Xuân Lai nói: “Tướng quân, thị vệ đã tới, chúng ta cùng những người nên đi thôi.” Ngữ khí mang theo ý xin chỉ, Yến Đệ lại si ngốc ngơ ngác, hai mắt nhìn thẳng. Xuân Lai thấy tình thế nguy cấp, cũng không thể đợi hắn ra quyết định, lập tức cùng vài tên hán tử nhỏ giọng bàn bạc vài câu, liền nhanh chóng rời đi. Ba người một tổ tản ra bốn phía, Xuân Lai kéo Yến Đệ, đi vào rừng trúc trước cấm vệ phủ.
Rừng trúc này khác những nơi khác, tựa hồ trồng ở chỗ này không vì điểm trang vườn ngự uyển, tre Giang Nam không đẹp đẽ, quý giá ở trong cung phát triển thành bụi lớn, trông xưa cũ. Giống trúc này thấp kém nhưng khi trưởng thành sẽ cực kỳ cao lớn, chui vào rừng trúc, ánh sáng khó chiếu tới, tựa hồ ngay cả đường cũng nhìn không thấy. Trong những khóm trúc có khe hở, Xuân Lai hoảng loạn, ở trong rừng, vòng qua vòng lại mấy lần liền, phát hiện bản thân ở trong rừng trúc đi lòng vòng, không khỏi thầm than trách. Gã vốn tưởng rằng rừng trúc rậm rạp, có thể mượn cơ hội này ẩn nấp. Mấy tên hán tử thu hút sự chú ý của thị vệ, gã liền có thể cùng Yến Đệ chạy ra khỏi cung, lại không đoán được việc cánh rừng này quỷ dị khó lường, không thấy đường ra, muốn lui về cũng không được.
Gã quay đầu lại nhìn Yến Đệ, trong rừng tối tăm, trong đêm tối lại càng nhìn không rõ sắc mặt hắn. Cả nửa ngày không nghe hắn nói gì, Yến Đệ xưa nay trầm ổn cơ trí, lúc này lại tựa hồ không còn chủ kiến, tùy ý Xuân Lai lôi kéo mình ở trong rừng trúc đi loạn mấy vòng. Xuân Lai thở dài, nhìn những khóm trúc cao, khinh công của gã lại bị rừng trúc làm khó dễ, còn mang theo Yến Đệ, cũng không biết công phu trên người Yến Đệ khôi phục được mấy thành, lập tức mở miệng nói: “Tướng quân, đường trong rừng cổ quái, chúng ta làm sao thoát?”
Đợi thật lâu, vẫn như cũ không nghe Yến Đệ trả lời, hắn giống như trở thành kẻ ngốc.
Xuân Lai gấp đến độ trên trán đầy mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay nếu không thể cứu tướng quân đi ra ngoài, nhất định phải đem cẩu hoàng đế kia thiên đao vạn quả mới giải nổi mối hận trong lòng của ta.”
Yến Đệ nghe được hai chữ hoàng đế, tâm tựa như bị một cây châm đâm vào, đau đến khó nhịn nổi, cơn đau cứ dồn ép hắn, làm hắn khó lòng nhẫn nại, vội vàng nói: “Ngươi mới nói cái gì, đường cổ quái thế nào? Ta xem xem.”
Hắn chuyển hướng đề tài buộc chính mình không nghĩ nữa, lập tức cẩn quan sát. Hắn thuở nhỏ nghiên cứu tập binh pháp, đối với ngũ hành bát quái, dịch số thôi diễn có chút rành rẽ, cẩn thận quan sát, bảo Xuân Lai đi bên này. Hai người theo một khóm trúc lớn, trước mắt có một hòn non bộ. Xuân Lai là người Giang Nam, chưa từng gặp chuyện trong rừng trúc lại có một hòn non bộ, lúc này không khỏi ồ một tiếng. Hoa viên hoàng gia đều là do thợ thủ công giỏi nhất thiết kế, sao lại có một hòn non bộ lớn thế này ở đây?
Lấy làm khó hiểu, Yến Đệ đã khi trước vào hòn non bộ, bên trong rỗng tuếch, phân ra mấy con đường. Yến Đệ tinh tế quan sát, lúc này nghe được trong rừng truyền tới tiếng bước chân, biết thị vệ đã muốn tìm vào này cánh rừng này. Hắn đi đến vách núi, sờ soạng một lượt, nhưng không có kẽ hở, mà trên vách đá có một chỗ lõm hình vuông, tâm niệm vừa động, trong lòng lấy ra mảnh mà Cơ Lệ Trì đưa cho hắn, trong lao không nhìn kỹ. Nơi này ánh sáng yếu, cái gì cũng không nhìn rõ, tựa hồ trên có khắc chữ, lập tức không suy nghĩ, đem kia thứ đó lắp vào, nhẹ nhàng chuyển động, chỉ nghe rắc rắc mấy tiếng. Vách núi mở, nguyên lai là một đường hầm, Yến Đệ gở món kia xuống, cùng Xuân Lai hai người chui vào, thạch bích kia nặng nề đóng lại
Xuân Lai vừa mừng vừa sợ: “Tướng quân sao lại có chìa khóa của cơ quan này?”
Yến Đệ lạnh nhạt nói: “Đây là hắn.... Là tiểu hoàng đế cho ta.”
Xuân Lai à một tiếng, che miệng không nói, trong lòng không hiểu, hoàng đế gì tự đâm mình một đao, lại cấp âm thầm đưa Yến Đệ chìa khóa, không phải rõ ràng là thả Yến Đệ đi sao? Trong thiên hạ nào có loại sự tình này? Kẻ đó quả thật là ngốc à?
Gã nghĩ lung tung thì Yến Đệ nói: “Đem hỏa chiết tử ra, nhìn xem đây là đâu.”
Xuân Lai vội vàng lấy ra hỏa chiết tử, đã thấy trước mắt trên thạch bích có một cây đuốc, lập tức đốt đuốc. Ánh sáng chiếu khắp mọi nơi, trước mắt có bốn năm con đường phụ, hoàn toàn không biết chọn cái nào. Yến Đệ quan sát, lập tức đi vào đường bên tay trái. Xuân Lai đi theo hắn, phía dưới đều là bậc thang đá, tựa hồ bước vào đường hầm dẫn xuống đất, Xuân Lai dừng bước nói: “Tướng quân, theo lối này có thể ra ngoài sao? Tiểu hoàng đế đó giảo hoạt, có thể là lừa tướng quân.”
Yến Đệ cũng không quay đầu lại nói: “Ngươi cứ đi theo.”
Xuân Lai bèn theo Yến Đệ đi xuống dưới, con đường có mấy ngã ba. Hễ gặp ngã ba Yến Đệ liền dừng lại lại, tinh tế suy tính, một lần nữa tìm ra đường, cứ như vậy mà đi tiếp, khi lên khi xuống, trên đường có để sẵn mấy cây đuốc, đã dùng hết ba cây. Yến Đệ dừng lại ở một thạch bích, quả nhiên lại đụng đến lõm hình vuông, như ban nãy, lắp vào khe hở kia, ánh mặt trời chiếu vào. Hai người đúng là đi từ nửa đêm đi đến bình minh.
Xuân Lai mừng rỡ, liền muốn xông ra ngoài, Yến Đệ giữ chặt gã, lay tay gã, lại nghe bên ngoài thạch bích có người nói: “Ai?”
Chỉ nghe phía sau bức tường có người hỏi: “Ai?”
Thanh âm thanh thúy, giống thanh âm của tiểu hài tử, Xuân Lai và Yến Đệ nao nao, nghĩ: bên ngoài không biết là nơi nào, quan trọng là bí đạo này, sao lại có một tiểu hài tử? Lập tức không nghĩ nhiều, bên kia có một chỗ hở thông ra ngoài. Bọn họ ở trong tối cũng không biết bao nhiêu canh giờ. Bước tới đã thấy vùng trời phía đông, ánh bình minh tràn ngập, không ngờ trời đã sáng rồi.
Yến Đệ lấy dùng che mắt, ngăn lại nắng sớm chiếu vào, nhìn quanh lại nghe tiếng nước chảy róc rách, rừng trúc xanh biếc. Hàn mai giữa trời tuyết, một dòng dòng suối chảy qua, xa xa có đình nhỏ, cùng tiển viên thập phần u tĩnh. Hắn trong lòng kinh ngạc, trời giá rét địa đông lạnh, nước chảy sao lại không kết băng?
Xuân Lai cũng kinh ngạc, đêm qua như mộng, đây là chỗ nào?
Yến Đệ quay đầu thì thấy một tiểu đồng, trên đầu có hai búi tóc, lạnh lùng nhìn họ.
Xuân Lai cộc cằn nói: “Tiểu hài tử, đây là đâu?”
Tiểu đồng hừ một tiếng, vươn một bàn tay ra, Xuân Lai không biết nó muốn cái gì. Bàn tay lấy ra vài bạc vụn trong ngực áo đặt lên tay nó. Tiểu đồng ném bạc xuống đất, vẫn vươn tay ra. Xuân Lai không rõ nó muốn gì, liền khinh người nhỏ tuổi, kéo Yến Đệ đi, quay về đường cũ. Yến Đệ mắt tinh, tiểu đồng trên mặt ẩn nụ cười lạnh, ba ngón tay hơi cong lại, giống nụ hoa. Xuân Lai công phu lợi hại, nhưng mấy chuyện cần sự khéo léo lại không rõ. Yến Đệ kéo gã, nhìn tiểu đồng nói: “Tiểu bằng hữu, ngươi muốn cái gì?”
Tiểu đồng nói: “Các ngươi từ nơi này đi ra, không biết nên đưa cái gì ra sao?”
Yến Đệ đột nhiên tỉnh ngộ, trong ngực áo lấy ra thứ đồ Cơ Lệ Trì cho. Lúc này dưới ánh mặt trời thấy rõ đó là miếng ngọc bài màu xanh lung linh, ở giữa có khắctriện, là chữ Cơ. Dưới nắng sớm, màu xanh trong suốt như pha lê, Yến Đệ ngây người, tiểu đồng tiều nói: “Minh Phượng đường đột, thỉnh hai vị đi bên này.” Nói xong cất bước.
Hắn cũng không quay đầu lại chỉ đi về phía trước, nghĩ rằng hai người nhất định sẽ đi cùng hắn. Yến Đệ tự thấy chữ Cơ kia, trong lòng lao đao chực đổ, kịch liệt quay cuồng, nên hắn đi mà không suy nghĩ, Xuân Lai cũng đi theo.
Khu vườn nhỏ được chăm cẩn thận, hai người đi theo tiểu đồng, con đường ngoằn ngoèo, giống như đã từng đi qua, nhưng khi nghe được tiếng nước chảy, hồng mai tuyết trắng tôn nhau lên. Yến Đệ nhìn, mang tâm sự vô hạn, vẫn không biết đây là đâu, tiểu đồng kia dẫn bọn họ đi. Trước mặt có một ngôi nhà nhỏ ba gian, tường trắng ngói xanh, mộc mạc mà thanh u. Một người áo xanh đứng ở bậc thang, nhìn hai người họ Yến họ Phó chắp tay nói: “Nhị vị mời vào.”
Yến Đệ thấy người này dung mạo thanh tú, khí chất thanh sạch, lại thật sự không quen người này. Chớ nói người, tiểu viện này, hắn cũng hoàn toàn không biết đây là nơi nào, lại không chút nghĩ ngợi, cất bước lên bậc thang. Xuân Lai nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, Yến Đệ lắc đầu, cất bước đi trước. Người áo xanh cười: “Vị công tử này đang lo lắng sao? Nhị vị có thể tới nơi này, là khách của Bích Vân Quán ta, xin an tâm.”
Yến Đệ chấn động, rốt cục bừng tỉnh, hiểu vì sao chỗ này và hoàng cung thông nhau. Bích Vân Quán nổi tiếng, kỳ thật cũng chỉ là một sơn trang nhã uyển, không phải là đạo quan chân chính. Tục truyền Bích Vân Quán là nơi dùng để bảo vệ người, từ đời thứ nhất của vua, cùng hoàng tộc họ Cơ có mối quan hệ rối rắm. Đó là truyền thuyết Yến Đệ nghe thấy, cũng không rõ, các quân chủ đời trước đều thần bí khó lường. Ngoài mặt họ cùng hoàng tộc không dính líu gì, cũng không phải đạo quan hoàng gia, cũng không từng nhìn thấy hoàng tộc nào tới đây, chỉ biết họ che chở cho hoàng thất, không mời quán chủ tới, không có người dám vào. Chuyện quán chủ Bích Vân Quán quản thiên hạ, hắc bạch lưỡng đạo ai cũng tuân theo, mọi người đều biết Bích Vân lệnh, có thể đi khắp thiên hạ.
Người này giống như không tranh quyền thế, Yến Đệ cũng phái người tìm hiểu qua, chắc chắn không phát hiện điều gì dị thường. Lúc này nghe người này nói, lại giật mình, đây là đường cứu mạng của hoàng đế họ Cơ. Họ Cơ lập quốc một trăm tám mươi năm, thời điểm an ổn cũng không nhiều. Trước đây từng có quyền thần hoặc hoạn quan chuyên quyền, vì bảo đảm vạn nhất trong cung phát sinh chính biến, hoàng đế có thể theo bí đạo này mà đào thoát, suy nghĩ cẩn thận một chút, hắn chạm vào ngọc bài trước ngực, trong lòng cũng không biết đây là tư vị gì.
Yến Đệ đoán việc không tồi, chủ quản cũng không hỏi nhiều. Buổi chiều đem đến thức ăn, cử thị đồng đến hầu, nói với hai người: “Quán chủ đời trước có mệnh, phàm người nào từ trong đó đi ra, Bích Vân Quán phải đảm bảo người này bình an. Dù có ý chỉ Thánh Thượng, Bích Vân Quán cũng không tuân theo.” Một mặt nói xong, một mặt đem ra một miếng ngọc trắng nho nhỏ, giống miếng ngọc xanh trong lòng bàn tay hắn. Ở dưới ánh đèn óng ánh sáng bóng, đó là Bích Vân lệnh nổi tiếng thiên hạ.
Người này đem Bích Vân lệnh đưa cho Yến Đệ nói: “Cầm lệnh bài, có thể đi tới bờ biển đông, phía tây tới Ngọc môn quan, phía nam tới Việt Nam, bắc tới vùng biên cương Bắc Hồ, không một trở ngại, chính là sau khi huynh đài thoát thân, cho người đem lệnh bài trở về.”
Yến Đệ nhận lấy, quan sát kĩ, nửa tin nửa ngờ, nói: “Thật không dám giấu diếm, tại hạ phạm tội nghịch thiên, chỉ sợ làm phiền hà quán chủ.”
Người này mỉm cười nói: “Tạ Bích Tiêu chưa bao giờ sợ bị liên lụy. Huynh đài có chọc thủng trời, Tạ mỗ cũng có thể vá lại. Nhị vị cần gì cứ nói.”
Yến Đệ nghe y khẩu khí mạnh, biết Bích Vân Quán mấy năm nay đứng đầu không phải không có lý. Người này tất nhiên phụng mật chỉ, lập tức ăn ngay nói thật: “Ta cùng người bạn này, quán chủ nếu nguyện ý, xin cấp hai con ngựa tốt, để ta đi gặp người.”
Quán chủ gật đầu, cáo từ.
Sáng sớm hôm sau quả nhiên có hai con ngựa buộc dưới hiên nhà, mạnh mẽ cường tráng, lông sáng bóng, vừa nhìn biết đây là ngựa chạy nhìn dặm. Yến Đệ muốn tìm quán chủ cảm ơn, tiểu viên lại im ắng, cũng không biết chủ nhân ở nơi nào, chỉ có tiểu đồng mở đại môn ngày ấy, tựa hồ đang đợi hai người xuất môn.
Yến Đệ cùng Xuân Lai lên ngựa, vừa ra khỏi cổng, liền nghe được tiếng tiểu đồng đóng cửa, quay đầu nhìn, chỉ thấy bức tường màu trắng. Nhà nhỏ ngói xanh, thanh bần quạnh quẽ nói không nên lời, ai nghĩ đây lại là Bích Vân Quán danh chấn thiên hạ?
Hắn lập tức cùng Xuân Lai phi ngựa, qua các trạm gác, chỉ cần đem Bích Vân lệnh, quả nhiên không ai ngăn cản. Đi tới phía Bắc ba ngày, thêm một ngày rốt cục tới bến Phong Vân, vừa thấy núi tuyết, cùng sông xanh uốn lượn, ngày đông giá rét, mà nước không kết băng. Xuân Lai dẫn Yến Đệ, tới tiểu viện trong núi, còn chưa tới trong viện, lại được tiếng ngựa hí cùng tiếng vó ngựa. Yến Đệ xuống ngựa, con ngựa hí vang, Yến Đệ vừa mừng vừa sợ nói: “Xuân Lai, đó là Xích Tuyết à?”
Xuân Lai mỉm cười gật đầu: “Vâng, Xích Tuyết quá nổi bật, Xuân Lai đem nó giấu ở trong núi, tiên sinh ở chỗ này chờ tướng quân đã lâu.”
Yến Đệ a một tiếng, chỉ nghe tiếng cửa tiểu viện mở, lão giả áo xanh đi ra. Đó là mưu sĩ Phùng lão tiên sinh của hắn năm đó, hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh tới chỗ lão giả.
Qua một đêm cùng Phùng tiên sinh nói chuyện, hắn trở lại phòng liền nằm xuống. Mấy ngày liền bôn ba mệt nhọc, nằm xuống liền ngủ, ai ngờ tới nửa đêm hắn lại tỉnh dậy, vách nhà đơn sơ, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ mà không bị cản trở. Yên tĩnh làm lòng người hoảng loạn, hắn ngồi dậy, trong ngực áo rơi xuống một vật, hắn vội vàng bắt được, hơi lạnh tỏa ra trong tay. Hắn đưa nó dưới ánh trăng, ánh trăng soi rọi chữ Cơ rõ ràng, Yến Đệ nhìn ngây dại, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tâm sự hỗn loạn như trước, dưới ánh trăng lại càng mạnh mẽ hơn.
Hắn vẫn nhìn cái chữ Cơ kia, tay thấy đau nhói, lúc này mới cất vào trong ngực áo cận kề da thịt. Hắn lo lắng, bàn tay nhẹ nhàng đè lên, lúc này mới yên lòng. Một phen trái lo phải nghĩ, rốt cuộc ngủ không được, khoác áo xuống giường, đẩy cửa phòng ra. Trong núi không người, chỉ thấy ánh trăng lạnh lẽo, tai nghe tiếng gió qua khe núi, lại không có cảm giác an lòng. Hắn lửng thững ra cửa viện, thấy dòng suối xanh chảy qua, nơi này ấm hơn, nước không đông lại. Chẳng những nước không đông lại, dưới ánh trăng bốc lên từng đợt sương mù, một ít tan vào không khí, một ít trôi trên mặt nước, như thật như ảo, hết thảy đều mê ly khôn cùng, như trong mơ vậy. Ngay chỗ nước lạnh sương khói trôi lững lờ, tựa hồ có người mỉm cười đi đến, người này mặt mày tuấn nhã xinh đẹp tuyệt trần, mím môi mỉm cười, hai mắt sáng như sao, áo trắng dán lên thân thể tinh xảo, giống như cố nhân. Ngực Yến Đệ hốt hoảng, muốn đi đến gặp người này, lại chẳng thể nào bắt được, hắn gấp gáp, tiến thêm vài bước, muốn ôm y vào lòng nhưng vẫn chạm vào khoảng không, người này là khói sao?
Hắn càng là sốt ruột lại càng chạm không tới y, trời lạnh, mà gấp tới độ đầu đầy mộ hôi. Hắn cúi đầu lại nhìn thấy chân trần như tuyết trắng, nhịn không được sốt ruột nói: “Trời lạnh như vậy, sao lại không mang hài?”
Người nọ lại nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Ta sợ không kịp, muốn nhìn ngươi một chút rồi đi....”
Yến Đệ lắp bắp kinh hãi: “Đi? Ngươi phải đi đâu?”
Người nọ nói: “Nơi ngươi không đến được, đến nhìn ngươi một lát, ta phải về.” Nói xong, xoay người bước đi, Yến Đệ gấp đến độ kêu to: “Đừng bỏ ta, ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi.”
Hắn vội, không biết vì sao sương khói tràn ngập, bao quanh người nọ, không thấy bóng dáng y, Yến Đệ gấp đến độ kêu to: “Không, không, ngươi đừng đi...... đừng đi.......”
Đang la hét, cả người hắn chấn động, mở mắt ra, lại thấy mặt trời đỏ rực, Xuân Lai liều mạng gọi hắn, thì ra là giấc mộng Nam Kha[1], trong lòng bàn tay hắn tất cả đều là mồ hôi lạnh, lại vẫn gắt gao nắm lấy một thứ, vừa nhìn, là miếng ngọc trong suốt bên trong khắc một chữ Cơ. Yến Đệ mờ mịt thở dài một tiếng.[1] giấc mộng Nam Kha: Bắt nguồn từ tiểu thuyết “Tiểu sứ Nam Kha thái thú” của tác giả Lý Công Tá đời Đường, kể về Thuần Vu Phần, say rượu nằm dưới gốc hoè, trong mơ Thuần đến nước Đại Hoè, giành ngôi trạng nguyên, được làm phò mã, rồi được cử làm thái thú đất Nam Kha. Rồi mấy chục năm trôi qua, xảy ra biến cố, Thuần Vu Phần bị nhà vua truất quyền cách chức, trở lại làm thường dân. Tỉnh mộng, thấy dưới gốc cây hoè có một tổ kiến, Thuần hiểu ra nước Đại Hoè chính là tổ kiến ở cây hoè. Về sau giấc mộng Nam Kha được ví đời người như giấc mơ, vinh hoa phú quý đều như mộng ảo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT