Mùa xuân thứ mười lămThái An, đất đai phục hồi đặc biệt chậm chạp. Mãi cho đến tháng Hai mà băng trên mặt sông vẫn chưa tan. Toàn bộ nhành liễu hai bên bờ sông đều trụi lá. Đầu tháng Ba, một cơn bão tuyết lớn ập tới, đem cả kinh thành biến thành một thế giới trắng xóa.

Ở cuối dãy phố, xe ngựa cùng mấy mươi người chầm chậm tiến tới, chỉ nghe thấy tiếng xe cùng tiếng ngựa mà không có nửa điểm tiếng của người. Cưỡi ngựa là những quân sĩ uy nghiêm túc mục, toàn thân giáp trụ, trường mâu sáng trong tuyết, đỉnh mâu ánh hàn quang. Đoàn người vây quanh kiệu mười sáu người khiêng. Theo sát kiệu là một tướng quân độ tuổi thiếu niên ngồi trên một con ngựa khỏe mạnh màu đỏ thẫm. Thiếu niên này bất quá mới mười sáu mười bảy tuổi, toàn thân khoác áo lông chồn màu đen, đầu đội ngân quan, mái tóc đen ép sát ở giữa, oai hung bất phàm, khí độ kiêu căng, nhưng gương mặt bên dưới ngân quan có thể nói là tuyệt sắc mỹ lệ. Đôi lông mày quét dần về phía thái dương lộ ra gương mặt thanh lệ mang ba phần khí thế tàn nhẫn vô song. Đôi mắt đen lạnh lẽo chiếu sáng, phản phất giống như ngọc lưu ly trong suốt.

Thời gian đội nhân mã nghiêm nghị không tiếng động đã được bằng nửa chén trà nhỏ ở ngọ môn.

Thiếu niên tướng quân nhảy xuống ngựa đi tới, vén rèm kiệu màu đỏ thẩm lên độ nửa bàn tay, chỉ nghe người trong kiệu nói: “Đệ Nhi, trung môn đã mở chưa?”

Lúc này ánh sáng mặt trời vừa ló dạng, tuyết đọng trên nóc nhà tan một ít, để lộ mái ngói lưu ly vàng óng bên trong. Nơi ánh dương chiếu rọi xuống cực kỳ chói mắt, thiếu niên tướng quân nhìn về phía trước một chút rồi đáp, “Phụ thân, trung môn đã mở.”

Kiệu phu hạ kiệu xuống, một vị lão giả bước ra, da mặt tím tái, mắt hổ lẫm liệt sinh uy, râu tóc đã bạc phân nửa, tầm trên dưới năm mươi tuổi. Ngoài ngọ môn, tốp năm tốp ba quan viên lúc này tụp tập lại tiến tới vấn an. Không lâu sau có một thái giám đi ra tuyên triệu quần thần. Mọi người quây quanh phụ tử hai người tiến vào ngọ môn.

Phụ tử hai người hiện tại là đệ nhất quyền thần Tịnh Quốc Yến Sĩ Vân, vị thiếu niên tướng quân tên gọi Yến Đệ, là con trai duy nhất của Yến Sĩ Vân. Tuổi chỉ mới mười bảy nhưng sớm đã có công lao hiển hách, danh chấn triều đình và nhân gian.

Ngày đại thọ thứ sáu mươi của hoàng đế, trong cung sớm an bài yến hội để quần thần cùng vui.

Yến Đệ ngồi yên một lúc, hắn xưa nay coi thường văn thần, tai nghe những lời a dua nịnh hót, thực sự rất phiền chán, liền tìm một cớ để chạy khỏi bữa tiệc.

Trước đó, nhiều ngày liên tiếp, trời đổ trận tuyết lớn. Hoàng cung như được phủ một lớp trắng xóa. Hắn theo con đường đá, lững thững mà đi. Chóp mũi như ngửi được một luồng khí lạnh lẽo. Hắn ngẩng đầu lên chỉ thấy ngói xanh tường trắng vốn là một nơi vắng lặng nhưng đầu tường có vài nhánh hồng mai một mực muốn lộ ra. Hình như là càng trong trời đông lạnh lẽo thì mai càng tỏa ra mùa thơm mê người.

Thần trí Yến Đệ có một chút sảng khoái, không nghỉ ngợi liền đẩy cánh cửa, cất bước dài đi vào.

Trong viện không một bóng người, góc tường có gốc cây mai. Cứ như để đuổi tuyết lạnh đi, hương mai càng thêm ngào ngạt, thấm vào ruột gan. Phía tây là mấy gian phòng nho nhỏ thấp thoáng dưới những bụi trúc lớn. Thực sự nơi này rất thanh u[1], càng thanh u lại càng lạnh.

Yến Đệ trong long cảm thấy kì quái, vì sao trong cung lại có nơi yên tĩnh thế này.

Bản đồ đại nội tam cung lục viện hắn trong đầu nhớ kĩ thanh thanh sở sở[2], nhưng vô luận thế nào cũng không nghĩ lại có một nơi như thế. Trong viện được quét tước sạch sẽ, nhất định không phải lãnh cung của phi tần thất sủng. Nhưng phòng ốc thanh bần không có điểm nào mang phong thái hoàng gia. Hắn níu mày nhìn mọi nơi đánh giá, đang muốn cao giọng gọi người nhưng trong lúc đó giữa bụi trúc truyền tới tiếng cười thanh thúy.

Không có ngôn ngữ nào có thể miêu tả tiếng cười này. Đó hoàn toàn là tiếng cười không mang bất kì ý nghĩa nào, thanh âm giống như suối nguồn đang chảy thanh mát sạch sẽ, thuần túy như ngọc chưa được mài dũa, vừa giống như sợi tơ chưa được nhuộm màu phát sáng thu hút ánh nhìn.

Yến Đệ đi qua khóm trúc xanh, chỉ thấy dưới tang cây mai có một người đang đứng.

Cây mai thấp bé, kiêu ngạo nở bung hoa đỏ như máu tựa hồng mai. Cạnh cây mai là một hài tử mười một tuổi, ngẩng đầu nhìn cành mai đang nở mỉm cười.

Yến Đệ nhìn về phía hài tử, khó khăn hít ngược một ngụm khí lạnh.

Băng tuyết ngập trời đất, cành hồng mai toát lên vẻ yêu dị, mùi hương càng thêm ba phần ma quái.

Nhưng tất thảy điều trên làm sao so với hài tử này?

Hài tử tóc đen bóng loáng. Trời đông giá rét mà cậu chỉ mặc chiếc áo tơ tằm đơn bạc, vạt áo lại không được khép lại, lộ ra tuyết trắng trong ngực. Hai chân trần, đứng ở trên đất đầy tuyết, bàn chân tựa ngọc vì đông lạnh mà đỏ lên, dễ vỡ và xinh đẹp. Nhưng mà Yến Đệ giật mình không phải vì hài tử này chẳng sợ lạnh mà là vì vẻ mỹ lệ kinh người.

Hắn chưa từng thấy qua hài tử nào xinh đẹp như vậy.

Chỉ trong chốt lát, hắn hoảng hốt. Đồng tử đen tỏa sáng, da thịt trắng tựa như trong suốt, môi đỏ tươi ướt át, mũi đẹp tinh xảo, tất cả khiến hắn phi thường cảm thấy có chút không chân thật.

Hắn bình tĩnh một chút, phát hiện hài tử xinh đẹp nhưng đồng tử đen kịt mà mờ mịt, một mảnh hắc sắc thuần túy xa vời. Tiếng cười ban nãy, tiếng cười ban nãy nghe êm tai như vậy nhưng lại trống rỗng không ý nghĩa, là một loại thuần túy cực hạn. Cũng giống như khi người ta xé mở nụ hoa, bên trong sẽ thấy nụ hoa. Còn hài tử xinh đẹp này, nếu xé nụ hoa của cậu ra thì ngươi sẽ phát hiện ra rằng cái gì cũng không có.

Đó là một kẻ mỹ lệ nhưng khiến người ta sởn gai óc.

Con người hay sợ những thứ không rõ ràng, mà Yến Đệ thì lại chính là Yến Đệ. Sau khi bình tĩnh, hắn trầm giọng hỏi, “Ngươi là con cái nhà ai?”

Quái vật quay đầu sang, giống như ánh sáng sau đêm tuyết, môi mọng hé mở, cậu nói, trên mặt là nụ cười đơn điệu trống rỗng, “Tuyết tuyết… trắng.” 

Yến Đệ lùi lại, khó tin nhìn sinh vật xinh đẹp, cậu ta đang nói cái gì?

Hài tử lại cười, gương mặt trắng lộ một tầng hồng yêu dị, “Tuyết tuyết… trắng.”

Yến Đệ không nhịn được nữa, một tay ngăn hài tử lại, ngón tay chạm vào ngực cậu. Đầu ngón tay đột nhiên chạm vào hạt gạo đỏ gồ lên. Trong chốc lát, cảm giác khoái cảm lan toàn thân hắn. Hắn thoáng nhìn vào nơi đó, đó là đầu ngực của hài tử chưa trưởng thành.  Mặt Yến Đệ nóng ran giống như bị thiêu cháy. Đột nhiên có một ý niệm tà ác trong đầu hắn, muốn đem quái vật nhỏ này, trên người chỉ độc một chiếc áo lót kéo xuống hết để nhìn xem phía dưới y phục đó thân thể cậu trong như thế nào, có phải cũng tuyết trắng phấn hồng? Hắn tưởng tượng đem thân thể này ấn dưới mặt đất đầy tuyết, tóc đen xõa trên đất đầy tuyết trắng. Môi hồng, mặt trắng, tay chân trắng mịn. Yến Đệ hai tay dùng sức, giữ chặt cổ tay yếu ớt của hài tử. Gương mặt của đứa trẻ vặn vẹo, đôi mắt đen ánh lên một mảng hơi nước, những giọt nước mắt trào ra.

“Đau… đau… đau…” Hài tử kêu gào.

Yến Đệ bị âm thanh đơn điệu trống rỗng đó mê hoặc, ra sức giữ chặt y hơn. Bàn tay hắn giữ chặt hai cổ tay cậu. Bàn tay còn lại muốn giật xiêm y đang che che đậy ra.

Chỉ cần nhẹ nhàng kéo ra là có thể thấy ngay lập tức thân thể non nớt ấy. Yến Đệ nheo nheo hai mắt, hô hấp khẩn trương. Vào lúc này, bên tai truyền tới một âm thanh lanh lảnh, “Tham kiến tướng quân.”

Lanh lảnh chói tai, đó là âm thanh thường được nghe trong hoàng cung, như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu hắn. Yến Đệ rút bàn tay gây rối về. Trên đất tuyết, thủ lĩnh thái giám Thừa Vân cung Lý Thời Trung quỳ thẳng tắp.

Yến Đệ buông tha hài tử, hài tử không phòng bị ngã xuống đất.

Lý Thời Trung bổ nhào tới, ôm lấy hài tử. Hài tử kéo vạt áo hắn, trong miệng không ngừng nói, “Đau… đau… đau…”

Yến Đệ thấy rõ, trên cổ tay hài tử là một mảng xanh tím. Hắn không quan tâm, ngồi lên tảng đá phía sau, “Lý Thời Trung, hài tử này là ai?”

Lý Thời Trung vội vàng lấy áo lông cừu khoác ngoài che chắn cho hài tử, một mặt nói. “Đây là… đây là…”

Yến Đệ nhướn nhướng mày, “Là ai?”


Chú thích:

[1] Thanh u: Đẹp và tịch mịch

[2] Thanh thanh sở sở: rõ ràng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play