CHƯƠNG 389

Ngồi ở trong xe, nghe được giọng điệu nói chuyện của Mục Chính Hi, cô ta hung hăng đập điện thoại xuống!

“Aaa a!” Cô ta gào lên!

Vì sao, vì sao lại biến thành như vậy!

Nghĩ đến đây, cô ta chợt khởi động xe, hung ác nhấn ga phóng đi!

Mục Chính Hi nhìn di động, trong đầu nhớ lại lời Lăng Tiêu Tường vừa nói, anh không biết là thật hay giả, nhưng trong lòng lại có nỗi sợ hãi khó nói thành lời!

Anh gọi lại cho Lăng Tiêu Tường nhưng điện thoại đã ở trạng thái tắt máy.

“Đáng chết!” Mục Chính Hi nhỏ giọng mắng, sốt ruột vô cùng.

Nghĩ đến lời Lăng Tiêu Tường vừa nói…

Anh không dám tượng tượng!

Đúng lúc này, một Y tá chợt nói: “Vừa rồi tôi thấy một cô gái đẩy xe lăn giúp cô gái ngồi xe lăn lên sân thượng, không biết đi làm gì!”

Nghe vậy, Mục Chính Hi cả kinh, không nói hai lời mà ấn luôn thang máy lên tầng cao nhất, dáng vẻ sốt ruột kia làm cho hai Y tá ở thang máy lấy mà kỳ.

“Anh này, anh…”

“Câm mồm!” Mục Chính Hi lạnh lùng quát, vì thế hai người đành ngoan ngoãn câm miệng.

Vốn nhìn thấy Mục Chính Hi có diện mạo tuấn tú, bây giờ lại bị anh lạnh lùng quát như vậy, lòng muốn thưởng thức cái đẹp cũng bị đánh bay.

Thang máy đi lên từ tầng một, Mục Chính Hi lại hận không thể đến tầng thượng ngay lập tức, anh đó đó, chưa từng có cảm giác tim dày vò như lúc này.

Hạ Tịch Nghiên, em đừng gặp chuyện không may!

Đừng gặp chuyện không may!

Anh không muốn vừa cứu được cô, cô lại gặp chuyện không may nữa!

Anh cũng không biết trong lòng đã hô hào bao nhiều lần, thang máy tinh một tiếng, cửa dần mở ra, Mục Chính Hi lập tức xông ra ngoài.

Hai y tá ở trong không biết người này bị làm sao, chỉ cảm thấy thật kỳ lạ, sau đó bấm thang máy đi xuống.

Trên sân thượng.

Hạ Tịch Nghiên ngồi trên xe lắng, hai mắt nhắm nghiền, gió nhẹ nhàng thổi tới, cuốn bay sợi tóc của cô.

Khi Mục Chính Hi đi đến, cảnh tượng anh nhìn thấy chính là như vậy.

Anh tạm dừng bước.

Đứng nhìn Hạ Tịch Nghiên từ xa, cô ngồi nghiêng về phía anh.

Nhìn thấy cô im lặng ngồi như thế, Mục Chính Hi không nói được trong lòng mình có cảm nhận gì.

Anh chậm rãi bước tiếp, mỗi một bước đều cực chậm.

Lúc này, Hạ Tịch Nghiên nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại nhìn, sau đó khẽ nhíu mày khi nhìn thấy Mục Chính Hị, rồi lại cười hỏi: “Sao anh lại lên đây?”

Mục Chính Hi dừng bước vài giây, giây tiếp theo lại chạy thẳng tới, kéo Hạ Tịch Nghiên hỏi xe rồi ôm cô vào lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play