CHƯƠNG 401

“Đồ đâu?” Mục Chính Hi hỏi thẳng, không hề cảm thấy có gì gượng gạo.

“Ở bên ngoài ạ, bây giờ đã qua giờ thăm bệnh nhân, tôi lén vào đây đấy” A Kiệt đáp.

Hạ Tịch Nghiên: “…”

“Mang vào!” Mục Chính Hi ra lệnh.

Vì thế A Kiệt gật đầu bước ra cửa, vẫy tay ra hiệu cho người đi vào.

Thấy đội hình này, Hạ Tịch Nghiên sững SỜ.

Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Huống Thiên Hựu lại làm như vậy!

Mấy người này đúng là bạn bè của nhau.

Tình hình lúc này chỉ có hơn chứ không kém ngày hôm đó, Hạ Tịch Nghiên nhìn xong không khỏi nói: “Mục Chính Hi, nếu chúng ta bị bệnh viện đuổi đi thì anh chịu trách nhiệm nhé.”

Nghe Hạ Tịch Nghiên nói vậy, Mục Chính Hi lườm cô.

Hạ Tịch Nghiên mặc kệ.

Lúc này một vài người bước vào, đặt hết đồ ăn lên bàn rồi rời đi.

A Kiệt đứng ở cửa, nhìn hai người: “Tổng giám đốc Mục, hai người ăn từ từ, có gì cần thì gọi lại cho tôi nhé!”

Mục Chính Hi gật đầu.

“Đúng rồi, tôi còn gọi một chai rượu vang đỏ cho hai người đó, đặt bên kia kìa”

A Kiệt dặn dò.

“Anh còn dám mang rượu vào bệnh viện nữa?” Hạ Tịch Nghiên giật mình hỏi.

“Bởi vì tôi nghĩ nếu ăn thì chắc chắn phải uống, Tổng giám đốc Mục không uống nước, buổi tối không thể uống trà và cà phê nên tôi gọi rượu vang.” A Kiệt phân tích.

Mục Chính Hi nghe xong, hài lòng gật đầu: “Suy nghĩ rất chu đáo, cậu có thể đi rồi”

“Cảm ơn Tổng giám đốc” A Kiệt như một đứa trẻ được khen, gật đầu rồi quay người rời đi.

Hạ Tịch Nghiên: “…”

Cô không thể dùng suy nghĩ bình thường để hiểu họ.

Lúc này, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.

Mục Chính Hi ngồi đối diện Hạ Tịch Nghiên.

Ở giữa có một vách ngăn, bên trên bày đầy đồ ăn, hơn nữa còn là đồ Tây mà Mục Chính Hi thích nhất.

Ngoài ra còn có rượu vang.

Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện.

“Này, chúng ta làm thế này thật sự không bị đuổi ra ngoài à?” Hạ Tịch Nghiên vừa ăn vừa hỏi, nếu không phải Mục Chính Hi thì cả đời này cô cũng không làm được chuyện thế này.

Ở bệnh viện không nói, còn được ăn đồ Tây, uống rượu vang!

Hơn nữa còn là nửa đêm.

Nghe Hạ Tịch Nghiên nói vậy, Mục Chính Hi lên tiếng: “Cô Hạ, lúc này nên nói chút chuyện vui chứ nhỉ? Ăn cũng đã ăn rồi, còn lo bị đuổi ra ngoài làm gì?”

Nghe Hạ Tịch Nghiên nói vậy, Mục Chính Hi lên tiếng: “Cô Hạ, lúc này nên nói chút chuyện vui chứ nhỉ? Ăn cũng đã ăn rồi, còn lo bị đuổi ra ngoài làm gì?”

Cũng không phải không có lý, Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Vậy được rồi, chúng ta nên nói chuyện gì đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play