Bên trong căn phòng được bày trí trang nhã

theo lối điển, dưới ánh đèn mờ ảo, Cổ Tuyết Trình nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, uống từng ngụm rượu vang, cô đã ngà ngà say, thần sắc

mặt mang vẻ thương cảm khó nắm bắt…

Hôm nay là ngày đầu tiên em gái sinh đôi của cô là Cố Tuyết Trâm bước chân vào nhà họ Phong. Nhà họ Phong là gia tộc quyền quý bậc nhất ở

Kinh đô. Còn Cố Tuyết Trâm là thiếu phu nhân danh xứng với thực của nhà họ Phong!

Hai ngày trước, ba của Cố Tuyết Trinh là Cố Hải Sâm đột nhiên tới nhà cô, yêu cầu cô giả trang thành em gái để vào nhà họ Phong ở một năm.

Cố Tuyết Trinh cảm thấy nực cười.

Khi cô lên tám tuổi, ba cô đã vứt bỏ cô và mẹ, chỉ dân theo đứa em gái sinh đôi đi suốt mười

mấy nam trời không hỏi han, thăm cô lấy một lần,

không ngờ, lúc ông tã tìm về lại là để đưa ra yêu cầu này!

Nếu có thể, cô hoàn toàn không muốn có bất kỳ liên quan gì đến người cha như vậy.

Thế nhưng, cô lại không thể không đồng ý…

Hai mẹ con Cố Tuyết Trinh sống nương tựa vào nhau, mẹ cô bệnh nặng, cần cần số tiền lớn để chữa bệnh. Cô thật sự đường cùng rồi, đành đồng ý với yêu cầu của ông ta.

“Quý Phong Vận, tình cảm với anh đành chấm dứt tại đây thôi, sau này, em sẽ là mợ chủ của nhà họ Phong…”

Cố Tuyết Trinh khẽ thì thầm một câu, rồi uống cạn ngụm rượu cuối cùng trong ly.

Chất lỏng cay ngấm vào cổ họng làm dâng lên

vị chua chát, thấm tận tâm can.

Mãi một lúc sau, cô mới dần bình tĩnh lại, ánh mắt trở nên kiên định hơn.

Vì mẹ, chuyện gì cô cũng đồng ý làm!

Từ giờ phút này, cô sẽ nhập vai Cố Tuyết Trâm!

Mặc dù tính cả cô và Cố Tuyết Trâm khác nhau một trời một vực, nhưng dù gì đi nữa cô cũng phải cố chống đỡ một năm.

Mà trong một năm này, hy vọng người chồng trên danh nghĩa của cô có thể ở luôn bên châu Âu, đừng quay trở về.

Đến lúc đó, cô cầm tiền đi rồi thì hai bên không dính dáng đến nhau nữa hết!

Lúc này, tại sân bay Luân Đôn, nước Anh.

Dưới màn đêm, chuyến bay về kinh đô chuẩn bị cất cánh.

Bên trong khoang thương gia có một người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị, khí thế bức người.

Anh mặc một bộ vest màu đen được may đo vừa vặn, đường may sắc sảo ôm lấy thân hình cân đối của anh, quần tây màu đen ôm lấy cặp chân dài quyến rũ.

Ánh đèn chiếu nghiêng gương mặt đẹp như tượng tạc, hắt ra chiếc bóng nhờ nhờ, ngũ quan đẹp như một vị thần, chẳng khác nào kiệt tác của

Thượng đế.

Anh khép hờ ñ ÿ khẽ chau lại, giống như đang nghỉ một giấc ngắn, toàn thân toát ra sự lạnh lùng khiến người khác chỉ dám đứng từ xa nhìn.

Một tiếp viên hàng không mặc đồng phục đúng lúc đi qua nhìn thấy cảnh này, liền tắt đèn phía trên đỉnh đầu anh di.

‘Tách’ một tiếng đánh thức người đàn ông đang nghỉ ngơi.

Anh mở bừng hai mắt ra, đập vào mắt là một khoảng tối mờ mờ.

Hơi thở của anh đột nhiên ngưng lại, trước mắt giống như xuất hiện vòng xoáy tối hù, một chiếc xúc tu vô hình từ vòng xoáy ấy vươn ra như muốn cuốn lấy anh vào bên trong.

Anh hít thở khó khăn, dồn dập, trán toát mồ hôi lạnh.

Anh nghiến chặt răng, quát lên, giọng như khiển trách: “Hứa Khiêm!!!”

Ngay lập tức, một dáng người cao ráo từ bền ngoài đi vào, cung kính nói: “Tổng giám đốc!”

thở hổn hển, không trả lời, còn Hứa Khiêm đã nhận thức được có chuyện không ổn, vội vàng bật đèn lên.

Ánh đèn nhanh chóng rọi sáng từng góc.

“Tổng giám đốc? Anh sao vậy?” Hứa Khiêm lo lắng hỏi.

Tổng giám đốc nhà cậu ta bị chứng sợ bóng tối, cũng chẳng phải mới ngày một ngày hai, chả trách vừa rồi lại căng thẳng như vậy!

Trán Phong Diệp Chương nổi gân xanh lên, tâm trạng vẫn chưa ổn định lại được.

Hứa Khiêm vội vàng lấy một lọ thuốc an thần từ trong túi ra nhét vào miệng Phong Diệp Chương, sau đó bưng một ly nước tới, phục vụ anh uống.

Sau một hồi lâu sau, Phong Diệp Chương mới bình tĩnh lại, khuôn mặt đẹp trai hơi tái nhợt.

Hứa Khiêm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức

i quắc mắt với tiếp viên hàng không, quát lên: “Tôi đã dặn các cô là không được tắt đèn trong khoang thương gia rồi cơ mà? Cô làm việc kiểu gì

vậy?”

Sợ hãi, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi. Tôi thấy anh ấy nghỉ ngơi nên mới tất đèn, không ngờ lại như vậy.”

“Một câu xin lỗi có thể lấp liếm được cho sai sót của cô à? Lỡ như tổng giám đốc của tôi gặp chuyện, cô có gách nổi trách nhiệm không?” Giọng điệu của Hứa Khiêm hùng hổ dọa người.

“Thực sự xin lỗi, tôi không cố ý.” Tiếp viên hàng không liên tục xin lỗi, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.

Hứa Khiêm hừ một tiếng: “Nếu không vì máy bay riêng đang phải bảo trì thì chúng tôi cũng không ngồi máy bay của các cô đâu…”

“Hứa Khiêm, được rồi.” -… Lúc này, Phong Diệp Chương ngắt lời Hứa Khiêm nói, giọng nói uy nghiêm không cho phép chen vào.

Hứa Khiêm đành dừng lại, rồi quay sang nói với tiếp viên hàng không: “Còn không đi ra?”

Tiếp viên hàng không vội vàng lui ra ngoài.

Bên trong phòng chờ chỉ còn lại hai người, Hứa

Khiêm ân cần hỗ “ỐNG giám đốc, anh cảm thấy thể nào? Có cần quay về khám bác sĩ không, bây gìờ xuống máy bay vẫn còn kịp…”

“Không cần.” Phong Diệp Chương hờ hững đáp lại. Hứa Khiêm nhìn anh với ánh mắt không đồng

tình: “Nhưng anh đã họp cả ngày nay rồi, lẽ ra nên quay về nghỉ ngơi cho khỏe đã.”

“Ở đây cũng có thể nghỉ ngơi.”

“. Thôi vậy.” Hứa Khiêm không lay chuyển được anh, từ bỏ khuyên nhủ, cậu ta tò mò: “Tổng giám đốc, em không hiểu sao ông ấy lại bắt anh về nước ngay lúc này chứ? Công việc kinh doanh của chúng ta ở hải ngoại đang như mặt trời ban trưa, đột nhiên gọi anh về, lẽ nào trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Thật ra trong nhà không có chuyện gì hết, chẳng qua ông muốn ẵm cháu nội thôi. Thà đáp ứng nguyện vọng của ông cho xong, chứ vài ba hôm ông lại giục một lần…”

Phong Diệp Chương thờ ơ nói, giọng điệu rất bình tĩnh.

bình tĩnh: “Tổng… tổng giám đốc, anh định sinh con với mợ chủ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play