Phong Thuỳ Bích nghe xong, sắc mặt lập tức khó coi.
Nhất là những ánh mắt kỳ lạ xung quanh càng khiến cô ta cảm thấy xấu hổ và giận dữ.
Cô ta hung dữ trừng mắt nhìn nhân viên thu ngân.
“Chờ đó!”
Nói rồi cô ta lấy điện thoại ra gọi cho quản lý khách hàng của ngân hàng.
“Cô Phong, đây là mệnh lệnh của Tổng Giám đốc Phong, không liên quan gì đến chúng tôi.”
Người phụ trách biết ý định khi Phong Thuỳ Bích gọi tới nên vội vàng nói lời thoái thác.
Sao Phong Thuỳ Bích lại nghĩ được Phong Diệp Chương sẽ đóng băng thẻ ngân hàng mình chứ?
Cô ta giận giữ cúp máy rồi gọi cho Phong Diệp Chương nhưng không ai bắt máy.
Cô ta vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục gọi, kết quả vẫn như vậy.
Nhân viên thu ngân đang đợi nhưng thấy lâu quá không thấy người thanh toán tiền thì không khỏi thúc giục: “Cô ơi, còn phải đợi cô bao lâu nữa ạ? Phía sau cô còn có người đang chờ thanh toán, nếu không có tiền, chúng ta sẽ phải gọi cảnh sát tới giải quyết.”
Người phục vụ dường như không nhận ra thân phận của Phong Thuỳ Bích nên lên tiếng đe doạ.
“Ai không có tiền, anh có biết tôi là ai không?”
Phong Thuỳ Bích vốn đã khó chịu vì Phong Diệp Chương không nghe điện thoại, bây giờ nghe vậy lại càng giận dữ.
Cô ta trừng mắt định nói ra thân phận mình nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng kìm nén.
Không vì lý do gì khác, nếu cô ta nói ra thân phận mình thì chẳng phải mọi người đều sẽ biết cô ta đường đường là cô Năm của nhà họ Phong mà đi uống rượu lại không có tiền để trả, chẳng phải sẽ khiến người khác cười rụng răng sao?
Đang nghĩ ngợi thì nhân viên thu ngân lại thúc giục.
“Tôi không biết cô là ai nhưng tôi biết cô vẫn chưa trả tiền rượu.”
Phong Thuỳ Bích tỏ ra rất bức xúc khi lại nghe người khác nói mình không có tiền.
Nhưng cô ta cũng biết bây giờ không phải lúc gây chuyện, vì thế phẫn nộ nhìn nhân viên thu ngân, nhấc điện thoại gọi bạn tới thanh toán.
Hai người thanh toán xong thì ra về, dù sao cũng chẳng có ai muốn ở lại nơi khiến mình mất mặt lâu thêm.
Phong Thuỳ Bích giận đùng đùng quay lại nhà họ Phong.
Cô ta nhìn tân phòng đèn đuốc sáng trưng, lại nghĩ tới chuyện xấu hổ vừa làm thì đầy bụng tức giận.
Thấy bước chân cô ta thay đổi, giận dữ đi về phía tân phòng.
“Cô Năm.”
Quản gia trông thấy Phong Thuỳ Bích thì cung kính gọi.
“Phong Diệp Chương đâu? Gọi nó ra đây gặp tôi!”
Phong Thuỳ Bích đi thẳng vào phòng khách ngồi xuống sofa, hung ác nói.
Nhìn vẻ mặt không tốt của cô ta, quản gia khẽ cau mày: “Chiều nay cậu chủ đi công tác ở Lâm thị, nếu cô Năm có việc gì thì gọi điện cho cậu chủ ạ.”
Phong Thuỳ Bích không ngờ Phong Diệp Chương lại đang đi công tác, trong mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bị cô ta giấu đi, thay vào đó là sự lửa giận ngút trời.
“Nó chạy nhanh đấy!”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, lòng không hề cam tâm.
Cũng không biết cô ta đã trêu chọc gì tới tên đó mà lại đi đóng băng thẻ ngân hàng cô ta.
Vừa nghĩ tới đây, cô ta không khỏi nghĩ đến việc Phong Diệp Chương không ở đây chẳng phải sau này cô ta sẽ không có tiền tiêu sao?!
Khi cô ta đứng dậy định đi thì chợt nghĩ đến tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia.
“Mợ chủ của các người đâu?”
Phong Diệp Chương không nghe điện thoại của cô ta, cũng chưa chắc đã không nghe điện thoại của người phụ nữ kia.
“Mợ chủ đang ở trong phòng, cô Năm muốn tìm mợ chủ ạ?”
Quản gia do dự hỏi.
Phong Thuỳ Bích như không nghe thấy, phất tay rồi lại về sofa.
“Gọi mợ chủ các người xuống đây, tôi có việc tìm cô ta.”
Quản gia chỉ có thể lên lầu thông báo cho Cố Tuyết Trinh.
“Cô út muốn gặp tôi?”
Sau khi Cố Tuyết Trinh nghe được tin này thì lông mày khẽ cau lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Theo lý mà nói thì Phong Thuỳ Bích sẽ không đối phó với cô, bây giờ nửa đêm rồi lại tới tìm cô, không biết là có chuyện gì.
Cô vốn không muốn gặp nhưng lại lo lắng cô ta sẽ đi nói lung tung với bà Phong, cuối cùng vẫn theo quản gia xuống lầu.
“Cô út, cô tìm tôi?”
Cô đi xuống lầu, nhìn thấy người ngồi ở phòng khách thì nhướn mày hỏi.
Phong Thuỳ Bích nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tuyết Trinh mặc váy ngủ bằng lụa, khuôn mặt trắng ngần không tì vết.
Vẻ ngoài ngây thơ ấy khiến lòng cô ta khó chịu, nếu không phải có chuyện cần tìm thì cô ta thật sự muốn dạy dỗ.
“Đúng, tôi đang tìm cô, bây giờ cô lập tức gọi điện cho Phong Diệp Chương, bảo cậu ta mở hết thẻ ngân hàng cho tôi!”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy điều này, mắt cô loé lên vẻ ngạc nhiên.
Sao Phong Diệp Chương lại đóng băng thẻ ngân hàng của cô út?
Vì sao?
Khi cô đang đầy bụng nghi vấn thì Phong Thuỳ Bích thấy cô mãi không có động tĩnh gì, lại thúc giục: “Cô có nghe tôi nói gì không? Còn không gọi đi?!”
Cố Tuyết Trinh định thần lại, thấy vẻ hung dữ của cô ta thì không muốn giúp, vì vậy cô từ chối: “Sợ là chuyện này tôi không giúp được gì cho cô út rồi, Diệp Chương đang đi công tác, hơn nữa trước khi đi anh ấy có nói tối nay có một cuộc họp rất quan trọng, bảo tôi không được làm phiền.”
Phong Thuỳ Bích không tin chút nào.
“Tôi thấy là cô không muốn giúp ấy, biết cô bụng dạ hẹp hòi rồi, tôi nói cho cô biết, tối nay cô không gọi cũng phải gọi cho tôi!”
Cô ta đe doạ một cách gay gắt.
Cố Tuyết Trinh lập tức trầm mặt.
“Cô út đang đe doạ tôi sao?”
“Tao đe doạ mày đấy, thì sao? Nếu không phải tiện nhân mày nói với Diệp Chương thì đang yên đang lành sao Diệp Chương lại đóng băng tài khoản của tao, chắc chắn là mày đã nói xấu tao trước mặt Diệp Chương!”
Nghe cô ta nói vậy, Cố Tuyết Trinh gần như tức đến bật cười.
Tuy nhiên những điều này vẫn chưa kết thúc.
Phong Thuỳ Bích càng nói càng giận, nhất là khi nghĩ đến sự thất bại của kế hoạch lần này, cộng với sự mất mất tối nay, mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu Cố Tuyết Trinh, lời khó nghe gì cũng đổ hết cho cô.
Cô ta nhìn bộ váy ngủ bằng lụa trên người Cố Tuyết Trinh, như nghĩ đến điều gì đó, cô ta mỉa mai: “Cố Tuyết Trâm, Diệp Chương vừa đi vắng là cô đã ăn mặc lẳng lơ như vậy, không phải là muốn nhân lúc Diệp Chương nhà chúng tôi không ở nhà mà đi gặp người tình của cô chứ?!”
Sắc mặt Cố Tuyết Trinh càng ngày càng khó coi, cả người run lên vì tức giận!
Thậm chí, người đã không kìm được bước tới, tát Phong Thuỳ Bích một cái.
Một tiếng “bốp” giòn tan vang lên trong phòng khách, mọi người đều không phản ứng kịp.
Phong Thuỳ Bích sững sờ che mặt rồi mới hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Cố Tuyết Trinh, trong mắt tích đầy lửa giận.
“Tiện nhân, mày lại dám đánh tao!”
Cô ta hét lên, lao về phía Cố Tuyết Trinh.
Sao Cố Tuyết Trinh có thể để cô ta được như ý, lập tức né tránh.
Nhưng cô vẫn chậm hơn một bước, bị cô ta cào xước thành ba vết máu.
Bản thân cô cũng đang tức giận, bây giờ lại càng giận hơn, đương nhiên cũng không còn khách sáo nữa.
Sau khi tránh được, cô lập tức duỗi một chân ra, khiến cho Phong Thuỳ Bích đang nổi cơn thịnh nộ vấp phải.
Liên tục sai lầm khiến Phong Thuỳ Bích mất đi lý trí, bất chấp tất cả đuổi theo Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh không mất lý trí như cô ta, cô dễ dàng ứng phó được, liên tục ra những hành động nhỏ khiến Phong Thuỳ Bích cực kỳ chật vật.
Thấy tình thế không ổn, đám người làm vội vàng tiến lên thuyết phục.
Phong Thuỳ Bích không hề để ý đến những người làm này, cô ta chỉ một lòng muốn cho Cố Tuyết Trinh đẹp mặt.
Quản gia thấy tình hình không ổn bèn vội vàng lấy Phong Diệp Chương ra.
“Cô Năm, đừng quên tài khoản của cô vẫn đang bị cậu chủ chúng tôi đóng băng, nếu cô động vào mợ chủ thì e rằng cậu chủ sẽ không dễ dàng mở cho cô đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT