8 giờ 30, Lâm Vãn đưa chìa khóa cho hàng xóm, nói họ tối nay sẽ có người đến lấy, sau đó cũng chẳng thèm nhìn tình trạng trong nhà, vội vã đi khỏi nhà, lên chiếc Maybach đậu bên đường.

Đường tới đại lộ khoa học vẫn kẹt xe khủng khiếp. Mấy tài xế ấn kèn inh ỏi cũng không thể làm gì được với dòng xe chuyển động chậm chạp.

Trời Nam Giang tháng 6 nóng như đổ lửa.

Lâm Vãn ngồi trong xe bật điều hòa, nghe những tiếng ồn ào bên ngoài, nghĩ lúc Chu Diễn Xuyên lái xe rất bình tĩnh, thỉnh thoảng gặp mấy tài xế muốn giành đường, nếu có thể tránh thì anh cũng để họ qua, không giống những người tranh giành từng phút từng giây mà thật ra lại chẳng đi được tới đâu.

Việc lái xe do Chu Diễn Xuyên toàn quyền phụ trách, cô ngồi ở ghế phụ lái lo chuyện khác.

Lâm Vãn có thói quen sạch sẽ, một ngày không thay đồ cứ có cảm giác người không được tự nhiên. Nhân lúc Chu Diễn Xuyên không chú ý, cô lặng lẽ kéo cổ áo ngửi ngửi, càng ngửi càng có cảm giác mùi rượu chưa bay hết.

Đèn đỏ bật lên, giao thông lại tắc nghẽn.

Chu Diễn Xuyên gõ gõ tay lên vô lăng, liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy cô đang thả cổ áo ra, mặt có vẻ không thoải mái. Tuy chỉ là tâm lý của cô nhưng anh vẫn thuận tay lấy trong hộc kéo ra một chai nước hoa nam: “Có cần không?”

“Cảm ơn anh.”

Lâm Vãn cười mắt cong cong, như nhận được vật quý.

Trong xe nhanh chóng tỏa ra mùi nước hoa mát mẻ, sảng khoái, hơi có cảm giác lành lạnh, giống cây tùng mùa đông, lại như mùi tuyết tan mùa xuân.

Lâm Vãn đóng nắp chai lại, khi trả lại thì hỏi: “Hóa ra anh cũng dùng nước hoa à.”

Thời bây giờ, đàn ông sử dụng nước hoa không phải chuyện lạ. Sở dĩ cô tò mò hỏi vì bình thường không nghe trên người anh có mùi nước hoa, vì vậy cô cho là Chu Diễn Xuyên không sử dụng.

Chu Diễn Xuyên nhìn đèn đỏ đang đếm ngược: “Đôi khi liên tục tiếp khách, nhiều người hút thuốc, không có thời gian thay đồ cho cuộc gặp mặt tiếp theo nên trên xe phải để dự phòng sẵn một chai.”

Lâm Vãn gật đầu, nhận ra sau khi quen thân với Chu Diễn Xuyên thì thấy anh thật sự có nhiều thói quen của thiếu gia. Không phải kiểu làm ra vẻ mà là rất tự nhiên, chú ý tới những chi tiết nhỏ. Không giống như một số đàn ông, tự xưng là đàn ông chính hiệu, không quan tâm tới vẻ ngoài mà không hề hay biết họ đang ảnh hưởng tới người xung quanh.

Trong lúc cô nghĩ ngợi miên man, Chu Diễn Xuyên nhìn tình hình xe rồi hỏi: “Mấy giờ cô đi làm?”

“Không sao, anh cứ lái từ từ, dù sao kẹt như vầy thì đằng nào cũng đến trễ.”

Lâm Vãn cân nhắc xem mình có nên thuê căn hộ khu vực bên này không, nếu không cứ thế này thì cô có thể bị đuổi vì đi làm muộn suốt.

“Rốt cuộc là mấy giờ?”

“9 giờ rưỡi.”

Trên đường kẹt xe rất lâu nên bây giờ đã là 9 giờ. Ngã tư đối diện nhìn có vẻ cũng không thông thoáng.

Chu Diễn Xuyên không nói gì, chờ đèn đỏ tắt thì lái qua ngã tư, sau đó bẻ lái rẽ vào một con đường nhỏ, tăng tốc đột ngột, bỏ mấy chiếc xe phía sau lại. Con đường nhỏ quanh co lòng vòng như mê cung, nhưng Chu Diễn Xuyên như có bản đồ trong đầu, quẹo bên này rồi rẽ bên kia, có vẻ còn rành hơn cả người địa phương như Lâm Vãn.

Hơn nữa trên mặt anh không có biểu hiện gì, chỉ có động tác nhanh nhẹn hơn trước, khung cảnh ngoài cửa xe không ngừng lùi về sau làm nổi bật góc mặt nghiêng nghiêng của anh.

Lâm Vãn nghĩ nghĩ, hỏi: “Tinh Sang không làm việc từ 9h30 à?”

Chu Diễn Xuyên im lặng mấy giây rồi mới đáp: “Không có thời gian cố định nên tôi quên mất việc này.”

“…”

Hèn gì trước đó anh có vẻ thong thả quá. Thì ra cơ bản anh không nhớ ở đây còn một nhân viên số khổ chăm chỉ đi làm không muốn bị trừ lương.

Lâm Vãn buông tiếng thở dài. Thở dài xong lại thấy buồn cười, may mà Chu Diễn Xuyên nhớ ra mà hỏi, nếu không hai người một người nóng như lửa đốt mông còn một người lòng lặng như nước, không biết còn mất bao nhiêu thời gian ở trên đường.

9h25, Maybach vững vàng dừng lại bên đường.

Lâm Vãn xoa eo, vừa mở cửa xe vừa cười nói: “Hèn gì đi bên đường này không kẹt xe, đường xóc quá mức, tôi đi nửa đường tưởng lăn ra xỉu rồi.”

“Chứ không cô tưởng mọi người đều bị ngốc sao?” Chu Diễn Xuyên nghiêng mặt qua cũng cười.

Lâm Vãn còn định nói gì nữa, mới quay đầu lại đã chạm mắt với đôi mắt mang ý cười của anh. Hơi nóng từ ngoài tràn vào cửa xe, hai luồng không khí nóng lạnh hòa vào nhau, thời gian như ấn nút tạm dừng, không khí còn phảng phất mùi nước hoa trên vai cô, trên cổ tay anh.

Hai người cùng yên lặng, lặng lẽ nhìn nhau.

Một giây hoảng hốt, cả hai lại không hẹn mà cùng dời mắt đi.

Lâm Vãn hắng giọng: “Tôi đi trước.”

“Ừ.”

Đứng dưới lầu chờ thang máy, Lâm Vãn lấy kính ra soi. Có lẽ mặt trời hôm nay gay gắt quá nên mặt cô hồng hồng.

Tới văn phòng, Lâm Vãn nhẩm tính số tiền rượu tối qua, còn xem thử giá rượu bình quân rồi dùng wechat gửi một bao lì xì cho Chu Diễn Xuyên.

Bao lì xì gửi đi không có người nhận.

Cô đoán Chu Diễn Xuyên đến công ty thì bận việc nên cũng không để ý nữa, mở máy tính, tải danh sách các tổ chức phi chính phủ hợp tác với Quỹ, xem xét chúng. Với phong cách làm việc nhanh chóng của Thư Phỉ thì Lâm Vãn tin là nếu trong một tuần mà cô chưa nắm được những tư liệu về dự án “Chim hót khe” thì chắc chắn sẽ được mời vô văn phòng uống trà.

Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh. Khi Lâm Vãn ngẩng đầu lên khỏi máy tính là đã tới giờ cơm trưa, cô cầm điện thoại, theo đồng nghiệp xuống lầu đi ăn cơm.

Mấy tòa nhà văn phòng nằm rải rác dọc theo đại lộ.

Mỗi ngày lúc 12 giờ trưa sẽ có vô số nam nữ đổ ra đường, không cần biết lương cao hay địa vị thế nào, toàn bộ đều chung mục đích là tấp vào các quán ăn bên đường.

Đồng nghiệp Giáp giơ tay che nắng, đề nghị: “Trưa nay ăn cơm niêu không?”

“Nóng vầy mà ăn cơm niêu?” Đồng nghiệp Ất lắc đầu, “Đi ăn mì thì hơn.”

“Cơm niêu đi.”

“Mì đi.”

Nhóm đồng nghiệp trong dự án Chim hót khe này quan hệ rất tốt, không ai phàn nàn gì. Dù sao đều là món nóng, chọn cái nào cũng như nhau.

Lâm Vãn mới tới đương nhiên không lên tiếng, hai người cãi một hồi thì quyết định chia quân ra làm hai. Cô thấy nhóm chọn mì là những người hôm trước cùng đi qua Tinh Sang, tương đối quen hơn nên theo nhóm đi ăn mì.

Trong lúc chờ đồ ăn, Lâm Vãn vô tình nhắc chuyện kẹt xe trên đường.

Cô gái ngồi đối diện cô tên Trịnh Tiểu Linh, nghe xong thì hỏi: “Nhà cô ở đâu?”

“Đường Đông Sơn.”

“Đường Đông Sơn? Trời, đi tới đây xa lắm đó…” đối phương nhìn cô, “Mỗi ngày cô đi tới đi lui mất hơn 2 tiếng, lâu dài sẽ rất mệt.”

Thực tế thì bây giờ Lâm Vãn đã cảm giác mệt mỏi rồi.

Cô chống cằm, trề môi: “Đúng đó, tôi đang nghĩ hay là tìm nhà thuê gần đây, mỗi tháng tiền thuê nhà cũng bằng tiền xăng, còn có thể tranh thủ ngủ thêm một chút.”

Trịnh Tiểu Linh nghe vậy thì lập tức lên tinh thần. Cô chỉ hai người đồng nghiệp kế bên, tủm tỉm cười: “Không ấy cô thuê chung với chúng tôi đi, chúng tôi cũng đang có một phòng dư ra đây.”

Lâm Vãn hơi do dự, nói uyển chuyển: “Nhưng tôi không quen sử dụng nhà tắm cùng người khác.”

Thường thì những nhà mà mấy người trẻ tuổi thuê có thì có diện tích lớn, phòng ngủ chính có toilet riêng bên trong là đắt nhất, còn những phòng khác thì sử dụng nhà vệ sinh chung.

Bên cạnh chỉ có một nam đồng nghiệp, nếu xét theo giới tính thì để thuận tiện chắc gian phòng ngủ chính có lẽ anh ta đang sử dụng.

Không ngờ Trịnh Tiểu Linh lắc đầu: “Không đâu, đại ma vương có một căn biệt thự để không, cô ấy nói dù sao để trống cũng phí nên cho chúng tôi với giá thấp hơn bên ngoài nhiều. Phòng nào cũng có ban công và nhà tắm riêng.”

“Thật à?” Lâm Vãn thích thú.

Một cô đồng nghiệp khác nhẹ nhàng tiếp lời: “Không thì cô đến ở chung đi, nhân tiện chúng tôi đang định mở tiệc BBQ, coi như là tiệc tiếp đón cô vậy.”

Lâm Vãn thật sự động lòng: “Hay tan tầm mọi người dẫn tôi đi xem nhé? À phải rồi, là ở khu nào vậy?”

“Vân Phong phủ.” Trịnh Tiểu Linh ao ước, “Đại ma vương đúng là hình mẫu phụ nữ độc thân, giàu có, vừa có tiền vừa có năng lực.”

Lâm Vãn lại ngẩn ra.

Vân Phong phủ… đây không phải là chỗ Chu Diễn Xuyên ở sao?

Tựa như vận mệnh nghe thấy tiếng lòng cô. Giây tiếp theo, một bóng người tới bên cạnh. Hách Soái không biết ở đâu chui ra: “Lâm Vãn!”

“Hi, trùng hợp quá.”

Lâm Vãn cười vẫy tay với anh, thấy người bàn bên đi rồi, anh sải bước tới ngồi trên ghế bên cạnh nói chuyện phiếm với cô: “Sao cô lại ở đây?”

“Tôi đổi công việc.”

Lâm Vãn đáp lại rồi giới thiệu hai bên với nhau.

Nghe giới thiệu Hách Soái là người của Tinh Sang, nhóm Trịnh Tiểu Linh cũng nhiệt tình hẳn lên.

Người đồng nghiệp nam kia thấy Hách Soái có một mình mà ngồi 1 bàn nên đề nghị: “Hay là anh ngồi cùng đi?”

Hách Soái xua tay, lịch sự: “Không cần không cần, tôi còn đồng nghiệp đi sau, tôi chân dài nên đi nhanh luon chạy trước chiếm chỗ.”

Nói chưa dứt câu thì cửa kính bên ngoài mở ra.

Hách Soái còn đang cười ha ha đứng lên vẫy tay, không ngờ thấy Chu Diễn Xuyên đi cùng mấy người Tinh Sang thì lập tức đờ người, biến thành con chim cút thành thật.

Còn mấy người bên nhóm Chim hót khe…

Lâm Vãn nhìn qua, hai cô gái đang dùng camera điện thoại chỉnh tóc.

Chu Diễn Xuyên vẫn chưa thấy họ. Anh đi cuối cùng, nói chuyện với một người đàn ông lớn tuổi.

Hách Soái lúng túng hỏi đồng nghiệp đi trước: “Sao lão đại cũng tới?”

“Anh ấy đang nói chuyện với tổ trưởng, Tổ trưởng dạ dày vốn không tốt mà,” đồng nghiệp nhìn anh kiểu “cậu hiểu mà”, “Cho nên kêu lão đại đi cùng luôn.”

Lâm Vãn thề là cô tận mắt thấy Hách Soái chửi bằng khẩu hình “Đậu móa”.

Ngưỡng mộ trong công việc là một chuyện, ngồi cùng bàn ăn cơm lại là chuyện khác. Nếu như kêu cô ngồi đối diện Thư Phỉ ăn mì chắc cô cũng thấy tô mì chẳng có mùi vị gì.

Lúc này, Hách Soái mờ mịt nhìn cô với ánh mắt cầu cứu.

Vì vậy Lâm Vãn cười: “Hay là anh ngồi đây luôn đi, hai anh không phải nói chuyện rất hợp ý sao?”

Nói xong còn lén đá chân người đồng nghiệp nam dưới gầm bàn.

Đồng nghiệp nam hiểu ý: “Đúng đó người anh em, mau tới trong vòng tay tôi đi!”

Nói mấy câu, Chu Diễn Xuyên đã đi tới nơi. Anh khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mới ngồi trong xe mình cách đó vài giờ.

Khóe môi anh chưa kịp nhếch lên theo bản năng thì giây tiếp theo, anh thấy Hách Soái vẻ mặt hạnh phúc lao thẳng tới bàn Lâm Vãn.

“…”

Chu Diễn Xuyên hừ nhẹ, thu hồi ánh mắt về.

Lâm Vãn đang tính chào hỏi anh thấy vậy thì đầu hiện lên vô số dấu hỏi.

Buổi sáng còn tốt, sao tới trưa lại ra vẻ không quen biết vậy?

Bàn vuông bốn người mà ngồi 5 người nên hơi chen chúc. Hách Soái nhích ghế ngồi gần Lâm Vãn hơn một xíu.

Sau đó anh ta ngừng lại, nhăn nhăn mũi ngửi: “Ủa, sao mùi nước hoa của cô rất quen nha, giống như mùi nước hoa của lão đại.”

Lâm Vãn liếc anh, nghĩ thầm, bộ anh là chó sao? Đã hơn hai tiếng đồng hồ, mùi nước hoa này cũng nhẹ, cùng lắm chỉ còn lại một tí mùi thôi.

Hách Soái hiểu ý cô, gật đầu, nói nghiêm túc: “Từ nhỏ mũi tôi đã rất thính. Tôi có thể ngửi được đây chính là mùi nước hoa của lão đại xài, hai người rất ăn ý ha.”

Lâm Vãn đang định mở miệng, bàn kế bên đã có giọng nói không mặn không nhạt vang lên.

“Cô ấy sử dụng chai nước hoa của tôi.”

*****

Tác giả có lời muốn nói: Xài nước hoa của anh một tí thì sao chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play