Phong Thuỳ Bích nghe vậy thì khựng lại, hai mắt bùng lên lửa giận nhưng vẫn phải cố chịu đựng.
“Cố Tuyết Trâm, đừng để tao nắm được nhược điểm của mày, nếu không tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Cô ta đanh giọng buông những lời khó nghe, trừng mắt nhìn Cố Tuyết Trinh rồi bỏ đi không quay đầu lại.
Cố Tuyết Trinh không để tâm tới lời cô ta nói, thấy cô ta đã rời đi thì bảo mọi người cũng giải tán.
Mà chuyện hai người đánh nhau cũng nhanh chóng tới tai Phong Diệp Chương.
“Tổng giám đốc, em vừa mới nhận được tin mợ chủ và cô Năm đánh nhau ạ.”
Hứa Khiêm vội vàng vào phòng báo cáo.
Phong Diệp Chương sững sờ, thậm chí còn cảm thấy hơi không thể tưởng tượng nổi.
Xét cho cùng, trong nhận thức của anh, Cố Tuyết Trâm luôn bình tĩnh và lý trí, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.
“Tại sao họ lại… đánh nhau?”
“Nghe nói là cô Năm đã nói điều gì đó vô cùng khó nghe nên mợ chủ mới nổi giận rồi ra tay trước.”
Hứa Khiêm đơn giản kể lại những gì đã xảy ra, nghe xong Phong Diệp Chương vừa giận vừa muốn cười.
Đầu tiên là Phong Thuỳ Bích bất chấp lời cảnh cáo của anh lại tiếp tục đi tìm rắc rối, nhưng cuối cùng lại cảm thấy người phụ nữ Cố Tuyết Trâm hơi giống trên tư liệu viết, tính cách ngang ngược, không chịu thua.
“Cô ấy không bị thương chứ?”
Anh kìm lại ý cười trong lòng, ho khan hỏi.
Anh vừa nói lời này, Hứa Khiêm giật mình.
Cậu ta luôn cảm thấy Tổng Giám đốc mình đã thay đổi, nhưng nghĩ kỹ lại thì không tìm ra đã thay đổi điều gì.
Cuối cùng cậu ta cũng lười suy nghĩ, đáo lời: “Mợ chủ không bị thương, nghe nói còn chỉnh cô Năm rất thảm.”
Phong Diệp Chương nghe Cố Tuyết Trâm không bị thương thì thả lỏng, không quan tâm chuyện này nữa mà hỏi về công việc.
Đang nói thì Hứa Khiêm dường như nhớ ra điều gì, ảo não nói: “Suýt nữa thì em quên mất, ngày mai anh Hàn sẽ về nước.”
Anh Hàn cũng chính là Hàn Lịch, bác sĩ tâm lý của Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương dừng lại, sau đó gật đầu nói: “Tôi biết rồi, khi nào cậu ấy tới thì cậu sắp xếp thời gian đi.”
Hứa Khiêm nói đã hiểu, hai người lại tiếp tục bàn chuyện công việc.
…
Ngày hôm sau, khi Cố Tuyết Trinh đang ăn sáng thì giọng nói kính cẩn của quản gia vang lên trong phòng khách.
“Cậu chủ.”
Khi nghe thấy câu này, cô vô thức đặt dao nĩa trên tay xuống rồi đi ra ngoài.
Thấy Phong Diệp Chương mệt mỏi đứng trong phòng khách.
“Không phải anh đi công tác à?”
Cô ngạc nhiên hỏi, Phong Diệp Chương nghe vậy thì nhìn về phía cô.
“Đúng là đi công tác nhưng là đi thị sát ở Lâm thị, hơn nữa hôm nay có một cuộc họp, vì vậy tôi về luôn.”
Cố Tuyết Trinh nghe anh giải thích, từ từ bỏ đi sự ngạc nhiên mà bình tĩnh gật đầu.
Nhưng lúc này Phong Diệp Chương lại phát hiện tay cô đang quấn băng gạc, hơi nhíu mày hỏi: “Tay em bị sao vậy?”
Phong Diệp Chương nheo mắt, nhìn cô chằm chằm, nhớ tới chuyện tối qua Hứa Khiêm đến báo tin hai người đánh nhau.
Không phải nói không bị thương sao?
Anh thầm trách Hứa Khiêm trong lòng làm chuyện không tốt, đồng thời cầm tay cô kiểm tra một lượt.
Đúng là đã bị cào xước mấy vết, cũng may vết thương không lớn, lúc này anh mới cho qua.
Cố Tuyết Trinh nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt đang quan tâm mình, trái tim không khỏi rung động không rõ lý do.
“Đã nói là không sao rồi, anh còn nhìn cái gì?”
Mặt cô đỏ lên rụt tay lại, mất tự nhiên lùi lại phía sau.
Phong Diệp Chương thấy lòng bàn tay trống rỗng, không hiểu sao lại cảm thấy hơi thất vọng.
Anh ngước mắt lên thì thấy vẻ ngợng ngùng trên mặt Cố Tuyết Trinh, biết là cô xấu hổ nên cảm giác thất vọng vừa nãy cũng lập tức biến mất, anh tinh nghịch bước tới.
“Xem ra trong khoảng thời gian này em to gan hơn rất nhiều, còn dám nói cô út là chó, lần sau đừng để tôi nghe thấy nữa.”
Anh nói xong thì cười nhẹ, đi thẳng qua Cố Tuyết Trinh rồi lên lầu.
Cố Tuyết Trinh sững sờ một lát mới phản ứng lại.
Cô kinh ngạc quay người, Phong Diệp Chương đã khuất bóng ở lối vào của hành lang, nhưng nụ cười trên mặt cô thì không thể che giấu được.
Có vẻ như anh đã biết chuyện cô đánh nhau với Phong Thuỳ Bích tối qua.
Hơn nữa anh không chỉ biết mà cũng không tìm cô tính sổ, vì sao chứ?
Cô suy nghĩ một hồi nhưng không nghĩ ra được lý do bèn nhún vai quyết định từ bỏ, sau đó trở về phòng.
Trong phòng, cô nghe thấy tiếng nước chảy vang lên từ phòng tắm, biết Phong Diệp Chương đang tắm nhưng cô không quan tâm, đi thẳng tới bàn làm việc.
Cô bật máy tính, đăng nhập Facebook.
Vốn dĩ cô không sử dụng phần mềm này nhiều lắm, nhưng vì không đến công ty cần giải quyết công việc của công ty nên cô chỉ có thể làm quen.
Ai ngờ vừa mới đăng nhập thì ảnh đại diện đã liên tục nhấp nháy.
Cô liếc nhìn ảnh đại diện đó, là lớp trưởng hồi cấp ba, vì thế mở khung trò chuyện ra.
“Lớp trưởng có chuyện gì sao?”
Chắc là lớp trưởng đang đợi tin nhắn của cô nên khi vừa nhận được tin nhắn của cô thì lập tức trả lời.
“Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cậu cũng onl, tôi đã đợi cậu suốt mấy ngày rồi.”
Thấy vậy, Cố Tuyết Trinh cau mày hỏi: “Lớp trưởng có chuyện gì sao?”
“Tôi vốn định rủ cậu tham gia buổi họp lớp, hầu hết các bạn trong lớp chúng ta đều về, kết quả không liên lạc được với cậu, hỏi các bạn học khác cũng nói họ không liên lạc được với cậu.”
Cố Tuyết Trinh thấy thế thì mím môi.
Bây giờ cô đã trở thành Cố Tuyết Trâm cho nên dù điện thoại cũ vẫn còn ở đó nhưng đã không thể sử dụng.
Cô cũng không muốn nói thêm về chủ đề này nên quay sang hỏi chuyện họp lớp.
“Lớp trưởng, khi nào họp lớp?”
“Ừ… ngày mai, cậu nhớ đến đó, địa chỉ là cổng 32 của Di Hoà Viên.”
Lớp trưởng đã dặn dò nhưng Cố Tuyết Trinh lại hoàn toàn không nhìn.
Vốn dĩ cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, cô không có ý định đi.
Dù sao thân phận hiện tại của cô cũng không thích hợp để làm bất cứ việc gì, nếu chẳng may để lộ thân phận đói rách thì không bù được mất.
“Lớp trưởng, có lẽ phải xin lỗi mọi người rồi, ngày mai tôi có việc không đến được.”
Cô từ chối, bên phía lớp trưởng im lặng một lúc, sau đó tin nhắn ập đến như bom nổ.
“Tuyết Trinh, cậu đừng không đến mà, hiếm lắm mọi người mới gặp nhau một lần, hơn nữa nhà hàng chúng ta đến lần này là do một bạn học lớp ta mở, mới khai trương được mấy ngày, cũng không có ai khác, chúng ta tới giúp cậu ấy thử món thôi, cậu không đến mức không có chút tình bạn nào đó chứ?”
Cố Tuyết Trinh vẫn muốn từ chối, nhưng tin nhắn sau đó đã ngăn cản hành động của cô.
Cô thấy dòng tin nhắn đe doạ của lớp trưởng hiện trên khung chat.
“Tuyết Trinh, nếu cậu không đến thì đừng trách tôi dẫn người tới công ty cậu chặn đường. Lần trước một bạn học nhìn thấy cậu ở toà nhà Cảnh Đức, hẳn là cậu làm việc ở gần đó đúng không?”
Khi Cố Tuyết Trinh nhìn thấy dòng tin nhắn này thì sửng sốt, không ngờ lại có người nhìn thấy cô.
Cô ngẫm nghĩ, lông mày cau lại.
Với tình hình hiện tại không thể để bạn học cũ tìm được, nếu không sẽ bị bại lộ, đến khi đó sẽ rắc rối.
Chưa kể đến sự tức giận của nhà họ Phong, ngay cả Cố Hải Sâm cũng sẽ không tha cho cô.
“Được rồi, đến khi đó tôi sẽ tới.”
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT