CHƯƠNG 394

Nói thế nào thì Lăng Tiêu Tường cũng là một cô chủ nhà giàu, có cả sắc đẹp và khí chất. Bây giờ cô ta nằm bò trên quầy bar, bên cạnh lại chẳng có ai đi cùng, tất nhiên trở thành đối tượng săn đuổi của đàn ông trong quán bar.

Lúc này, không ít đàn ông đến tán tỉnh.

“Cô em sao rồi, có hứng thú cùng uống một ly không?” Một người đàn ông đi tới, nhìn Lăng Tiêu Tường rồi hỏi.

Lăng Tiêu Tường uống rượu, hiện tại tâm trạng cực kỳ khó chịu, sau khi nhìn thấy anh ta, cô ta lạnh lùng thốt ra một chữ: “Biến Người đàn ông biến sắc, sau đó lầu bầu: “Tưởng mình thanh cao lắm chắc!”

Nói xong anh ta bỏ đi.

Cho dù vậy thì Lăng Tiêu Tường vẫn là đối tượng để họ tranh nhau săn đuổi trong quán bar.

Nhiều người vẫn không sợ chết mà muốn thử.

Lúc này, trong góc có vài người vây lại thì thầm to nhỏ, cuối cùng một người đứng lên, đi vê phía Lăng Tiêu Tường.

Mấy người phía sau nhìn anh ta, đợi xem anh ta làm thế nào để săn được Lăng Tiêu Tường.

Lúc này, người đàn ông đó đi tới, nhìn Lăng Tiêu Tường: “Có hứng thú chơi cùng không?” Người đàn ông đó cũng hỏi thẳng.

Nghe thế, Lăng Tiêu Tường nhếch mép cười khẩy: “Lại thêm một tên không sợ chết.”

Nói xong, cô ta quay đầu nhìn người đàn ông đó: “Bà đây không có hứng! Bây giờ tâm trạng tôi không vui, cách xa tôi ra chút!”

Nghe những lời Lăng Tiêu Tường nói, người đó cong môi: “Không ngờ còn là một cô em nóng tính.”

“Còn nói thêm thì tôi sẽ cho anh biết thế nào gọi là nóng tính đấy!” Lăng Tiêu Tường nhìn anh ta, gần từng chữ một.

Có lẽ là do rượu, cũng có lẽ là vì bình thường đã quen vênh váo hống hách nên Lăng Tiêu Tường không hề nhận ra nguy hiểm.

Một giây sau, người đàn ông đó sáp tới, ôm Lăng Tiêu Tường lên, cao hơn anh ta một cái đầu.

Anh ta không đẹp trai nhưng cũng không xấu, trông giống một người đã lăn lộn trong xã hội.

“Tôi thích người nóng tính!” Người đó nhìn Lăng Tiêu Tường rồi nói, dục vọng †rong mắt rất rõ ràng, chắc chắn phải có được cô tai Lăng Tiêu Tường cau mày nhìn anh ta: “Buông tôi ra!” Cô ta giấy giụa nhưng người đó ôm rất chặt, hoàn toàn không thoát ra được.

“Tôi nói buông tôi ral”

“Đã đến đây bỏ tiền mua rượu thì chi bằng phóng túng một chút, tôi sẽ khiến cô vui vẻ.” Người đàn ông đó nói với cô ta, khóe miệng nở nụ cười gian.

Trông dáng vẻ ghê tởm của anh ta kém xa Mục Chính Hi.

Cho dù là tướng tá, ngoại hình hay khí chất thì cũng khác một trời một vực với Mục Chính Hi.

Không, nói chính xác thì so hai người với nhau sẽ là một sự sỉ nhục với Mục Chính Hi.

Lăng Tiêu Tường cười mỉa, nhướng mày, biếng nhác nhìn anh ta: “Muốn tán tỉnh tôi?”

Người đàn ông đó nhướng mày: “Tất nhiên!” Anh ta không hề giấu giếm.

Lăng Tiêu Tường cười khẩy, cầm bia trên quầy bar đổ lên người của anh ta.

“Muốn tán tôi thì cũng phải xem anh có đủ tư cách hay không, nhưng người đàn ông xấu như anh thì lần đầu tôi thấy đấy!”

Nói xong, cả ly bia đổ thẳng lên người anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play