Cơ Lệ Trì ngồi bên giường, sắc mặt trắng bệch, chân mày rũ xuống, tay phải khẽ nâng, tay trái đan ngón vào tay phải, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu, người này để con xử trí.”
Triệu hậu chần chờ nói: “Trì Nhi?”
Cơ Lệ Trì tiếp tục nói: “Mẫu hậu, xin để con tự xử trí.”
Y trong miệng gọi mẫu hậu, ánh mắt lại nhìn phía Yến Đệ, đôi mắt đen như hồ nước trong, gợn sóng lăn tăn mà sâu không thấy đáy. Yến Đệ nhíu mày nói: “Ngươi thả Xuân Lai ra, Yến mỗ tùy ngươi xử trí.”
Triệu hậu cười lạnh nói: “Yến Đệ, ngươi cho là ngươi vẫn là Yến đại tướng quân sao? Hừ, thân mình còn khó bảo toàn!”
Yến Đệ thấy Xuân Lai bị trói gô, trong miệng nhét vải, nói không được. Đôi mắt to như chuông đồng, hung hăng nhìn Bành Nghi Tú, Yến Đệ biết võ công Xuân Lai, mười đại hán cũng không phải đối thủ, chính vì hắn theo Bành Nghi Tú tiến cung, để lại Xuân Lai ở Bành phủ, nhất định là bị Bành Nghi Tú phái người ám toán. Lúc này rơi vào tay giặc, nhìn quanh bốn phía, mười mấy tên thị vệ đều là tinh anh, xem ra hôm nay hắn có chạy đằng trời cũng khó thoát.
Hắn tính cứng cỏi cũng không dễ dàng tức giận, lúc này biết rõ tình hình vạn phần bất lợi, đầu óc hoạt động không ngừng nghỉ một khắc nào, lại nghe Cơ Lệ Trì nói: “Vô dụng thôi, Yến Đệ, nơi này có mấy chục thị vệ. Đêm nay Ngự lâm quân tinh nhuệ ước chừng có ngàn hơn người ở trong cung, mà người ngươi mang theo..., tổng cộng không đến mười người, đều rơi vào trong tay Bành tướng quân, ngươi là người thông minh, đã hiểu ta muốn nói gì.”
Yến Đệ ha ha cười: “Bệ hạ định liệu trước, sớm đã bố trí ván cờ này, chờ Yến mỗ chui đầu vào lưới?”
Cơ Lệ Trì lắc đầu: “Là ván cờ, cũng muốn ngươi mắc bẫy. Ngươi nếu không đâm đầu vào, thì ván cờ nào cũng không giữ được ngươi.”
Yến Đệ dựa người vào giường, một tay liền nâng cằm Cơ Lệ Trì, nắm lấy cằm ngọn tinh xảo nói nói: “Nếu đã thế sao trước đây lại thả Yến mỗ đi? Thả rồi lại bắt, lạt mềm buộc chặt, có phải bệ hạ thả Yến mỗ đi rồi nhung nhớ không, không có Yến mỗ hầu hạ, bệ hạ ngay cả ngủ cũng ngủ không được sao?”
Lời vừa nói ra, Triệu hậu ở phía sau vung tay lên, vài tên thị vệ xông tới về phía giường, Yến Đệ phản ứng nhanh nắm lấy yết hầu của Cơ Lệ Trì, lạnh lùng nói: “Các ngươi không cần mạng của y, thì cứ xông tới.”
Vài tên thị vệ nhất thời dừng bước, Triệu hậu mặt biến sắc, Yến Đệ biết rõ đây là tìm sống trong chết, chạy thoát thì có thể trùng sinh, thật sự không tính toán trước được, chỉ cái cổ trong tay tinh tế yếu ớt, tựa hồ hơi dùng một chút sức thì có thể bẻ được. Trong phòng yên lặng, chỉ nghe được tiếng hô hấp nặng nhọc, Yến Đệ một tay bóp cổ Cơ Lệ Trì, một tay điểm huyệt đạo bên hông. Cơ Lệ Trì cơ thể mềm nhũn, Yến Đệ thừa cơ bế y, một mặt lạnh lùng nói: “Thả hắn ra.”
Triệu hậu nói: “Yến Đệ, ngươi cũng xem là người thông minh, bản cung khuyên ngươi lúc này dừng tay. Hoàng đế có lẽ còn lưu thi thể của ngươi vẹn toàn, nếu lại khăng khăng làm phản, đầu mình hai nơi...”
Yến Đệ hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói gì đó, trong giây lát ngực đau đớn, đau đến mức muốn gập thắt lưng, tay giữ chặt Cơ Lệ Trì liền buông ra. Công phu hắn mặc dù không phải tuyệt đỉnh cao thủ trên giang hồ, thị vệ tầm thường cũng không phải đối thủ của hắn, Chỉ lực âm hàn kia khiến hắn vô lực chống đỡ, trong lòng hắn hoảng sợ, biết thị vệ chắc chắn có cao thủ nhất, không trách được Cơ Lệ Trì dường như không lo lắng gì, Triệu thái hậu yên tâm để cho hắn vào tẩm điện, đã sớm tính phần thắng về bên mình.
Nghĩ như vậy thì đau đớn trên lưng tăng lên, hắn không chịu hạ mình, cắn môi, ôm ngực, sắc mặt tái xanh, từ từ yếu dần. Trong lúc hoảng hốt, một đôi chân trần tuyết trắng đi đến bên mình, ngồi chồm hổm bên hông hắn, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần không chút biểu cảm. Con ngươi đen kịt ẩn ẩn ánh sáng lạnh, một bàn tay lạnh lẽo xoa mặt hắn, chỉ nghe người nọ thỉnh thoảng nói nhỏ: Yến Đệ Yến Đệ Yến Đệ...
Giọng nói thì thầm nghe xa xăm, lại như nước chảy ngày xuân mềm mại ôn nhu, tựa hồ khiến Yến Đệ chết chìm.
Mơ mơ màng màng, tựa hồ nghe tiếng cười thanh thúy, đơn điệu trống rỗng ở bên tai khiến hắn như trở về ngày trước, ngày đông tuyết rơi, đôi chân ửng đỏ của nam hài xinh đẹp, mặt khờ dại cười với hắn. Tay Yến Đệ khẽ nâng; bàn tay trống trơn, chỉ chạm vào khoảng không hư vô.
Hắn đột nhiên mở mắt, nhìn quanh, hắn nằm trong màn gấm xa hoa, bên trong trang trí xa hoa lộng lẫy. Trên bàn lư hương tỏa khói nhẹ, chóp mũi có thể ngửi được mùi thơm của người khác. Trên tường là bức vẽ giang sơn ngàn dặm, căn phòng này hắn cực kì quen thuộc, tẩm cung của đương kim thiên tử Cơ Lệ Trì.
Ánh mắt hắn chậm rãi chuyển động, bên song cửa để một cái bàn, cạnh đó là một người. Yến Đệ theo khe hở màn gấm mà nhìn, thấy được sườn mặt y, bị ngọn đèn sáng chiếu vào trắng như ngọc. Lông mi dài kéo bóng trên gò má, y hơi cúi đầu, tóc dài chưa buộc chặt, tóc đen nhè nhẹ từng sợi rơi trên đầu vai. Mùa đông rét đậm, người này mặc áo đơn bạc, trên thảm lông cừu đen là một đôi chân trần, trắng trẻo xinh đẹp ẩn trong lông cừu, hai màu trắng đen như một bức tranh, không hay không biết mà trở thành bức tranh rung động lòng người. Hô hấp Yến Đệ chợt dồn dập, đang định xoay người ngồi dậy, lại đột nhiên cảm thấy tay chân không thể động đậy.
Hẳn cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, hai tay hai chân bị dây thừng đỏ trói chặt, hắn theo bản năng giãy dụa, mới vận khí, ngực liền đau đớn vô khiến mọi thứ tối sầm, vội vàng vận khí nín thở, chậm rãi bình tĩnh lại. Ban nãy giãy dụa, sớm kinh động đến người ngồi bên ánh đèn, người này quay đầu sang, vẫn khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp như cũ, mà lại thêm một tầng ủ rũ, làm cho này gương mặt rõ ràng tươi đẹp động lòng người nhuộm thêm vài phần bi thương, đôi mắt như bầu trời đêm sâu thẳm vô tận ẩn chút mỏi mệt, Yến Đệ thôi giãy dụa, kinh ngạc nhìn y. Cơ Lệ Trì đã đi tới một bước, khẽ nâng cằm hắn: “Tỉnh rồi?”
Yến Đệ đầu óc từ từ thanh tỉnh, biết lúc này đây lại rơi vào cảnh tù giam, hắn cười khổ một chút. Hắn nghĩ không ra thiếu niên trước mặt này thoạt nhìn xinh đẹp tuyệt trần, ngực gầy yếu mà chôn giấu nhiều tâm cơ như vậy, hết lần này tới lần khác đưa hắn vào bẫy. Y làm hắn mê muội gầy yếu thân thể, bàn tay sao lại mạnh mẽ như vậy, tựa hồ tất cả mưu lược cùng kế hoạch của Yến Đệ nắm rõ hết thảy, chỉ cần ynguyện ý, có thể dễ dàng đập nát toàn bộ tính toán của Yến Đệ.
Tay chân hắn không thể động, lại không thể giãy dụa, chỉ thả lỏng thân thể, hưởng thụ giường mềm mại rộng rãi của hoàng đế.
Cơ Lệ Trì ngồi xuống ở mép giường, mở lòng bàn tay ra, nhìn chính những ngón tay thon dài của y, lạnh nhạt nói: “Ngươi có muốn biết vì sao hay không?”
Yến Đệ nghiêng mặt nhìn y, y lại cúi thấp chỉ nhìn bàn tay của mình, giống như bị chính ngón tay của bản thân mê hoặc. Yến Đệ nói: “Vì cái gì?”
Hàng lông mi dài của Cơ Lệ Trì, ngọn đèn lạnh như ánh trăng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, yên lặng nhìn phía Yến Đệ, nhưng lại chỉ tay về phía bản đồ ngàn dặm phía sau lưng hắn: “Vì thứ này!”
Yến Đệ giật mình, sau một lúc lâu mới nói: “Không tồi.”
Cơ Lệ Trì nhẹ giọng nói: “Có thiên hạ, binh hùng tướng mạnh. Những thứ này, là tâm nguyện của không ít danh tướng trọng thần. Ba đời họ Yếnchẳng phải cũng vì những thứ này sao, chỉ tiếc, Yến tướng quân, thiên hạ rộng lớn, không biết có bao nhiêu người được binh hùng tướng mạnh, càng không biết có bao nhiêu người theo chân phụ tử ngươi...”
Yến Đệ chợt xen lời y: “Là Diêu Thuận?”
Cơ Lệ Trì nhìn kia bản đồ, buồn bã nói: “Giang sơn đẹp thế này có ai không yêu?”
Yến Đệ buồn bã, đột nhiên trong lúc đó nản lòng thoái chí, suy sụp nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, Yến mỗ không còn gì để nói.”
Cơ Lệ Trì đặt một chân lên giường, tựa hồ không chịu nổi bèn đặt cằm lên đầu gối, vạt áo rơi xuống lộ chân trần. Yến Đệ thấy một trận miệng khô lưỡi khô, vội vàng quay mặt đi, đột nhiên vạt áo bên hông buông lỏng. Yến Đệ cả kinh, thấy Cơ Lệ Trì giống như vô ý, bàn tay nhẹ nhàng cởi đai lưng của hắn, ngón tay thon dài uyển chuyển cởi nút áo, giống như y không phải cởi áo tháo đai lưng của hắn, mà là tao nhã chơi đàn.
Yến Đệ lắp bắp kinh hãi: “Ngươi... Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”
Mặt Cơ Lệ Trì xinh đẹp bị ngọn đèn chiếu vào tươi đẹp rạng rỡ, con ngươi đen kịt chuyên chú nhìn quần áo Yến Đệ bị cởi ra từng lớp, rất nhanh khuôn ngực rộng lớn của hắn lộ ra ngoài. Tuy rằng trong người như lửa đốt, Yến Đệ vẫn cảm nhận được hàn khí, liền run nhè nhẹ.
Tay chân hắn bị trói, mà ngực cảm thấy đau, cực lực muốn né tránh tay Cơ Lệ Trì. Trốn tránh một phen, lại cảm thấy cơn đau dường như xỏ xiên qua ngực bụng. Trước như như bị kim châm, trên trán lập tức đổ mồ hôi lại.
Cơ Lệ Trì đè cơ thể hắn lại, nhẹ nhàng mà lắc đầu nói: “Đừng nhúc nhích, càng giãy dụa càng đau. Hàn Băng Chỉ phát tác càng lợi hại.
Yến Đệ nói: “Hàn Băng Chỉ?”
Cơ Lệ Trì nói: “Lão sư xuống tay có lưu tình, che nội lực của ngươi, cũng không làm tổn thương tâm mạch. Bởi vì ta đã nói với y, không cần để người chết nhanh chóng, ta món nợ muốn tính toán với ngươi.”
Yến Đệ nghe vậy kinh hãi, không biết lão sư y nói là người ra sao, cũng rõ hỏi Cơ Lệ Trì cũng sẽ không nói, lập thả lỏng thân thể, quả nhiên cơn đau chậm rãi giảm bớt. Cơ Lệ Trì tay kéo mở vạt áo hắn, trước ngực lộ rõ ba vết sẹo. Cơ Lệ Trì yên lặng nhìn, chậm rãi nhíu mày, đột nhiên tay cào lấy ngực Yến Đệ. Yến Đệ hít một hơi, trước ngực bị móng tay y cắm vào, lưu lại năm đường đỏ ửng. Những giọt máu đỏ không ngừng chảy ra, cái cào này của Cơ Lệ Trì dùng lực mạnh, sắc mặt tái nhợt của y cũng ửng đỏ
Cơn đau qua đi, Yến Đệ thở dài nói: “Ngươi muốn hết giận, thì phải giết ta, cào như đàn bà làm cái gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT