CHƯƠNG 395
Người đàn ông đó biến sắc, vẻ mặt nghiêm trọng và lạnh lẽo, câu đó là một cái tát và sự sỉ nhục trần trụi với anh ta!
“Cô nói gì?” Người đàn ông lạnh lùng hỏi.
“Còn chưa đủ rõ ràng sao? Anh không đủ tư cách!” Nói xong, Lăng Tiêu Tường thoát khỏi anh ta.
Ngay sau đó, người đàn ông không nhịn được nữa, một tiếng ‘chát’ vang lên, anh ta thẳng tay giáng cho Lăng Tiêu Tường một bạt tai.
Lần đầu tiên có phụ nữ sỉ nhục anh ta như vậy!
“Con khốn, mày cũng chẳng tốt chỗ nào đâu, đến đây còn giả vờ trong sáng!” Anh ta hung hăng nói.
Lăng Tiêu Tường cũng đã say khướt, cái tát này khiến đầu óc cô ta choáng váng.
Lúc hoàn hồn lại, cô ta nhìn anh ta với vẻ không dám tin: “Anh dám đánh tôi? Anh biết tôi là ai không?”
Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám động tay động chân với cô ta!
“Tao mặc kệ mày là ai, ở đây là địa bàn của tao, tốt nhất mày nên tém lại cho tao!”
Người đàn ông gắn từng chữ cảnh cáo cô ta.
Nghe thấy thế, Lăng Tiêu Tường bất mãn, đột nhiên cầm lấy chai rượu trên quầy bar: “Anh tưởng tôi là người dễ bắt nạt àI”
Nói xong, không biết can đảm ở đâu ra mà cô ta muốn đập chai rượu lên người của anh ta.
Nhưng đối phương hoàn toàn không xem trò mèo này của Lăng Tiêu Tường ra gì.
Hai người đang chuẩn bị ra tay thì ngay sau đó, có người đột nhiên bắt lấy tay của người đàn ông, mà chai rượu Lăng Tiêu Tường cầm cũng đập lên người anh ta.
“A… Người đàn ông đó hét lên.
Nghe thấy tiếng hét, người xung quanh đều sững sờ rồi lùi lại nhìn cảnh tượng này.
Mấy người ngồi trong góc thấy cảnh này thì lao thẳng tới, quán bar náo loạn. Lăng Tiêu Tường không biết chuyện gì xảy ra, cả người đàn ông đột ngột xuất hiện này nữa!
Còn chưa kịp mở miệng thì ngay sau đó, người đàn ông này đã kéo Lăng Tiêu Tường chạy ra cửa.
Lúc này, có người ngăn bọn họ lại, người đàn ông tiến lên, đạp một phát khiến người tới ngã lộn nhào, mấy kẻ xông lên cũng bị anh ta nhanh nhẹn xử gọn.
Nhưng dù anh ta có giỏi võ tới đâu, người ít không đánh lại số đông, anh ta cũng biết chuyện này, vì thế mà anh ta đánh nhanh thắng nhanh. Lăng Tiêu Tường còn không biết đầu đuôi câu chuyện ra sao, trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đánh ngã từng người một một cách đẹp mắt.
Nhìn thì cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Trong lúc cô ta còn đang nghĩ ngợi, người đàn ông kia đánh gục hết người xong lại kéo tay cô ta, chạy thẳng ra ngoài.
“Xe của cô là chiếc nào!?” Anh ta hỏi Lăng Tiêu Tường, gương mặt đẹp trai cuốn hút, mang theo vẻ tự do không gò bó.
Lăng Tiêu Tường chỉ vào chiếc xe màu trắng, thế là hai người chạy tới, lên xe, lái thẳng đi.
Lúc người phía sau đuổi tới, hai bọn họ đã lái xe chạy rất xa rồi.
Nhưng người đàn ông không hề lơ là cảnh giác, sau khi nhìn qua kính chiếu hậu, thấy đằng sau không có ai đuổi theo, khóe miệng mới cong lên.