CHƯƠNG 392
Nghe bà cụ nói thế, Hạ Tịch Nghiên không khỏi bật cười.
Càng ngày cô càng phát hiện bà cụ rất thú vịl Cho đến chiều muộn bà cụ với bà Mục mới rời đi: “Tịch Nghiên, lúc bà không ở đây, phiền cháu chăm sóc cho Chính Hi nhé.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Bà nội, bà yên †âm đi, cháu sẽ chăm sóc cho anh ấy. Dù sao thì anh ấy cũng vì cứu cháu nên mới bị như vậy.”
Lúc này bà cụ mới yên tâm, sau đó nhìn Mục Chính Hi, bảo: “Lúc bà nội không ở đây, cháu phải bảo vệ Tịch Nghiên cho bà”
Mục Chính Hi: “..”
Mục Chính Hi vốn còn đang chìm đắm trong sự đắc ý khi bà cụ nhắc nhở Hạ Tịch Nghiên, song nghe thấy câu này, anh lên tiếng: “Bà yên tâm đi, cho dù ngủ thì cháu cũng sẽ không để cô ấy rời khỏi tầm mắt cháu đâu…”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Bà cụ cũng sững người.
Câu này… mập mờ quá, cho dù là ai nghe thì cũng sẽ hiểu lầm.
Nhưng bà cụ chỉ cười rồi gật đầu lia lịa: “Tốt, tốt lắm. Vậy hai đứa chăm sóc nhau nhé, bà nội đi trước đây.”
Mục Chính Hi cười gật đầu.
Thế là bà cụ nhìn Mục Chính Hi với Hạ Tịch Nghiên bằng ánh mắt mờ ám rồi rời đi.
“Mẹ với bà đi đường cẩn thận nhé” Mục Chính Hi ở phía sau lên tiếng.
Sau đó họ rời đi.
Họ vừa đi, ánh mắt khinh bỉ của Hạ Tịch Nghiên đã rơi trên người Mục Chính Hi.
“Tổng giám đốc Mục, nói chuyện đàng hoàng sẽ chết à?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, hỏi.
“Sao tôi lại không nói chuyện đàng hoàng?” Mục Chính Hi hỏi lại.
“Cái gì gọi là ngủ cũng sẽ không để tôi rời khỏi tâm mắt của anh? Người khác nghe thấy câu này sẽ hiểu lầm đấy biết không hả?” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thế, Mục Chính Hi cười: “Cô Hạ này, có phải em nghĩ nhiều quá không?
Tôi nói theo tình hình thực tế đấy có được không hả?”
“Tình hình thực tế gì?”
Vì thế đến tối Hạ Tịch Nghiên mới biết, họ đã chuyển đến cùng một phòng bệnh.
Hạ Tịch Nghiên bất mãn: “Mục Chính Hi, anh thế này là…?”
Thế này thì thật sự trở thành danh xứng với thực, đi ngủ cũng không rời khỏi tầm mắt của anh.
“Sao vậy?”
“Trai đơn gái chiếc có thể chung phòng được sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi rồi hỏi, chỉ cần nghĩ đến buổi tối sẽ ở đây với Mục Chính Hi là cô cảm thấy chắc chắn cô không ngủ được.
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói xong, Mục Chính Hi cười: “Cô Hạ, đừng làm người có ý đồ riêng, lẽ nào em nghĩ tôi sẽ làm gì em à?” Mục Chính Hi nhìn cô rồi hỏi.
Nhìn đôi mắt u tối mà sáng rỡ của anh, Hạ Tịch Nghiên nhất thời không thốt nên lời.
“Tôi chỉ cảm thấy thế này hơi bất tiện.”
“Cùng một phòng bệnh thì em tiện chăm sóc tôi, mà tôi cũng tiện bảo vệ em, có gì bất tiện?” Mục Chính Hi hỏi lại.