CHƯƠNG 415
“Có phải là con bé biết rồi, biết không phải là con ruột của chúng ta nên mới…”
“Đừng nói bậy!” Hứa Tuệ Nghi còn chưa nói hết đã bị Hạ Nguyên cắt ngang.
“Những lời nói như vậy sau này đừng nói nữa!” Hạ Nguyên nói.
Hứa Tuệ Nghi hiểu rõ ý của Hạ Nguyên: “Tôi hiểu rõ ý của ông, nhưng tôi chỉ là suy đoán thôi, ông nói xem có phải là như thế không!?”
Hạ Nguyên cau mày: “Tôi cũng không rõ nữa, hai chúng ta cũng không nhắc qua bao giờ, sao con bé lại biết được cơ chứ?”
Lúc trước Hạ Tịch Nghiên rất thân với họ, cũng là sau khi chuyển chuyên nghành sang thiết kế thì bỗng nhiên thay đổi trở nên hiểu chuyện hơn, rất lễ phép, không nóng giận hay giận dỗi vô cới Lễ nào…
Hai người ông nhìn bà, bà nhìn ông!
“Có phải là con bé biết rồi, biết không phải là con ruột của chúng ta nên mới…”
“Đừng nói bậy!” Hứa Tuệ Nghi còn chưa nói hết đã bị Hạ Nguyên cắt ngang.
“Những lời nói như vậy sau này đừng nói nữa!” Hạ Nguyên nói.
Hứa Tuệ Nghi hiểu rõ ý của Hạ Nguyên: “Tôi hiểu rõ ý của ông, nhưng tôi chỉ là suy đoán thôi, ông nói xem có phải là như thế không!?”
Hạ Nguyên cau mày: “Tôi cũng không rõ nữa, hai chúng ta cũng không nhắc qua bao giờ, sao con bé lại biết được cơ chứ?”
“Có phải Kỳ Lâm nói không?” Hứa Tuệ Nghi suy đoán.
Hạ Nguyên lắc đầu: “Có thể nhìn ra được, Kỳ Lâm đối với Tịch Nghiên rất tốt, không phải nó đâu..”
“Nhưng nếu là như vậy, thì không thể nào giải thích được việc Tịch Nghiên đột nhiên thay đổi!” Hứa Tuệ Nghi nói.
Hạ Nguyên cau mày, ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được đáp án.
“Cho dù thế nào đi nữa, Tịch Nghiên cũng là con gái của chúng ta, con bé chưa nói gì hết thì chúng ta không nhắc đến việc này, Hạ Thị vẫn sẽ có phần của Tịch Nghiên!” Hạ Nguyên nói.
Nói đến việc này, Hứa Tuệ Nghỉ gật đầu: “Ừm.” Sau đó, Hứa Tuệ Nghi sáp lại ngồi bên cạnh Hạ Nguyên: “Ông à, đến bây giờ tôi vẫn không hối hận quyết định lúc ban đầu!
Bà đối với tiền không hề coi trọng, lúc đầu quyết định thu nhận Hạ Tịch Nghiên, bà đã chuẩn bị sẵn rồi.
Hạ Nguyên gật đầu: “Ừm, tôi cũng không hối hận, Tịch Nghiên không phải người không có lương tâm, con bé còn là tâm can bảo bối của bà mài!”
Nhắc đến việc này, Hứa Tuệ Nghỉ cười cười.
Lúc này Hạ Tịch Nghiên đứng ở trên lầu, nghe thấy cuộc đối thoại dưới lầu, tựa lưng vào tường, im lặng không nói gì, sau cùng lặng lẽ trở về phòng mình.
Đúng thật là như vậy.
Cô sớm đã biết tất cả rồi.
Năm mười chín tuổi đó.
Cô bước ra khỏi nhà để đến trường, nhưng mới đi được nửa đường thì phát hiện để quên đồ ở nhà, nên quay trở lại lấy.
Nhưng lúc đó cô lại nghe được cuộc điện thoại của Hứa Tuệ Nghỉ và Hạ Nguyên.