CHƯƠNG 399

“Chờ đã!” Lăng Tiêu Tường nói.

A Thuật không quay đầu lại: “Còn chuyện gì không?”

“Anh đi đâu, tôi chở anh một đoạn!”

“Không cần!”

“Gượm đãi” Anh ta vừa định đi, cô ta lại gọi lại lần nữa.

A Thuật đứng đó, từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại, nhưng trên mặt lại là biểu cảm rất hiếm khi xuất hiện.

“Chuyện hôm nay… đừng nói với bất cứ ai!” Lăng Tiêu Tường cất tiếng nói sau lưng anh ta. Lúc cô ta nói ra những lời này, có cảm giác hơi xấu hổ.

Nghe thấy câu này, A Thuật nhếch môi cười lạnh. Anh ta không quay đầu lại, nói thẳng: “Em yên tâm, tôi còn chưa hóng hớt tới mức đó!” Nói xong thì không để ý cô ta nữa, đi thẳng.

Lăng Tiêu Tường đứng phía sau, nhìn theo bóng lưng của A Thuật, nhíu mày, không nói rõ là cảm giác gì…

Anh ta đang tức giận sao?

Cô ta nghĩ!

Nhưng nghĩ tới đây, cô ta lại lắc đầu, anh ta tức giận thì liên quan gì tới cô ta?

Chỉ là một người gặp mặt hai lần mà thôi!

Nghĩ vậy, cô ta lập tức lên xe, rời khỏi nơi này. Nhưng cô ta còn chưa khởi động xe thì đã nhìn thấy điện thoại di động ở bên cạnh.

Cô ta cau mày, nhưng lúc nghĩ đến đây là điện thoại của A Thuật thì lại ngây người, quay đầu lại thì đã không thấy bóng dáng anh ta đâu rồi. Cô ta nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn thả điện thoại của anh ta vào trong túi xách của bản thân.

Nghĩ lại chuyện xảy ra tối nay, Lăng Tiêu Tường vẫn còn bị vây trong cảm giác ở cùng A Thuật, kích thích, buông thả, suýt chút nữa là cô ta không thể quay đầu rồi!

Nghĩ tới đây, cô vội vã khởi động xe rời khỏi nơi này, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả!

Trong bệnh viện.

Trong phòng bệnh chỉ có Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi.

Hạ Tịch Nghiên cảm thấy rất lúng túng, ở chung phòng với Mục Chính Hi cứ có cảm giác lúng túng kỳ lạ không nói nên lời.

Thế nên khi anh còn chưa ngủ, cô cũng không ngủ được, vẫn luôn ngồi đó đọc sách.

Còn có đọc được chữ nào hay không thì cô cũng không biết.

Mục Chính Hi vẫn luôn nhìn cô, không hề dời tâm mắt.

Cuối cùng, Hạ Tịch Nghiên cũng không nhịn được, quay đầu: “Mục Chính Hi, anh nhìn tôi mãi thế làm gì?!”

Thấy cuối cùng cô cũng chịu nhìn mình, Mục Chính Hi nói: “Tôi đói…”

Hạ Tịch Nghiên: “…”

Nghe anh nói vậy, Hạ Tịch Nghiên cau mày, sau đó không nhịn được nói: “Mục Chính Hi, xóa sạch mấy suy nghĩ dơ bẩn của anh đi, nơi này là bệnh viện!” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh cảnh cáo.

Nhìn vẻ mặt của cô, Mục Chính Hi không nhịn được bật cười: “Hạ Tịch Nghiên, có phải em nghĩ nhiều rồi không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play