CHƯƠNG 403
“Cô Hạ, chẳng phải em rất thông minh ư? Sao lúc này lại hồ đồ thế?”
“Anh Mục, chẳng phải anh rất thẳng thắn ư? Sao lúc này lại dông dài thế?” Hạ Tịch Nghiên không khách sáo đáp trả.
Mục Chính Hi lườm cô, cũng chỉ có cô dám nói chuyện với anh như thế. Nếu là người khác thì không biết đã bị anh dạy dỗ bao nhiêu lần rồi!
“Hôm đó Thiên Hựu gọi cho em, đang nói dở thì bị cúp, vậy nên đoán là em đã gặp chuyện.” Mục Chính Hi vẫn nhẹ giọng trả lời.
Lúc này Hạ Tịch Nghiên mới chợt hiểu ra: “Lúc đó đó là Huống Thiên Hựu gọi?”
Mục Chính Hi gật đầu.
“Anh ấy gọi cho tôi làm gì?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Nói đến đây, Mục Chính Hi hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không biết.”
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày: “Anh mà cũng không biết?”
Thấy Hạ Tịch Nghiên chất vấn tới cùng, Mục Chính Hi lườm cô: “Có cần tôi gọi điện hỏi cậu ấy không?”
“Không cần cảm ơn!” Hạ Tịch Nghiên lập tức lên tiếng.
Mục Chính Hi liếc mắt nhìn cô.
Hạ Tịch Nghiên vừa ăn vừa nói: “Cho dù là vì chuyện gì, nếu như không có cú điện thoại này, có lẽ tôi thật sự xảy ra chuyện rồi, hơn nữa, còn không có người nào biết hung thủ là ai!”
Nói xong, Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Ngày khác có dịp, tôi phải cảm ơn anh ta Ị”
mới được Nghe thấy lời này, Mục Chính Hi hơi bất mãn, ngẩng đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Không phải người em nên cảm ơn nhất là tôi sao?”
Hạ Tịch Nghiên sững sờ, lập tức ngoan ngoãn lên tiếng: “Cảm ơn anh, Tổng giám đốc Mục!”
“Chỉ như vậy!?” Mục Chính Hi bất mãn, cũng thật không có chút thành ý nào.
“Nếu không thì thế nào?” Hạ Tịch Nghiên nhướng mày, nghĩ đến mỗi lần anh đều nói lấy thân báo đáp, Hạ Tịch Nghiên dự định giả ngu, vờ như không biết.
“Hạ Tịch Nghiên, tôi liều mạng cứu em, em nói một câu cảm ơn là xong việc rồi, có phải rất không có thành ý hay không!?”
Mục Chính Hi nói.
“Nếu không thì thế nào?”
Nói đến đây, Hạ Tịch Nghiên lập tức bổ sung một câu: “Đừng nói là lấy thân báo đáp, tôi nghe ngán lắm rồi, đổi cách nói khác đi!”
Mục Chính Hi: “…”
Nhìn vẻ mặt của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi hận không thể bóp nát cô.
Nhưng mà, suy nghĩ của anh sẽ hạn hẹp như vậy sao?
Không đâu!
Mục Chính Hi nhìn cô, khóe miệng chợt cong lên, cười khẩy nói: “Nếu không muốn lấy thân báo đáp, vậy thì… trả bằng thịt đi!”
Nghe thấy lời này, Hạ Tịch Nghiên sững sờ: “Mục Chính Hi, thu hồi những suy nghĩ bẩn thỉu kia của anh lại!”
“Sao lại gọi chuyện này là bẩn thỉu chứ?
Nam nữ hoan ái vốn là chuyện rất bình thường, cô Hạ, em nên nhìn thẳng vào vấn đề này!”