CHƯƠNG 391

“Đừng bận tâm, chỉ cần cháu không sao là mọi người yên tâm rồi” Bà cụ nói, có thể thấy bà rất bao dung Hạ Tịch Nghiên.

Hạ Nguyên với Hứa Nghỉ Tuệ cũng nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Sao đang yên đang lành lại chạy lên sân thượng?”

“Con…

Hạ Tịch Nghiên không muốn nói thật với họ vì cô không muốn họ lo lắng.

“Vừa rồi mẹ nghe y tá nói có người đẩy con, là ai vậy?” Hứa Nghi Tuệ hỏi.

Hạ Tịch Nghiên: “…”

Không ngờ bà đã nghe người ta nói rồi.

“Mẹ, là một người bạn đến thăm con.”

Hạ Tịch Nghiên đáp.

“Chạy lên sân thượng nói chuyện?” Hứa Nghỉ Tuệ hỏi, Hạ Tịch Nghiên chưa bao giờ nói dối họ, bà biết chắc chắn có chuyện gì đó.

“Trên đó khá thoáng đãng.” Hạ Tịch Nghiên nói, cô cảm thấy lý do này hơi khiên cưỡng.

Hứa Nghi Tuệ vẫn muốn nói gì đó nhưng bà cụ đã lên tiếng: “Cho dù thế nào thì Tịch Nghiên không sao là quan trọng nhất. Tịch Nghiên, sau này có thế nào thì cũng phải nghĩ cách nói với mọi người một tiếng!”

Nghe bà cụ nói thế, Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Cháu biết rồi ạ”

Cô nhìn Hạ Nguyên với Hứa Nghi Tuệ: “Ba mẹ, con xin lỗi vì đã khiến ba mẹ lo lắng: Nhìn Hạ Tịch Nghiên, Hứa Nghỉ Tuệ với Hạ Nguyên thở dài: “Được rồi, lần sau chú ý một chút!”

Hạ Tịch Nghiên gật đầu.

Sau đó mọi người lại nói chuyện một lúc rồi Hạ Nguyên với Hứa Nghi Tuệ mới đi.

Sau khi họ đi, bà cụ nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Tịch Nghiên, cháu nói cho bà nội biết, có phải là Lăng Tiêu Tường không?”

Bà hỏi thẳng.

Giây phút đó, Hạ Tịch Nghiên bỗng cảm thấy, mặc dù bà đã lớn tuổi nhưng không hề lẩm cẩm mà thậm chí còn rất minh mẫn.

Chuyện gì cũng không giấu được bà.

Cuối cùng, Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Vâng.

Nghe thế, bà cụ lạnh lùng hừ một tiếng: “Người phụ nữ này đúng là mưu mô!” Sau đó lại nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Thế nào? Cô †a không làm gì cháu chứ?”

Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: “Không ạ.”

“Vậy thì tốt, đều tại vừa nấy bà nói nặng lời quá, nếu không cô ta cũng không làm vậy với cháu!” Bà cụ nói.

“Vậy thì tốt, đều tại vừa nấy bà nói nặng lời quá, nếu không cô ta cũng không làm vậy với cháu!” Bà cụ nói.

“Bà nội, bà đừng nói vậy. Thực ra cho dù bà không nói những lời đó thì cô ta cũng đã xem cháu là cái đỉnh trong mắt lâu rồi, từ lần đầu tiên thấy cháu cho đến giờ, cô Ị”

†a luôn như vậy!” Hạ Tịch Nghiên nói, câu này đã an ủi lòng bà cụ.

Thế nên bà cụ nói tiếp: “Haiz, cô ta ghen †j vì cháu xuất sắc và xinh đẹp quá đấy”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play