CHƯƠNG 390
“Anh.
Hạ Tịch Nghiên hơi loạn choạng, cô phải dựa cả người vào Mục Chính Hi mới có thể miễn cưỡng đứng được.
“Đừng nói gì cả!” Mục Chính Hi nói, tiếng nói trầm thấp, để lộ nhiều cảm xúc hơn bình thường.
Hạ Tịch Nghiên không biết anh bị sao, cũng không nói gì, không đẩy anh ra, để anh tùy ý ôm mình.
Không biết vì sao, Mục Chính Hi ôm cô như vậy, cô lại cảm thấy… Rất an toàn!
Rất cảm động!
Hơn nữa biểu cảm của anh khi nhìn thấy mình vừa rồi làm cô cảm động không nói nên lời!
Cuối cùng, qua một lúc thật lâu, Hạ Tịch Nghiên không thể không lên tiếng: “Mục Chính Hi, tôi không đứng lâu được, tê chân!”
Nghe được lời của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi mới chậm rãi hòa hoãn lại rồi buông cô ra.
Hạ Tịch Nghiên ngồi lại xe lăn, sau đó cô nhớ tới điều gì, mới hỏi Mục Chính Hi: “Anh sao vậy!?”
Mục Chính Hi lại nhìn cô chằm chằm: “Thế nào? Có bị thương không!?”
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: “Tôi không sao, tôi khỏe lắm…” Nói xong, cô nhìn Mục Chính Hi: “Anh biết tôi lên đây à?”
Mục Chính Hi gật đầu.
“Có người nhìn thấy em lên đây… Anh gọi điện thoại cho Lăng Tiêu Tường, cô ta nói…”
“Nói cái gì?” Hạ Tịch Nghiên hỏi anh.
“Cô ta nói giết eml”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Mục Chính Hi lại cúi đầu: “Cũng may em không sao cả!” Mục Chính Hi nói, rốt cuộc tảng đá trong lòng cũng rơi xuống!
Nhưng Mục Chính Hi lại cúi đầu: “May mà em không sao!” Mục Chính Hi nói, trái †im treo lơ lửng cuối cùng cũng đặt xuống.
Không hiểu sao, biết nguyên nhân Mục Chính Hi lo lắng và sự căng thẳng của anh, Hạ Tịch Nghiên nhất thời không biết nên nói gì mới ổn.
“Tôi không sao, cô ta đẩy tôi lên rồi chỉ nói với tôi vài câu thôi.” Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi gật đầu, sau đó nhìn cô: “Em yên tâm, sau này Lăng Tiêu Tường sẽ không làm hại em được nữa.”
Hạ Tịch Nghiên không hiểu ý của Mục Chính Hi, nhưng cô gật đầu.
“Còn nữa, cho dù đi đâu thì cũng phải nhớ cầm theo điện thoại!” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên vẫn gật đầu.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí xung quanh rất khó tả.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên chợt nhớ ra gì đó, nhìn anh hỏi: “Anh cứ thế chạy ra ngoài giải “Nghe nói không thấy em đâu, mọi người đều rất lo lắng nên đều chạy đi hết rồi” Mục Chính Hi nói.
“Tôi cũng không ngờ sẽ đột ngột như vậy, điện thoại mất rồi, đến giờ vẫn chưa †ìm thấy. Chúng ta xuống đi, đừng để mọi người lo lắng.” Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi gật đầu, sau đó hai người đi xuống.
Bà cụ Mục thấy Hạ Tịch Nghiên với Mục Chính Hi xuất hiện cùng nhau thì mới yên tâm.
“Cháu xin lỗi đã để mọi người lo lắng.”
Hạ Tịch Nghiên nói.