa không?”

Nhiếp Ảnh liền rùng mình khi nhớ lại “chuyện hồi bé”, tức thì ngậm miệng.

Chu Cánh quay sang hỏi Ngô Thần, “Có lạnh không? Tới lúc bôi thuốc rồi.”

Hơi lạnh. Nhưng Ngô Thần lắc đầu, “Học trưởng, phải dưỡng thương bao lâu lận?”

“Tùy khả năng hồi phục của cậu nữa.”

“Thế thì phiền anh lắm.”

“Không phiền.”

Cảm giác ấm nồng từ đầu ngón tay Chu Cánh vẫn còn lưu tồn trên da Ngô Thần, nên thực ra cậu thấy ngượng hơn là ngại. Lẽ nào cậu cứ nằm trên giường để cho anh săn sóc? Ăn cơm, bôi thuốc… Đều một tay anh giúp cậu.

Ngô Thần thấy điện thoại trên tủ đầu giường, toan đưa tay lấy nhưng vừa dịch chuyển liền động tới vết thương, đau tới mặt mày trắng nhợt.

“Được rồi.” Chu Cánh chưa kịp lên tiếng thì Nhiếp Ảnh đã ra tay trước, ném điện thoại lên giường cho Ngô Thần, “Cả người chú mày chả còn chỗ nào lành lặn, nói đi nói lại thì cũng là tại tao. Ai nào ngờ thằng kia chó cùng rứt dậu tới vậy.”

Mặt mày hắn hung tợn như thể muốn băm nhuyễn Liên Vũ ra.

Tuy Nhiếp Ảnh nói thế, nhưng Ngô Thần vẫn suy nghĩ tìm lý do cự tuyệt. Đoạn Nhiếp Ảnh ngó chừng đứa em họ của mình một cái, xong hất cằm, nói, “Chắc mai, hoặc mốt là mày có thể ngồi dậy được. Đừng lo chuyện đi đứng, tao chuẩn bị sẵn cho mày cái xe lăn luôn rồi.”

Hắn búng tay, hất đầu ra phía cửa, nhưng cả phút sau cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Hắn liền nổi đóa, gào lên, Tiểu Lục, xe đâu? Tiếng của Lục vọng vào, tự lấy!

Nên Nhiếp Ảnh đùng đùng nổi giận lao ra ngoài, trong phòng còn lại Chu Cánh và Ngô Thần.

“Ngoan quá.” Anh bỗng nói.

“?” Cậu không hiểu.

“Không có gì. Có muốn đi vệ sinh không?” Giọng anh nhàn nhạt nói thẳng ra vấn đề mà cậu ngượng ngùng nhất.

Dĩ nhiên là cậu không thể để anh ôm cậu ngồi bồn xí được, nên chỉ là giúp đẩy xe đưa cậu tới trước nhà vệ sinh.

Ngay cả nhà vệ sinh thì cũng rộng rãi sáng sủa khác thường, thậm chí còn thoảng mùi đàn hương nữa.

Xúc giác, thính giác, khứu giác nói với Ngô Thần rằng đây là nơi lạ mà cậu không biết, không thể xác định, dù rằng Chu Cánh chỉ đang ở cách cậu một cánh cửa mà thôi.

Soi gương – rất lâu rồi, cậu không làm điều này – nhìn vẻ mặt tiều tụy nhưng lại mang ý cười trong mắt.

_

Nhà của Lục nói chính xác là một toà biệt viện cổ kính xây bằng gỗ quý, giữa sân có một cái lầu nghỉ mát hai tầng. Hiện tại Ngô Thần còn chưa thể lên trên đó ngắm cảnh, nhưng từ cửa sổ căn phòng đang ở, cậu vẫn có thể nhìn thấy được khung cảnh xanh mướt xung quanh.

Qua hai ngày, cậu đã có thể ngồi xe lăn ra ngoài hóng gió. Chu Cánh luôn ở bên chăm sóc cậu là cực khổ nhất, nhưng người được chiếu cố là cậu cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Ăn uống, mặc quần áo, thậm chí là đi vệ sinh đều là Chu Cánh giúp cậu, trong khi cậu cố nhịn từng cơn đau đang dội lên.

Buổi tối đó, cậu ở trong nhà vệ sinh lau người, lúc rửa mặt vô ý làm rơi bộ áo ngủ màu mè do Nhiếp Ảnh mua cho cậu xuống đất, cậu liền theo quán tính chồm xuống nhặt lại, vì vậy mà làm rách vết thương sau lưng, đau tới mắt nổ đom đóm, khóc ngay tại chỗ. Mà càng khóc thì càng hăng, đến cùng khóc chẳng phải bởi vì đau. Sau đó, cậu tốn rất nhiều thời gian mới làm cho mắt bớt sung, nhưng khi đẩy xe ra ngoài vườn chơi vẫn bị Chu Cánh nhìn thấu.

Chu Cánh nói, chóp mũi cậu đỏ quá.

Ngô Thần vội vàng lấy tay che mũi.

Mắt cũng đỏ, anh nói tiếp.

Lần này cậu không nhắm mắt, lần tay sờ lên má, chạm trúng hàng mi ướt nhòe liền bối rối đỏ mặt.

Tuy đã chẳng còn cảm thấy tủi thân uất ức gì, nhưng vẫn có chút rầu rĩ, đến cả khóc cũng không thể khóc cho thỏa thuê.

Chu Cánh không làm khó cậu, cầm ống hút đút cậu uống thuốc, nhẹ nhàng nói, “Có gì không vui cứ nói ra, nói với tôi.”

Ngô Thần không lập tức lên tiếng. Ở Chu Cánh có một ma lực đặc biệt giúp cậu thấy nhẹ lòng, giọng anh vừa trầm vừa đều không khiến người nghe hiểu lầm ý tứ. An ủi chính là an ủi, không mang chút giả dối nào; trách mắng chính là trách mắng, không phải giận cá chém thớt. Mỗi lần nói chuyện với anh, ăn cơm với anh, Ngô Thần đều cảm thấy mình được ban cho một sức mạnh, hay đúng ra là dũng khí.

Tiếc rằng dũng khí ấy lại giống như bụi vương trên tóc, lắc đầu một cái liền rơi xuống, biến mất.

Chỉ trách bản thân mình quá vô dụng.

Chốc chốc, cậu nói, “Học trưởng, em rất… ưa khóc.”

“Đúng vậy.”

“Như thế khiến người ta thấy ghét lắm đúng không ạ?”

Mày có phải đàn ông không mà thích khóc tới vậy? Gái đéo chịu nỗi! Mày là thứ trời sinh để bị chơi tới chảy nước.

Đều là những lời người ta từng nói.

Vừa hỏi xong thì Ngô Thần liền hối hận. Nhưng cậu biết, Chu Cánh nhất định sẽ bảo là không.

Anh đang ngồi trên một cái ghế mây kiểu xưa, hai khuỷu tay anh chống trên đầu gối, đôi mắt anh mềm như những vòng lượn của chiếc ghế mây, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Anh nói, “Nếu là người khác thì tôi sẽ thấy phiền. Nhưng cậu thì khác.”

Ngô Thần chăm chú lắng nghe.

“Cậu coi, cậu đã không thích nói chuyện, không có bạn bè, còn nhát gan. Nếu ngay cả khóc mà cũng phải nín nghẹn thì thực sự tội nghiệp lắm.”

Cậu buông bàn tay đang ôm mặt xuống, cúi đầu cắn môi.

“Nếu không muốn nói thì cứ khóc cũng được, khóc trước mặt tôi. Tôi sẽ không chê cậu.”

Giọng điệu nghiêm túc không mang theo chút xíu giễu cợt nào, song hiện tại Ngô Thần chẳng còn khóc nổi nữa.

Đúng rồi, chính là như thế. Bụi dũng khí lại không hề biến mất sau khi rơi khỏi mái tóc, mà bay bay trong không khí, phát ra những tia sáng dù yếu ớt nhưng ấm áp.

Thẫn thờ một lúc, Ngô Thần ngước đầu quan sát khu vườn. Cả tòa nhà mang đậm màu sắc kiến trúc Trung Hoa, giữa sân có hồ cá khá lớn, trong hồ cá chép vảy đỏ thong dong bơi luồn qua những hòn non bộ tinh xảo. Có rất nhiều hoa cỏ không biết tên trong vườn, ngay cổng là hai cây hoa quế to lớn đưa hương ngào ngạt. Nhưng giữa khung cảnh nên thơ như vậy lại bị phá hoại bởi cái bàn mạt chược chạy bằng điện, sợi dây điện dài ngoằng nằm ngổn ngang dưới đất.

Nhiếp Ảnh miệng ngậm điếu thuốc, mặc quần đùi, hất cằm gào lên, “A Cánh, với thằng ngốc nữa, hai đấu hai, qua đây chơi nè!” Mà vừa bị Chu Cánh đanh mặt lườm một cái liền im bặt, lấy bộ bài tây trong hộc bàn ra, “Tiểu Lục, chỉ hai chúng ta thôi.”

Lục đang tưới cây phát tài, nhún vai đáp, “Bận rồi.”

“Mẹ nó chứ, bố chán mà chết mất!”

Lục quay đầu, nhướng mày cười nhảnh, “Chắc không?”

An tĩnh vài giây. Bỗng, Nhiếp Ảnh quơ mấy quân mạt chược trên bàn ném về phía người Lục, vừa ném vừa chửi, tục đến mức Ngô Thần chỉ muốn bịt tai lại. Nhưng Lục lại vừa né vừa đi về phía Nhiếp Ảnh, sau khi vượt qua mưa bom bão đạn tới được chiếc bàn, hết sức bình tĩnh nhặt tất cả quân bài bằng ngọc lên, nói, ngoan ngào ngoan nào, tôi chơi bài với cậu, đừng giãy lên như thế nữa.

Nhiếp Ảnh cười gằn, “Được, hễ ai thua một bàn thì cởi một món đồ trên người xuống.”

Ngô Thần đang hóng chuyện tới hăng say thì xe lăn bị kéo đi, giật mình ngước lên nhìn Chu Cánh, “Sao thế ạ?”

“…Anh tôi sắp thua tới lõa lồ rồi. Chúng ta ra ngoài dạo một chút.”

Bên ngoài cổng lớn là ngõ nhỏ yên tĩnh, hàng xóm xung quanh là nhà to sân rộng. Bấy giờ đã là hoàng hôn, có cổng xanh khóa kín, cũng có vài nhóm người tụ tập ngồi tán gẫu dưới gốc đại thụ, thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa, nắng vàng theo gió lung lay đậu trên người Ngô Thần.

“Có phải thấy chỗ này rất giống viện dưỡng lão?” Chu Cánh đẩy xe lăn chậm rãi, “Ngôi nhà này vốn là nhà ông bà nội của anh Lục, sau khi họ qua đời thì để nhà lại cho anh ấy.”

Ngô Thần suy nghĩ một lúc, hoàn toàn không nhớ ra được ở Thu Thành vậy mà lại có một chốn như vậy. Nghe cậu nói, Chu Cánh liền phì cười, “Ngoại trừ phố Phong Lâm và nhà mình, cậu còn biết đâu nữa?”

Tất cả bar pub khách sạn, Ngô Thần nghĩ thầm, nhưng trong lòng không chút sóng gợn u uất nào.

“Khi cậu khỏe rồi tôi sẽ đưa cậu đi chơi vài chỗ, coi như thăm thú.”

Ngô Thần không nói “vâng”, im lặng một lúc mới hỏi, “Nhà anh Lục làm nghề gì?”

“Trông giống băng đảng xã hội đen lắm đúng không?” Chu Cánh hỏi ngược lại, rồi gật gù nói tiếp, “Cũng không khác là mấy. Nhưng không giống như trong phim truyện đâu. Gia đình anh Lục cũng coi như là dòng dõi thư hương. Ông nội anh ấy cả đời làm giáo sư đại học, mà cha anh ấy lại rẽ sang hướng khác, sau khi quen biết cha tôi thì càng đi sai đường.”

Ngô Thần bật cười, “Có ai lại nói ba mình như vậy.”

“Nếu cậu thấy cảnh cha tôi dùng kềm bấm người ta thì sẽ không thấy tôi nói quá đâu.”

Trong giọng nói mang theo cả chút giễu nhại. Ngô Thần vốn đã lờ mờ đoán được đôi ba phần, nhưng nghe chính miệng Chu Cánh nói ra vẫn cảm thấy ngơ ngẩn.

“Lần đầu tôi thấy ông ấy dụng hình… Ừm, ngày xưa người ta nói là dụng hình, tức là tra tấn. Ông lấy kẹp, kẹp nát bàn tay người ta, cái người đó vừa khóc vừa la, tè ướt cả quần, nhà cửa toàn mùi nước tiểu… Rất bẩn.”

“…Dạ.”

“Nên sau khi vào cấp hai thì tôi chuyển sang nơi khác học, tự chọn trường mình muốn.”

Vốn dĩ trước đây Ngô Thần cứ nghĩ là do cha mẹ Chu Cánh lo nghĩ tương lai cho con nên đưa anh lên tỉnh học.

“Lễ tết hay nghỉ hè lẫn cả nghỉ đông, tôi đều không về nhà. Chỉ khi nào mẹ tôi gọi điện nói nhớ con, tôi mới lén về, gặp bà ấy ở nhà ông bà ngoại. Sau đó cha tôi biết chuyện, cầm gậy đánh tôi, bị mẹ tôi giáo huấn cả buổi.” Chu Cánh bật cười, “Bây giờ ông đổi nghề, mở công ty, nhưng thủ đoạn lưu manh thì vẫn giữ lại, chẳng qua chỉ là treo đầu dê bán thịt chó.”

Một con mèo lông xù mắt xanh chạy vụt qua. Ngô Thần mất tập trung, nhìn theo bóng con mèo đến khi nó trốn vào trong bụi cây.

“Có sợ không?” Chu Cánh đột ngột hỏi.

“Dạ?”

“Yên tâm, tôi không thích mấy chuyện chém giết ấy.”

Ngô Thần bỗng cười phì.

“Đặc biệt là với cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play