Đêm tối, trên bầu trời mây đen dầy đặc, làm đêm đặc quánh lại, trong cung chung quanh đều đốt đèn, trang hoàng một màu đỏ tươi, thoạt nhìn tựa hồ là chuyện vui. Nhưng mà nơi hắn đi qua, thái giám cung nữ sắc mặt ủ dột, mặt xám như tro tàn, toàn bộ đều không có không khí vui mừng.
Yến Đệ theo sau Bành Nghi Tú, thăm lại chốn xưa, lòng không rõ là vui vẻ hay là khổ sở. Mắt nhìn thấy tẩm cung càng ngày càng gần, tim đột nhiên càng đập càng nhanh, bước chân cũng chậm dần. Bành Nghi Tú đi, thấy hắn đi chậm lại, quay đầu thấp giọng nói: “Thiếu tướng quân xin theo sát mạt tướng, Triệu Minh khôn khéo, trong cung thị vệ không ngu dốt như trước, tất cả đều là tinh nhuệ của Ngự lâm quân, thiếu tướng quân để ý không nên bị người nhìn ra.”
Yến Đệ không nói được một lời, đầu càng cúi thấp, theo sát Bành Nghi Tú tiến vào tẩm cung. Thấy ngọn đèn dầu sáng, Triệu hậu hai hàng lông mày cau lại, ngồi trước giường gấm thấy Bành Nghi Tú tiến vào phất tay để lão thôi hành lễ: “Bành tướng quân đứng lên đi.”
Bành Nghi Tú đứng dậy nói: “Thái hậu, không biết hôm nay bệ hạ thế nào rồi?”
Triệu hậu nói: “So với hôm qua khỏe hơn, sau giờ ngọ có mở mắt, cùng bản cung nói được mấy câu.”
Tim Yến Đệ đập mạnh, chân bước tới mấy bước, hận không thể một tay vén màn gấm lên, nhìn người sau màn gấm thật rõ ràng. Hắn đang hồn vía bay đi mất, thình lình nghe sau trước có người khụ một tiếng. Tất cả mọi người đều kinh hỉ, Lý Thời Trung vội vàng vén màn, Triệu hậu tới trước giường nói: “Trì Nhi, con tỉnh rồi?”
Thật lâu sau, chỉ nghe có người ừ một tiếng, Yến Đệ cúi đầu ngày một thấp, một giọt lệ rơi trên mu tay, hắn sợ bị người nhìn thấy, vội vàng dùng tay che mu bàn tay lại, ai ngờ một giọt nước mắt khác lại rơi, lúc này không tay nào che được, đành đi tới phía cửa sổ, dùng màn che khuất nửa bên mặt, cũng may trong phòng tất cả mọi người vây quanh ở trước giường, không ai chú ý tới hắn. Hắn lẳng lặng đứng, bình tĩnh lại, đang muốn dời bước vào trong, lại nghe Triệu hậu nói: “Bành khanh gia, bệ hạ nhiều ngày qua đã chuyển biến tốt, quý phủ đã chuẩn bị thế nào rồi?”
Bành Nghi Tú trong lòng hoảng hốt: “Hồi bẩm thái hậu, mọi việc ổn thỏa.”
Thái hậu gật đầu nói: “Thật đúng lúc, Trì Nhi bất tỉnh nhiều ngày, hôm nay tinh thần lại tốt vậy. Có thể thấy không khí vui vẻ làm bệnh giảm phân nửa.”
Yến Đệ nghe xong lời này, tay nắm chặt màn, cơ hồ muốn đem màn gấm chỉ vàng kéo xuống. Triệu hậu mắt tinh, liếc mắt một cái liền thấy: “Bành tướng quân, ngươi mang ai đến, sao lại không biết quy củ? Tẩm cung bệ hạ, ai cũng vào được sao?”
Bành Nghi Tú hoảng hốt, liền nói: “Thái hậu, nhà vị tiên sinh này mấy đời nối tiếp nhau làm nghề y, tinh thông y lý, bệ hạ bệnh nặng, thái y trong cung chữa trị mãi cũng không thấy khởi sắc, hạ thần liền mời hắn đến đây xem qua.”
Đôi mi thanh tú của Triệu hậu nhíu chặt nói: “Lão Bành, ngươi thật hồ đồ, thái y trong cung dốc hết toàn lực, cũng chỉ được như vậy, đại phu giang hồ, sao lại dẫn vào cung? Bảo hắn đi đi.”
Bành Nghi Tú ngượng ngùng nói: “Chuyện này.... Không phải tuyệt vọng thì chuyện gì cũng thử sao.... Vị thầy thuốc này tuy là đại phu dân gian, y thuật lại cao minh. Thần năm đó gặp phải vết thương cửu tử nhất sinh, trong doanh trại, toàn bộ thầy thuốc nói không cứu chữa được. Chỉ có vị này mới cứu được. Hơn nữa hắn làm nghề y đã lâu trong quân, vết thương đao kiếm hắn chữa trị rất tốt.”
Bệnh của Cơ Lệ Trì, bắt đầu từ vết thương trên vai, tâm Triệu hậu vừa động, tuyệt vọng thì chuyện gì cũng thử, lập tức trầm ngâm nói: “Vậy sao..... cho hắn tới xem xem thế nào?”
Bành Nghi Tú nghe Triệu hậu phê chuẩn, lập tức nói: “Tiên sinh mời, xem bệnh tình cho bệ hạ.”
Yến Đệ tiến về phía màn, hắn đã dịch dung. Trong phòng mọi người ai cũng không để ý, chỉ Triệu hậu tâm có chút không yên: thân hình người này nhìn rất quen mắt....... Yến Đệ bước tới bên giường, nội thị kéo màn, dùng móc treo màn lên. Ánh đèn chiếu xuống nhìn thấy mọi thứ rõ ràng. Một người sắc mặt tái nhợt như tuyết, hai mắt khép hờ, môi tái nhợt không có chút máu, tóc đen như mực trải trên gối. Yến Đệ cả người run lên, đứng ở bên giường mà ngẩn người.
Thình lình nghe Triệu hậu hừ lạnh một tiếng: “Khá lắm, không biết quy củ, đứng đó không biết làm gì?”
Bành Nghi Tú vội thấp giọng nói: “Thái hậu bớt giận, người này là mặc dù nhà quê không biết lễ nghi, không rõ quy củ. Nhưng thứ nhất y thuật cao minh, thứ hai tính khí ngạo mạn, vi thần cũng vì hắn tài giỏi mới mời hắn tới. Thỉnh thái hậu hắn không chấp nhặt, nếu hắn chữa khỏi cho bệ hạ thì sao? Nếu trị không khỏi thì cứ trị hắn tội bất kính?”
Yến Đệ quay đầu lại, thấy vẻ mặt tức giận của Triệu hậu, làm như không thấy, nói: “Bệ hạ bệnh không nhẹ, chỉ sợ........” Một mặt nói, một mặt lắc đầu.
Triệu hậu nghe xong lời này, vội hỏi: “Thế nào?”
Yến Đệ nghĩ rồi nói: “Bệ hạ lúc trước đã chịu nhiều ngoại thương phải không? Người không có một chút máu, bệ hạ tuổi tuy còn, nhưng chắc rằng rất ít nói, có việc cũng không chịu tâm sự với người khác, có phải không?”
Triệu hậu không ngờ hắn nhìn một lần lại có thể nói chuận như vậy, lập tức liên tục gật đầu nói: “Ngươi nói đúng, cũng không quá nghiêm trọng... Mà ta là thân mẫu, cũng không chịu thổ lộ nửa lời.”
Yến Đệ gật đầu nói: “Việc này, ngoại thương kia không nhẹ, chảy nhiều máu làm cơ thể suy yếu, tâm sự giữ trong lòng đã lâu, làm bệnh nghiêm trọng hơn.”
Triệu hậu lúc này quả thực là tuyệt vọng thì việc gì cũng thử, cũng không quản Yến Đệ thuận miệng bịa chuyện, lập tức nói: “Vị đây nói rất đúng, thầy thuốc nếu đã nhìn ra bệnh, thì nên chẩn đoán và điều trị thế nào?”
Yến Đệ nhìn người vây bốn phía, liền nói: “Tại hạ chẩn mạch qua mới biết được.”
Triệu hậu vội vàng sai người đem ghế gấm tới bên giường mời Yến Đệ ngồi xuống, Yến Đệ ngồi xuống liền nói nói: “Qúa nhiều người, che bớt ánh sáng rồi, tại hạ nhìn không rõ sắc mặt bệ hạ, thỉnh thái hậu cùng tướng quân lui về phía sau.”
Triệu hậu lúc này đối Yến Đệ càng không chút hoài nghi, vội vàng kéo Bành Nghi Tú lui ra xa, ngay cả nội thị canh giữ ở bên giường cũng rời đi. Bên giường chỉ còn lại Yến Đệ.
Cơ Lệ Trì mờ mịt; chưa tỉnh táo, đột nhiên cảm thấy được có người bắt cổ tay mình, lòng bàn tay thô ráp ấm áp, cảm giác rất quen thuộc. Y từ từ nhắm hai mắt, tay khẽ run lên, đầu ngón tay giật giật nhẹ, bên tai liền nghe được có người thấp giọng nói: “Bệ hạ.”
Thanh âm cực thấp, nhưng mà cực kỳ quen thuộc. Trong lúc ngủ mơ cũng có thể biết đó là ai, y nằm trên gối khe khẽ thở dài, chẳng lẽ lại là đang nằm mơ sao? Người nọ nên ở một nơi rất a, sẵn sàng ra trận chờ đến ngày đoạt giang sơn, nơi này cá chậu chim lồng người sao lại quay về? Hắn ngay nhắm mắt cũng không yên, lẩm bẩm: “Không cần nhọc lòng, bệnh của ta.... Không ai trị được.”
Y vốn là thì thào tự nói với bản thân, thanh âm rất nhỏ không thể nghe thấy, trong giây lát bên mặt nóng lên, có người ghé vào bên tai nói: “Bệ hạ, sao lại dễ chết như vậy? Lão thiên gia có đồng ý, ta cũng không cho phép.”
Cơ Lệ Trì cả người run lên, mở ra hai mắt, nhưng lại thấy gương mặt xa lạ dựa vào gối mình, trên mặt tựa tiếu phi tiếu, gương mặt hoàn toàn xa lạ, chỉ có cặp mắt kia, ánh mắt kia. Cơ Lệ Trì hít sâu một hơi: “Là ngươi.... Ngươi sao lại....” Chuyện quá mức đột ngột, hắn không kìm được ho mấy tiếng, nhất thời hai má đỏ ửng, mắt long lanh, chống người nửa ngồi dậy. Yến Đệ sợ y không ngồi dậy được, một tay liền đỡ y, một tay thay y nhẹ nhàng vỗ lưng, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Bệ hạ, tại hạ đi mà quay lại, chính là vì chưa nói với bệ hạ một chuyện....” Cơ Lệ Trì bệnh đã lâu, bây giờ ngồi dậy, cả người yếu đi, bị Yến Đệ gắt gao ôm, trong đầu một mảnh hỗn độn: “Nói cái gì? Ngươi và ta có gì để nói?”
Yến Đệ cười ha ha: “Bệ hạ, Bành Nghi Tú hiện tại là người của ta, ngàn dặm giang sơn của bệ hạ đảo mắt liền thành của họ yến. Bệ hạ nếu không muốn thái hậu và tôn thất chịu nhục, thỉnh hạ chiếu thư, tại hạ cam đoan bệ hạ và tôn thất sẽ bình an, bệ hạ thấy thế nào?”
Cơ Lệ Trì mặc dù bệnh, đầu óc lại dần dần rõ ràng, quay đầu nhìn về phía Yến Đệ. Khuôn mặt lại hoàn toàn xa lạ, y lại ho, lẩm bẩm: “Quả nhiên là ngươi, còn mấy ngày cũng chờ không nổi à?”
Yến Đệ không yên nói: “Ơn nghĩa ngày xưa bệ hạ không giết ta, tại hạ ghi nhớ trong lòng, tuyệt không nuốt lời.”
Cơ Lệ Trì cười, một đôi tay hướng về phía cổ Yến Đệ, cả người yếu ớt, lúc này một đôi tay tuyết trắng đặt trên cần cổ Yến Đệ, mặt tái nhợt, gò má như hai đám mây hồng, ngọn đèn thấp thoáng chiếu xuống lộ ra chút quỷ mị. Yến Đệ lắp bắp kinh hãi, nghĩ trong phòng còn có Triệu hậu cùng nội thị, Bành Nghi Tú là người một nhà, lúc này cho dù hắn trực tiếp đem Cơ Lệ Trì ôm vào lòng thì có gì đáng sợ?
Nghĩ đến đây, hắn thực sự giang tay ôm Cơ Lệ Trì, Cơ Lệ Trì trên người còn mặc nội y, vạt áo cũng không cột đàng hoàng, lộ ra một nửa, chỉ thấy da thịt tuyết trắng trước ngực có những vết sẹo nho nhỏ, nhìn như tơ hồng đan xen nhau, ở giữa có vết thương dài một tấc, đỏ sẫm dữ tợn, làm da thịt tuyết trắng khiến lòng người chấn động. Yến Đệ trong ngực đau xót, ôm lấy y nói: “Ngươi yên tâm, ta chỉ lấy những gì Yến gia ta nên lấy, tánh mạng của ngươi ta lại phải giữ lại.”
Cơ Lệ Trì ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen sáng nhìn mãi Yến Đệ lưu luyến không rời, chậm rãi vươn tay chạm lên khuôn mặt Yến Đệ. Yến Đệ nắm tay y nói: “Đừng nhúc nhích...”
Cơ Lệ Trì nói: “Ngươi còn mang mặt nạ làm cái gì? Cho ta thấy mặt của ngươi, ta thường xuyên mơ thấy ngươi... Không phải là khuôn mặt này…”
Yến Đệ thấy vẻ mặt hoảng hốt hắn, thật có chút giống đứa ngốc hồ đồ đơn thuần gặp ngày đầu tiên, cười nói: “Muốn nhìn thì nhìn, ngươi nhìn nhiều năm, còn chưa đủ sao?”
Một mặt nói một mặt bóc đi lớp ngụy trang, Cơ Lệ Trì si ngốc nhìn hắn một lúc, nhắm mắt lại, lại rút vào ngực hắn: “Yến Đệ, nếu ta thật sự ngốc, ngươi nói có phải tốt hơn không?”
Yến Đệ biết rõ hành vi hai người quá mức thân mật, đừng nói là Triệu hậu, nội thị cũng sẽ nhìn ra điểm không đúng. Trong lòng muốn kéo người này ra, lại nhất thời không muốn buông, hắn không sợ hãi, đến giờ cũng không sợ, đơn giản là ôm lấy y, đáp lời y: “Đúng, như vậy sẽ bớt việc nhiều lắm.”
Chỉ cảm thấy người Cơ Lệ Trì trong lòng từ từ nóng rực, gắt gao ôm hắn không buông tay, Yến Đệ nói: “Thái hậu ở phía sau nhì, chúng ta diễn cảnh xuân họa này cho bà ta nhìn sao?”
Cơ Lệ Trì không trả lời hắn, lẩm bẩm: “Ta thả ngươi đi, ngươi lại chạy về?”
Yến Đệ nói: “Ngươi nói xem, nói ngươi ở chỗ này chờ ta, bảo ta đừng để ngươi chờ lâu... Nơi này có rất nhiều thứ ta muốn lấy về, tự nhiên phải về thôi...”
Cơ Lệ Trì nói: “Yến Đệ, thiên hạ thực sự quan trọng sao? Ta sao lại chán ghét nó như vậy? Ngươi thích thật sự có thích tới mức như vậy không?”
Yến Đệ ngẩn ra không biết y nói lời này là ý gì, thuận miệng nói: “Ba đời Yến gia ta, chỉ mưu tính việc này, Yến Đệ sao dám quên tổ huấn?”
Cơ Lệ Trì không nhắc lại lại, thở dài một hơi, lộ ra chút bất dắc dĩ, chậm rãi buông hai tay đang ôm chặt Yến Đệ.
Chỉ nghe Triệu hậu lạnh lùng thốt: “Trì Nhi, chuyện đã tới nước này, con không chịu thua sao?”
Yến Đệ trong lòng chấn động, quay đầu, Triệu hậu sớm đã lặng yên đứng ở phía sau bọn họ, mặt lạnh lùng, nhìn hắn nói: “Yến Đệ, ngươi tới thật tốt.”
Yến Đệ đầu óc linh hoạt, sự tình trước sau nhanh chóng hiện lên, tái hiện lại, lại nghĩ không ra mình mắc sai lầm. Hắn nhất thời có chút bối rối, lại cố gắng tự trấn định. Triệu hậu vỗ tay, cửa tẩm điện bị người đẩy ra, một người bị trói gô dẫn vào, mặt tròn mắt to, là Xuân Lai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT