CHƯƠNG 402
Nói đến điều này, Mục Chính Hi mỉm cười: “Em nói xem, chúng ta thế này có giống đang hẹn hò không?” Anh chợt hỏi.
Hạ Tịch Nghiên chợt khựng lại, ngẩng đầu nhìn Mục Chính Hi sau đó dứt khoát lắc đầu: “Không giống.”
“Không giống chỗ nào?”
“Thứ nhất, chúng ta không phải người yêu, đây là điểm không giống nhất. Thứ hai, đây là bệnh viện, anh thấy ai hẹn hò trong bệnh viện bao giờ chưa?” Hạ Tịch Nghiên đáp.
Nghe vậy, Mục Chính Hi bất mãn phản bác: “Vậy em đã thấy ai ăn đồ Tây ở bệnh viện bao giờ chưa?”
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu.
“Thế mới đặc biệt, mới đáng nhớt”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
“Cô Hạ, sau này em bớt xem truyền hình máu chó vào lúc 8 giờ đi!”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Bây giờ lại thành cô xem phim truyền hình máu chó rồi hả?
Hạ Tịch Nghiên không thèm tranh cãi với anh nữa, tiếp tục ăn.
Lúc này, Mục Chính Hi cầm ly rượu vang lên, nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi nói: “Nào, uống một ly chúc mừng hai ta đại nạn không chết đi!”
Nghe thế, Hạ Tịch Nghiên nhìn anh: “Anh uống được rượu vang không?”
“Sao lại không?”
“Vết thương của anh còn chưa lành.” Hạ Tịch Nghiên trả lời.
Hạ Tịch Nghiên cong môi: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không thành vấn đề.”
“Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
Thấy dáng vẻ khoẻ mạnh, tự nhiên của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên chỉ đành gật đầu: “Vậy được rồi, chuyện này quả thực đáng để chúc mừng.”
Nói xong cô cũng cầm ly rượu vang lên, chạm ly với Mục Chính Hi, hai người cùng nhau uống.
Ở đây chỉ có hai người họ.
Bất kỳ ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ bị sốc.
Hai người đang ở khoa nội trú của bệnh viện, còn có thể vừa trò chuyện vừa ăn đồ Tây và uống rượu vang.
Chuyện này cũng chỉ có hai người họ mới có thể làm được.
“Đúng rồi, lúc ấy sao anh biết tôi bị Hà Lục Nguyên bắt đi?” Hạ Tịch Nghiên chợt nhớ tới chuyện này, cô nhìn về phía Mục Chính Hi rồi hỏi.
“Em đoán xeml” Mục Chính Hi nhướng mày.
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu, cô thật sự không đoán ra được tại sao Mục Chính Hi lại biết.
Hơn nữa khi ấy lúc Mục Chính Hi xuất hiện, cô thực sự đã rất xúc động.
Mục Chính Hi nhìn cô: “Lúc đó em đang gọi điện cho ai?”
Gọi cho ai?
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, đột nhiên nhớ lại ngày đó mình đang gọi điện: “Sao anh biết tôi đang gọi điện?”