Phó Xuân Lai sắc mặt vui mừng nói: “Tướng quân, các huynh đệ ở trong kinh đều đã trở lại.”

Yến Đệ a một tiếng, trên đường Xuân Lai đã muốn nói với hắn, lần này theo gã tiến cung cứu người có mấy hán tử, đều là người của Bắc Đường quan Diêu Thuận, Diêu Thuận thuộc hạ hắn, từ khi Yến Đệ bị bắt tới nay, vẫn theo triều đình, không nói hàng cũng không nói không hàng, ngầm cùng người của Yến Đệ liên lạc, muốn cứu Yến Đệ ra. Lần này đúng là hắn phái người đi cùng Xuân Lai, vào cung cứu Yến Đệ.

Yến Đệ ừ một tiếng, mặc quần áo xuống giường, theo Xuân Lai ra cổng. Quả nhiên, trong viện có vài hán tử tinh anh, đều là Bắc Đường quan Diêu Thuận phái tới, tập hợp đủ, mọi người cùng nhau hướng về Bắc Đường quan.

Cách mười dặm phía bắc, liền lục đục có người tới đón, những người này vốn là người của Yến Đệ, lần này thấy hắn thoát ra thành công, đều mừng rỡ, đại đội nhân mã vây quanh Yến Đệ tiến vào Bắc Đường quan. Diêu Thuận sớm dẫn theo chúng tướng đóng ngoại quan, sống sót sau kiếp nạn, khóe mắt đều ươn ướt.

Sau đó Yến Đệ ở Bắc Đường ở ẩn, lúc trời rét đậm, hắn cùng với Diêu Thuận ngày đêm thao luyện binh lính, chờ mùa xuân năm sau tạo phản. Yến Đệ dùng chỉ buộc ngọc bài mang ở bên hông. Đêm dài yên ắng, lại nhớ chuyện xưa trước đây, không biết là mộng hay là thực, có đôi khi tập trận, nghĩ binh sĩ sớm muộn tiến vào kinh thành, đánh vào hoàng cung, khi đó.... Khi đó Cơ Lệ Trì sẽ thế nào?

Hắn lo được lo mất, nghĩ đến tương lai trong lòng không khỏi rối loạn. Ban ngày hắn cùng mưu thần, chúng tướng thương nghị đại sự, ban đêm lại trằn trọc không thể ngủ được, quyết mãi chẳng xong. Chỉ ngóng trông mùa xuân tới càng chậm càng tốt. Mùa xuân hiển nhiên là càng ngày càng gần, hắn ban đêm càng ngày càng khó có thể an giấc. Có một ngày kia hắn ngủ quên, vừa mới đứng dậy, gã sai vặt liền tiến tới báo: “Phùng tiên sinh đã đến.” Lão là mưu thần đi theo Yến Sĩ Vân nhiều năm, nhìn thấy Yến Đệ lớn lên, cũng không kiêng dè, bước vào phòng ngủ Yến Đệ. Mặt đầy vẻ hưng phấn, Yến Đệ vội khoác áo xuống giường, bảo người hầu lui, mời lão ngồi xuống: “Tiên sinh có việc?”

Phùng tiên sinh quan sát Yến Đệ, nói: “Công tử, trong kinh truyền đến tin tốt, tiểu hoàng đế, nghe nói mệnh sớm tận.......”

Lời vừa nói ra, Yến Đệ đột nhiên đứng dậy, lòng bàn tay đập mạnh xuống bàn: “Cái gì?” Hắn gần như hét lên, thanh âm lộ ra chút hoảng hốt, Phùng tiên sinh còn tưởng là hắn sẽ vui mừng, nhưng đây lại ngoài dự đoán, mỉm cười nói: “Đúng vậy, nghe nói là bị thương rất nặng, ba tháng rồi, vẫn hôn mê. Tiểu hoàng đế kia ngày thường gầy yếu, nay lại bị thương nặng vậy, tất nhiên không gượng được.”

Yến Đệ miễn cưỡng ổn định tâm trạng, run giọng nói: “Là ai nói? Hắn làm sao mà biết?” Biết hoàng đế bị bệnh, đó là việc tuyệt mật trong cung, chỉ sợ chính biến. Trước khi hoàng đế băng hà, trước đó sẽ không chút tin tức nào, có thể thám thính tin tức này, là ai mới được.

Phùng tiên sinh nói: “Người này ở quý phủ Bành Nghi Tú giả làm đầu bếp, thám thính tin tức. Gần đây nhất là công việc chuẩn bị đại hôn của hoàng đế, lão phu tính toán được, những ngày tốt giờ lành đều đã qua. Đại hôn hoàng đế, hôn sự sao lại gấp gáp vậy? Trước đó không nghe tin gì, đột nhiên lại tất bật… Việc này? Nghe Phó tướng quân ngôn nói công tử lúc trốn đi, tiểu hoàng đế bị thương rất nặng. Xem ra người này mệnh không lâu. Triệu thái hậu cùng Bành Nghi Tú chạy chữa, mà cũng tin chuyện dân gian xung hỉ, chỉ sợ vì thế mà có hôn sự này.”

Yến Đệ lúc đầu nghe lão nói phân nữa, lòng nặng nề, nghe tới đoạn xung hỉ thì lòng thắt lại. Không chết, nhất định thương thế trầm trọng, nhớ lúc trước Cơ Lệ Trì tự đâm mình một dao. Y lúc ấy mơ màng, vừa khổ sở vừa vui sướng, có chút buồn bã có chút thoải mái. Nghĩ vì giấc mộng trên núi, lòng lại lạnh, Cơ Lệ Trì..... đứa ngốc đó..... thật sự muốn chết sao?

Tâm tư hắn hoảng hốt, Phùng tiên sinh nói cái gì đến phân nửa cũng không nghe thấy. Phùng tiên sinh gọi mấytiếng công tử, hắn bừng tỉnh, vội cười nói: “Ý của tiên sinh là muốn lén lút về kinh sao?”

Phùng tiên sinh nói: “Trong kinh, phòng vệ hơn phân nửa là người của Bành Nghi Tú, hắn nóng lòng đưa con gái vào cung, hơn phân nửa cũng vì giang sơn này.”

Hắn nhíu mày trầm tư, thật lâu sau mới nói: “Bành Nghi Tú đem con gái vào cung bất quá được tiếng làm quốc trượng, nếu như hoàng đế.... Nếu như hắn chết, không con cái, Triệu hậu làm người khôn khéo, đại quyền tất rơi vào trong tay huynh muội Triệu gia, Bành Nghi Tú sẽ không cam tâm. Nếu có thể mượn tay lão chúng ta sẽ tiết kệm được sức lực.”

Phùng tiên sinh nói: “Công tử nói đúng, chúng ta nên phái ai đi?”

Yến Đệ cười nói: “Xem ra Yến mỗ phải tự mình đi gặp lão.”

Phùng tiên sinh nói: “Công tử không nên dấn thân vào hiểm cảnh nữa, nhưng mà......”

Yến Đệ nói: “Lão già đó từng là người của Yến mỗ, không có Yến gia, hắn sẽ không có hôm nay. Nếu ta không đi, không ai có thể lay chuyển Bành Nghi Tú. Tiên sinh cùng Xuân Lai cũng không thành công. Nếu lay chuyển được Bành Nghi Tú thì tốt. Nếu không được, tốt xấu cũng thám thính được tiểu hoàng đế sống hay chết, ta lại thương nghị sau.”

Hắn trong lòng nóng như lửa đốt. Ngày đi đêm nghỉ, không quá bốn năm ngày đã tới kinh thành. Hắn cùng với Xuân Lai hai người thay đổi quần áo thường dân, trên đầu đội nón tránh tuyết, che đi hơn phân nửa mặt, lẻn vào trong kinh. Trên tửu lâu quả nhiên nghe được bàn tán, mọi người đều đang nói về đại hôn của hoàng đế, Yến Đệ nghe xong vừa buồn vừa vua, vui chính là đang chuẩn bị hôn sự, Cơ Lệ Trì ít ra vẫn còn sống, buồn là không biết người nọ sống được bao lâu.

Hôm nay tuyết rơi, hắn cùng với Xuân Lai thừa dịp đêm xuống lẻn vào trong phủ Bành Nghi Tú. Hắn thường tới đây, không bao lâu sau liền đến bên ngoài thư phòng Bành Nghi Tú. Xuân Lai tay chân lanh lẹ đánh ngất mấy tên thị vệ ngoài cửa. Hai người thay phục sức của thị vệ, Xuân Lai canh giữ ở ngoài cửa, thân ảnh Yến Đệ chợt lóe, lẻn vào trong phòng.

Trong phòng than cháy nồng nặc, Bành Nghi Tú ngồi ở trên ghế, một cô nương quỳ dưới chân lão khóc lóc nức nở, Yến Đệ sửng sốt, hắn không đoán được lúc này lại gặp nữ quyến, nhất thời không biết làm gì.

Bành Nghi Tú nhìn hắn nói: “Bảo bọn chúng mang triều phục tới, ta muốn vào cung.”

Cô nương đang quỳ ngẩng mặt gọi một tiếng: “Cha......”

Bành Nghi Tú thở dài nói: “Con à, không phải cha không thương con, vi phụ cũng khó xử. Nữ nhi tại gia tòng phụ, con vào cung chính là làm chính cung nương nương mẫu nghi thiên hạ, có gì không tốt?”

Cô nương bắt lấy góc áo lão nói: “Hoàng đế bất tỉnh ba tháng, ngày ngày dùng nhân sâm kéo dài sinh mệnh, cha nhẫn tâm để con....”

Nói tới đây, cô nương lấy hai tay che mặt lên khóc rống, Bành Nghi Tú trong lòng lo lắng, ngẩng đầu thấy thị vệ kia còn đứng một chỗ, trong lòng bực bội, lớn tiếng quát: “Gọi ngươi mang xiêm y đến, đứng ở đó làm gì?”

Yến Đệ chậm rãi cởi nón tránh tuyết ra, lộ mặt, lạnh nhạt nói: “Lão Bành, nhanh như vậy đã khôn còn nhớ cố nhân sao?” Bành Nghi Tú cả kinh, Yến Đệ đi phía trước từng bước. Ngọn đèn sáng chiếu lên mặt hắn, Bành Nghi Tú nhịn không được hô a một tiếng, lập tức nhìn nhi nữ của mình nói: “Con, về phòng đi, phụ thân có việc cực kì quan trọng.”

Cô nương ấy trên mặt đầy nước mắt, thấy phụ thân thần sắc khẩn trương, liền không dám nói gì, cúi đầu đi ngang qua Yến Đệ, đóng cửa lại rồi rời đi.

Yến Đệ ném nón trong tay, chậm rãi ngồi xuống ghế, nói: “Lâu rồi không gặp? Bành tướng quân.”

Bành Nghi Tú thần sắc phức tạp, đứng im thật lâu, rốt cục nói: “Thiếu tướng quân quả nhiên phúc lớn mệnh lớn. Mạt tướng không rõ, vì sao tướng quân chạy thoát rồi lại lần nữa chui đầu vào lưới?”

Yến Đệ cười ha ha nói: “Lưới? Lưới gì có thể giam cầm Yến mỗ? Lão tướng quân ngài, muốn đẩy nữ nhi nhà mình vào hố lửa sao.”

Bành Nghi Tú sắc mặt thay đổi, giao con gái yêu cho tiểu hoàng đế nửa chết nửa sống, làm nhà cửa sớm gà bay chó chạy. Thứ nhất, Triệu Hậu muốn làm cho nhanh, thứ hai hắn tham chức quốc trượng, đành phải đáp ứng hôn sự. Lúc này Yến Đệ gợi lên tâm sự, trong lòng đau xót, ngoài miệng lạnh lùng nói: “Muốn thành đại sự sao lại câu tiểu tiết? Thiếu tướng quân sao lại nổi lên lòng dạ đàn bà?”

Yến Đệ mỉm cười nói: “Chỉ sợ tướng quân tiền mất tật mang thôi.”

Bành Nghi Tú trợn hai mắt lên nói: “Thiếu tướng quân ý muốn nói gì?”

Yến Đệ duỗi thẳng hai chân, lười biếng nói: “Lão Bành, Yến gia ta đối đãi lãokhông tệ? Yến mỗ nhất thời tính sai bị bắt, lão Bành ngươi trở mặt như lật sách. Lông mi cũng không nhúc nhích một chút liền thành con chó trung thành trước mặt hoàng đế, nói lão là bán chủ cầu vinh cũng không sai?”

Bành Nghi Tú nhất thời đỏ mặt, nói không ra lời, Yến Đệ vung tay lên nói: “Chim khôn chọn cành mà đậu, có gì không đúng, ta cũng không phải cùng lão tính chuyện cũ. Lão tướng quân xem xét thời thế khôn khéo hơn người, sao cuối cùng lại hồ đồ đến vậy?”

Bành Nghi Tú không biết hắn muốn nói gì, sững sờ trừng mắt nhìn hắn, Yến Đệ chỉ lên bản đồ sơn hà họ Cơ nói: “Tướng quân nghĩ ngày nghĩ đêm vì bản đồ này sao, nhìn ra được điều gì rồi?”

Bành Nghi Tú biết hắn nói ra suy nghĩ của mình, cũng không tiếp chuyện hắn, Yến Đệ dời ngọn đèn, bóng đen bèn bao ây kinh thành. Yến Đệ nói: “Tướng quân xem hiểu sao? Bắc có Bắc Hồ, phía Nam có lão Tống, Tây Bắc một phương có Diêu Thuận. Lão, họ Tống, Diêu Thuận, đều không phải là người của Yến gia sao? Cơ gia nắm trong tay bất quá chỉ là kinh thành, một khi ba mặt vây kín, lão Bành, lão cảm thấy ngươi có thể trụ nổi sao?”

Bành Nghi Tú nghe hắn nói, ánh đèn chiếu lên gương mặt tuấn dật của Yến Đệ. Mặc dù phủ gió sương, thần sắc lại kiên nghị vững chắc, lão biết rõ tính Yến Đệ. Nếu không giết chết hắn, cho hắn hồi phục, sẽ không bao giờ … có thể bắt được hắn. Nghĩ tới đây, không khỏi mắng Cơ Lệ Trì hồ đồ, bắt Yến Đệ mà không giết, chính là dưỡng một mối họa lớn. Thư phòng im ắng chỉ có hai người lão và hắn, ngoài thư phòng bọn thị vệ không thấy đâu, có thể đã bị Yến Đệ bắt, luận võ công, Bành Nghi Tú biết rõ lão không phải đối thủ, lúc này đành mềm mỏng nói: “Là mạt tướng hồ đồ, thỉnh tướng quân nói rõ.”

Yến Đệ đứng dậy, trên mặt tựa tiếu phi tiếu: “Lão không phải muốn vào cung sao? Hãy đưa Yến mỗ tiến cung.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play