CHƯƠNG 405
Hạ Tịch Nghiên là người rất thích sạch sẽ, trong chuyện nam nữ, cô lại càng thích sạch sẽ hơn, nhưng khi môi Mục Chính Hi lại gần, cô hoàn toàn không có cảm giác bị xâm phạm kia, mà lại có cảm giác rất đặc biệt.
Nhớ đến dáng vẻ Mục Chính Hi chăm chú che chở cô khi bọn họ từ phía trên lăn xuống dưới.
Còn khi ở bên dưới, Mục Chính Hi vô lại hôn cô…
Ngay tại khoảnh khắc Hạ Tịch Nghiên thất thần này, tay của Mục Chính Hi đã đưa vào bên trong áo bệnh nhân của Hạ Tịch Nghiên.
Khi chạm vào làn da cô, Hạ Tịch Nghiên không nhịn được rùng mình một cái, quay đầu nhìn lên trên người Mục Chính Hi, cô không nhịn được lên tiếng: “Mục Chính Hi, anh quên chuyện đã đồng ý với tôi rồi sao?
Anh đã nói sẽ không miễn cưỡng tôi, sẽ để tôi cam tâm tình nguyện!” Hạ Tịch Nghiên nói rõ ràng từng chữ từng chữ nhắc nhở.
“Quên rồi!” Mục Chính Hi dứt khoát trả lời cô hai chữ đó, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục hành động.
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Nhìn Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên thật sự không còn cách nào, cô vươn tay, đột nhiên chọc nhẹ một cái lên vết thương của anh.
“A..” Mục Chính Hi bị đau, lập tức tỉnh táo lên nhiều, ngẩng đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên, trong ánh mắt tràn đầy tức giận.
“im.
“Đau không? Có phải tỉnh táo lên nhiều rồi hay không?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi, vẻ mặt ngây thơ vô tội, khiến Mục Chính Hi thấy mà vừa tức vừa bất đắc dĩ.
“Tôi là vì muốn tốt cho anh!” Hạ Tịch Nghiên lập tức lên tiếng: “Bây giờ anh đang bị thương nặng, không nên vận động mạnh, vẫn nên chờ anh khỏe lại rồi nói!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Vốn dĩ Mục Chính Hi còn rất tức giận, nhưng sau khi nghe thấy Hạ Tịch Nghiên nói câu này, nhìn cô: “Em chắc chắn, khỏe lại rồi nói?”
Hạ Tịch Nghiên: “… Mục Chính Hi, anh có thể đừng soi mói từng chữ như vậy được không?” Hạ Tịch Nghiên nhíu mày nhìn anh hỏi.
“Không thể!” Mục Chính Hi từ chối.
Vốn dĩ người phụ nữ này đã không dễ trị, nếu không soi mói từng chữ như vậy, anh cũng không biết lúc nào có thể nếm ngon ngọt.
Nhìn dáng vẻ của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên nhìn anh: “Mục Chính Hi, có thể đừng tỉnh trùng lên não như vậy hay không?”
“Không thể, em có biết không, từ sau khi quen biết em, ông đây đã rất lâu không chạm vào phụ nữ rồi!” Mục Chính Hi sốt ruột buột miệng nói ra.
Nghe thấy lời này, Hạ Tịch Nghiên sững sờ, đôi mắt nhìn thẳng vào anh: “Anh, anh nói thật chứ?”
Mục Chính Hi cũng không tránh né, dứt khoát thừa nhận: “Đương nhiên!”
“W sao không chạm vào?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi, thật ra đã biết rõ đáp án, nhưng vẫn cố ý hỏi.
Sau khi nghe thấy Hạ Tịch Nghiên hỏi, Mục Chính Hi nhíu mày: “Hạ Tịch Nghiên, không phải giả ngu với tôi, chuyện rõ ràng như vậy, tất cả mọi người đều nhìn ra, em sẽ không nhìn ra chắc?!”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Cô chỉ lùi lại, nhìn anh.
“Nhìn ra và nói với anh là hai chuyện khác nhau!” Hạ Tịch Nghiên lên tiếng.