CHƯƠNG 397

Lúc này, thứ cô ta mong muốn nhất là, anh ta có thể chủ động nhào lên!

“Anh muốn gạ tôi!?” Cô ta cố kiềm chế cảm xúc hỏi.

A Thuật mỉm cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô nói xem?!”

Nghe vậy, khóe miệng Lăng Tiêu Tường nhếch lên thành nụ cười khinh thường: “Anh còn chẳng bằng tên đàn ông trong Ị”

quán bar kia, ít nhất gã đủ thẳng thắn Nghe cô nói vậy, A Thuật nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cô ta: “Cô có biết, đàn ông kiêng kị nhất điều gì không?”

“Điều gì?”

“Ở trước mặt một người đàn ông, nói anh ta không bằng thằng đàn ông khác!” A Thuật nói ra từng từ một, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, cực kỳ gợi cảm.

Lăng Tiêu Tường nghe anh ta nói vậy thì mỉm cười: “Tôi cũng chỉ nói thật mà thôi!”

Cô ta vừa nói dứt lời thì A Thuật bỗng dưng xoay người sang áp sát, anh ta nhấn vào tay vịn, ghế sau lập tức hạ thấp xuống.

Lúc này, anh ta đè lên người cô ta.

Không gian trong xe không rộng lắm, hai người thế này hơi chật chội, nhưng cũng không cản trở hành động của A Thuật.

“Vậy cô muốn nghe tôi nói gì? Tôi muốn gạ cô? Muốn ngủ với cô?” A Thuật nhìn cô †a hỏi, tuy là giọng nói hùng hổ dọa người, nhưng lại toát ra vẻ ngang ngược khó mà nói rõ.

Giờ phút này, Lăng Tiêu Tường mong ước biết mấy có một người đàn ông ngang ngược có thể kiềm chế cô!

Lăng Tiêu Tường nằm ở phía dưới, khi nhìn thấy A Thuật đè lên người cô ta như vậy, trong phút chốc cô ta còn cảm thấy sợ hãi, nhưng không biết vì sao cả người lại trở nên nóng hầm hập!

“Sao? Anh không muốn?!” Cô ta nhướn mày hỏi ngược lại, ngả ngớn nhìn anh ta.

Ánh mắt đó, không cần nghỉ ngờ, chính là lời mời gọi anh ta!

Nếu A Thuật còn không làm gì đó, e là câu tiếp theo Lăng Tiêu Tường sẽ nói, anh †a không phải đàn ông!

“Đúng, tôi rất muốn, rất muốn em!” Anh †a nói xong thì cúi người xuống hôn cô ta.

Không giống nụ hôn trai gái trao nhau ngày thường, mà là hôn mạnh bạo, A Thuật rất ngang ngược. Về mặt này, xưa nay anh †a luôn ưa kích thích, ưa mạnh mẽ.

Chỉ trong nháy mắt, anh ta đã cởi sạch quần áo Lăng Tiêu Tường.

A Thuật nhìn cô ta, khóe miệng cong lên nụ cười quyến rũ.

Lăng Tiêu Tường cũng nhìn anh ta, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt quyến rũ mê người. Hình như anh ta rất hài lòng với vóc dáng của cô, thậm chí còn cảm thấy tự hào.

“Mèo hoang nhỏ, tôi càng thích dáng vẻ điên cuồng của eml” Lúc này, giọng nói của A Thuật trâm thấp đầy cám dỗ, giống như người câu hồn người khác lúc nửa đêm vậy, khiến người khác không nhịn được muốn đi theo giọng nói của anh ta.

Lăng Tiêu Tường bị đè ở dưới, nghe thấy câu này chỉ cảm thấy trong cơ thể như có dòng điện chạy qua.

“Đừng quá gò bó bản thân, có lúc cảm giác buông thả sẽ khiến em mê mẩn đấy!”

Anh ta chậm rãi hướng dẫn cô ta.

Nhưng mà giây tiếp theo Lăng Tiêu Tường bỗng nhiên lật người, để A Thuật ngồi phía dưới, cô ta ở bên trên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play