Ngày hôm sau, vì chuyện họp lớp mà Cố Tuyết Trinh đến công ty.

Cả ngày hôm đó vì chuyện họp lớp mà cô luôn lơ đãng không tập trung, lòng thấp thỏm, lo lắng.

Khi tan làm, cô đi đi lại lại trong công ty một lúc rồi mới đi về phía điểm hẹn.

Nhưng cô không đến thẳng đó mà trước tiên đến trung tâm thương mại gần đó mua một bộ quần áo giản dị.

Dù sao cô tới đó với thân phận Cố Tuyết Trinh nên đương nhiên phải ăn mặc sao cho phù hợp với phong cách trước đây của mình.

Hơn nữa ăn mặc quá diện cũng sợ các bạn bè thắc mắc khiến cô nói lỡ lời.

Một giờ sau, cô đến cổng 32 của Di Hoà Viên.

Cô nhìn nhà hàng mới được sửa sang trước mặt, không gian khá trang nhã với cái tên văn chương mang phong cách phục cổ, ai không biết còn tưởng đây là quán trà.

Tấm bảng ở cửa được in các ký tự vàng trên nền đen – Công trình nhỏ Trúc Lâm.

Bước qua cửa, đập vào mắt là một hành lang dài với hồ nước được trồng hoa sen ở giữa, đôi ba con chép đỏ lượn qua lượn lại.

Xung quanh hồ nước là một hàng rừng trúc rậm rạp, chúng đung đưa theo gió phát ra âm thanh xào xạc, trong không khí cũng tràn ngập hương thơm của tre khiến lòng người sảng khoái, thả lỏng tâm trạng.

Cố Tuyết Trinh cũng dần buông bỏ sự lo lắng trong lòng, theo người phục vụ đi vào phòng bao.

Rất nhiều người đã ngồi trong phòng.

Nam mặc âu phục giày da, nữ váy vóc lụa là.

Ngoại trừ số ít ăn mặc không lịch sự thì những người khác dường như đều chú trọng ăn mặc.

Khi họ thấy Cố Tuyết Trinh bước vào thì dừng lại những gì đang nói mà chào đón cô một cách nồng nhiệt.

“Hoa khôi Cố đến rồi, xem ra vẫn là lớp trưởng có mặt mũi!”

“Còn không phải sao, từ khi tốt nghiệp hoa khôi Cố của chúng ta rất ít khi tham gia tiệc tùng.”

“Này, cậu nói sai rồi, hoa khôi Cố của chúng ta vẫn luôn là niềm hy vọng trong mắt giáo viên, làm gì có thời gian ra ngoài chơi, chỉ sợ chân trước vừa mới đi, chân sau đã bị giáo viên gọi về ấy chứ.”

“Đúng thế, cậu không nói thì tôi suýt quên. Năm lớp mười một khó khăn lắm lớp ta mới tổ chức được một chuyến đi chơi mùa xuân, kết quả mọi người đều đã sẵn sàng lên đường rồi, bỗng nhiên trợ giảng gọi hoa khôi Cố về. Tôi vẫn còn nhớ vẻ mặt phiền muộn của cô ấy lúc đó.”

Bạn học trước kia đều rất quý Cố Tuyết Trinh, mọi người nhao nhao trêu ghẹo, nói lại chuyện cũ.

Một nhóm người lập tức hùa vào góp vui, bầu không khí dần trở nên hài hoà.

Ban đầu Cố Tuyết Trinh còn lo lắng, nhưng khi chủ đề càng ngày càng nhiều hơn, nhớ lại tuổi trẻ đã qua của mình, cô cũng thả lỏng rất nhiều.

Cô ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn đám bạn học trước mặt đang nói cười rôm rả.

Cũng đúng lúc này, một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào đi tới.

“Tuyết Trinh, cuối cùng cũng gặp được cậu, thành thật khai báo, gần đây đã xảy ra chuyện gì mà không ai liên lạc được với cậu thế?”

Cố Tuyết Trinh quay đầu lại nhận ra người trước mặt là bạn cùng bàn của cô trước đây – An Dĩnh.

Trước đây quan hệ của họ vẫn luôn rất tốt, nhưng sau này vì thi vào trường đại học khác nhau mà chia xa, có điều vẫn có liên lạc qua Facebook.

Chỉ là kể từ khi cô bước vào nhà họ Phong thì cũng mất liên lạc.

Trên thực tế, không chỉ có cô ấy mà rất nhiều người cũng bị cắt đứt liên lạc.

Cô nghĩ tới đây, một nụ cười cay đắng lướt qua trong mắt.

Ngay lập tức cô giấu đi vẻ khác thường, lấy lại tinh thần ôn lại chuyện xưa với An Dĩnh.

“Không có gì, chỉ là mẹ tớ bị ốm, cần có người chăm sóc và tĩnh dưỡng.”

Cô che giấu một số điểm quan trọng, chỉ nói ngắn gọn về tình hình gần đây.

An Dĩnh hiểu ra, quan tâm hỏi: “Thế dì không sao chứ?”

“Không sao, đã được chữa trị rồi.”

Cố Tuyết Trinh không định nói nhiều, trả lời ngắn gọn.

An Dĩnh cũng không nghĩ nhiều, thần thần bí bí lại gần cô: “Tuyết Trinh, cậu đoán xem lần này tớ về làm gì?”

Cố Tuyết Trinh nhướn mày nhìn cô ấy: “Lẽ nào không phải để tham gia họp lớp sao?”

An Dĩnh lắc đầu: “Không phải, chỉ là nhân tiện thôi.”

Cố Tuyết Trinh nhíu mày, nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu.

An Dĩnh biết cô đoán không ra, chủ động tiết lộ bí mật: “Lần này tớ về chủ yếu là để tìm việc, sau này tớ sẽ cắm rễ ở Kinh Đô, có ngạc nhiên không?”

Cố Tuyết Trinh thật sự rất ngạc nhiên.

Vốn dĩ cô không có nhiều bạn bè nên An Dĩnh có thể ở lại Kinh Đô, đương nhiên cô rất vui.

“Thật sao?”

Cô không dám tin hỏi lại lần nữa.

“Thật, tớ nói dối cậu bao giờ chưa? Sau này chúng ta có thể cùng đi làm, cùng đi dạo phố, cùng đi xem phim như hồi còn đi học rồi, a, nghĩ thôi mà đã thấy kích thích!”

An Dĩnh vui vẻ nói nhưng không biết lời cô ấy đã dội lên đầu Cố Tuyết Trinh một chậu nước lạnh.

Không vì lý do nào khác, với An Dĩnh, cô là Cố Tuyết Trinh, nhưng với người ngoài cô là Cố Tuyết Trâm.

An Dĩnh thấy mình nói rất nhiều mà người bên cạnh không có phản ứng gì, không khỏi quay đầu lại, phát hiện vẻ mặt Cố Tuyết Trinh rất lạ.

“Tuyết Trinh, cậu sao vậy? Hình như cậu không vui à?”

Cố Tuyết Trinh mím môi nhìn cô ấy.

“An Dĩnh, có lẽ tớ không có nhiều thời gian đi cùng cậu đâu, tớ phải chăm sóc mẹ, không thể không có ai ở bên mẹ được.”

Cô vẫn lấy cái cớ trước đó để che giấu.

An Dĩnh nghe vậy, nếu nói không thất vọng là không thể nào.

“Không sao, đợi dì khoẻ hơn chúng ta lại hẹn nhau cũng được, nói thật, hôm nào đó tớ cũng nên đi thăm dì, trước kia dì thường xuyên làm đồ ăn ngon cho tớ.”

Cô ấy nói mãi rồi nói về chuyện quá khứ, Cố Tuyết Trinh nhân cơ hội để chuyển chủ đề.

Hai người nói chuyện chưa được bao lâu thì dường như An Dĩnh nhớ ra điều gì, lại thần bí kéo Cố Tuyết Trinh lại nói: “Đoán xem nhà hàng hôm nay chúng ta tới là ai mở?”

Cố Tuyết Trinh sững sờ, vô thức lắc đầu.

An Dĩnh vừa định nói đáp án thì một giọng nói dễ nghe vang lên trên đầu họ.

“Xin lỗi vì đã để mọi người phải đợi.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy giọng nói này thì đột nhiên ngẩng đầu lên.

Cô nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đứng ở cửa.

Mới ngoài hai mươi tuổi, trông khá khôi ngô tuấn tú, khí chất thanh tao phi thường.

Cô ngây người nhìn người ở cửa, trong mắt loé lên vẻ phức tạp khó tả.

Người này không phải ai khác, chính là Quý Phong Vận.

Đó cũng là… đối tượng cô từng yêu thầm.

Chỉ là họ đã không gặp nhau một thời gian dài kể từ khi tốt nghiệp.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng hôm nay có thể gặp lại, trong lòng ít nhiều sẽ hơi chua xót, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của cô.

Đã nhìn thấy người những lại không có những cảm xúc đó, ngược lại rất bình tĩnh.

Thậm chí thời điểm đó, hình bóng của Phong Diệp Chương lướt qua tâm trí cô.

Cũng không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của Cố Tuyết Trinh hay không, Quý Phong Vận – người đang chào hỏi mọi người đột nhiên nhìn sang cô.

“Lâu rồi không gặp.”

Anh ta mỉm cười chào hỏi, nụ cười ấy khiến người ta liên tưởng đến cụm từ như tắm gió xuân.

Nụ cười trong trẻo ấm áp khiến người nhìn dễ chịu.

Cố Tuyết Trinh sững sờ, bình tĩnh đáp: “Lâu rồi không gặp.”

An Dĩnh nhìn cách chào hỏi nhạt nhẽo của hai người thì kéo góc áo Cố Tuyết Trinh nói đùa: “Này, sao hai người lại khách sáo như vậy, không phải cậu thích cậu ấy sao? Sao tớ lại cảm thấy cậu không có phản ứng gì thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play