CHƯƠNG 404
Hạ Tịch Nghiên: “…”
“Thế nào? Có muốn cân nhắc hay không?” Mục Chính Hi nhìn cô, không biết †ại sao, rõ ràng biết đây là một trò đùa, nhưng nhìn thấy nụ cười của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên lại cảm giác thấy đáy lòng đang run sợ.
Cố gắng xem nhẹ cảm giác kỳ lạ này, Hạ Tịch Nghiên quét mắt nhìn anh: “Trò đùa này không buồn cười chút nào!”
“Em cảm thấy tôi đang nói đùa?” Mục Chính Hi hỏi lại, sau đó xích lại gần cô.
Hạ Tịch Nghiên sững sờ, bị dọa lùi về sau một bước: “Mục Chính Hi, anh đừng làm loạn, bây giờ anh không được!!!”
Mục Chính Hi: “…”
Khiêu khích trần trụi!
Thử hỏi, người đàn ông kiêu ngạo như Mục Chính Hi sao có thể chịu được chuyện một người phụ nữ nói với anh rằng anh không được!
Vốn dĩ không có suy nghĩ như vậy, bây giờ bị Hạ Tịch Nghiên nói thế này, Mục Chính Hi nhất định phải chứng minh cho cô xeml “Hạ Tịch Nghiên, vậy mà em lại nghỉ ngờ tôi? Nói tôi không được!?” Mục Chính Hi nhìn cô, gần từng chữ từng chữ hỏi.
Hạ Tịch Nghiên sững sờ, lúc này mới nhận ra, Mục Chính Hi hiểu lầm ý cô rồi.
“Không, ý của tôi là…”
“Hạ Tịch Nghiên, bây giờ tôi sẽ chứng minh cho em xem, rốt cuộc tôi có được hay không!” Mục Chính Hi tức giận nói, bất kỳ người đàn ông nào cũng không cho phép người khác nghi ngờ mình ở phương diện kia.
Nhất là người đàn ông kiêu ngạo như Mục Chính Hi thì càng không cho chép, chuyện này liên quan đến vấn đề tự tôn!
Mục Chính Hi dứt khoát đẩy tấm che sang một bên, nhào về phía Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên sững sờ nhìn Mục Chính Hi: “Mục Chính Hi, còn đang ăn đấy!” Hạ Tịch Nghiên nhắc nhở.
“Bây giờ tôi muốn ăn em hơn!”
Hạ Tịch Nghiên: “… Vừa rồi tôi chỉ nói đùa, ý của tôi là…”
“Bây giờ em nói gì cũng vô dụng, Hạ Tịch Nghiên, tôi sẽ cho em biết rốt cuộc tôi có được hay không!” Nói xong, Mục Chính Hi lập tức nhào đến.
Hạ Tịch Nghiên thật sự sắp điên rồi!!!
“Bây giờ em nói gì cũng vô dụng, Hạ Tịch Nghiên, tôi sẽ cho em biết rốt cuộc tôi có được hay không!” Nói xong, Mục Chính Hi lập tức nhào đến.
Hạ Tịch Nghiên thật sự sắp điên rồi!!!
Chưa nói đến việc bây giờ hai người đang ở bệnh viện, hơn nữa trên người cả hai đều có vết thương…
Aaa!
Mục Chính Hi muốn làm như vậy?
Hạ Tịch Nghiên giấy dụa: “Mục Chính Hi, anh đừng làm bậy, nơi này là bệnh viện!”
Bây giờ đang ở nơi nào cũng không ngăn được suy nghĩ muốn chứng minh bản thân rất được của Mục Chính Hi.
Nhìn thấy dáng vẻ bất chấp chẳng quan †âm của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên lại không dám động vào anh, dù sao trên người anh vẫn đang có vết thương, nhưng lúc này, anh cũng nhìn ra Hạ Tịch Nghiên không có đường chạy rồi!