CHƯƠNG 400

Tôi bảo tôi đói rồi, muốn ăn chút gì đó lót bụng, em nghĩ đi đâu thế, hử?”

Hạ Tịch Nghiên: “…”

Không ngờ là ý của Mục Chính Hi là vậy, cô đỏ mặt nói: “Ai bảo anh không nói rõ ràng!”

“Là tự em nghĩ lệch lạc!” Mục Chính Hi nhìn cô nói.

Hạ Tịch Nghiên: “…” Lười cãi với anh ta, dứt khoát không nói nữa.

“Hay là em mong tôi làm gì đó với em?”

Mục Chính Hi bỗng nhiên nói bốn cợt, ánh mắt sâu thẳm lóe lên ánh sáng.

Nghe thấy vậy, Hạ Tịch Nghiên nghiêng đầu, nhìn anh khẽ cười: “Không, là tôi nghĩ nhiều, được chưa?” Nói xong thì quay đầu lại tiếp tục đọc sách.

Thấy Hạ Tịch Nghiên cứ chăm chăm đọc quyển sách trong tay suốt, Mục Chính Hi hơi bất mãn.

“Lẽ nào em không đói sao?” Mục Chính Hi hỏi. Đồ ăn trong bệnh viện chẳng hợp khẩu vị của anh gì cả, thế nên đến giờ anh vẫn đói.

“Hơi hơi.” Hạ Tịch Nghiên nói, cô không ngẩng đầu lên, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay.

Hai ngày này xảy ra quá nhiều chuyện, ngoài ít đồ ăn Huống Thiên Hựu mang đến hôm đó ra, hai người bọn họ gần như không ăn gì.

Mục Chính Hi cong môi cười: “Có muốn ăn gì không?”

Nghe tới đây, Hạ Tịch Nghiên quay đầu sang nhìn anh: “Bây giờ?”

Mục Chính Hi gật đầu: “ỪI”

“Bây giờ là nửa đêm!”

“Nửa đêm thì sao, lẽ nào em muốn nhịn đói đến khi trời sáng thật à!” Mục Chính Hi nói.

“Chứ, biết làm sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.

Vì thế Mục Chính Hi cầm điện thoại lên bấm một dãy số: “Lập tức mang đồ ăn đến cho tôi.”

“Đúng, bây giờ.”

“Cậu tự xem xét mà làm, nửa tiếng nữa mang đồ lên cho tôi!” Mục Chính Hi nói xong lập tức cúp máy.

Không cần nói Hạ Tịch Nghiên cũng biết anh đang nói chuyện với ai, vì thế cô không kìm được bảo: “Khuya thế này rồi, anh đừng hành hạ trợ lý nữa!”

“Tôi không đi làm, thời gian của cậu †a dành để nghỉ ngơi, bây giờ không giao việc thì đợi đến lúc nào?” Mục Chính Hi hỏi ngược lại.

Hạ Tịch Nghiên: “..” Dù sao Mục Chính Hi cũng có rất nhiều lý do, cô chỉ gật đầu, không nói gì nữa, nói nhiều sai nhiều.

Vì vậy, nửa giờ sau có người gõ cửa.

“Mời vào!”

Lúc này cửa từ từ được đẩy ra.

A Kiệt chậm rãi bước vào.

“Tổng giám đốc Mục!” A Kiệt chào một tiếng, sau đó thấy Hạ Tịch Nghiên cũng ở đây bèn lúng túng chào: “Cô Hại”

Cũng may đã gõ cửa trước, nếu không phá hỏng chuyện tốt gì đó của sếp, chắc anh ta không sống nổi nữa.

Hạ Tịch Nghiên gật đầu với A Kiệt, thật ra cô cũng rất xấu hổ, sao cô lại ở cùng một phòng bệnh với Mục Chính Hi chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play