Lâm Vãn chỉ vui miệng nói vậy, không ngờ Chu Diễn Xuyên lại chiều cô tới mức cứ định lấy tên vậy thật. May mà Triệu Lị nghe chuyện đó thì phản đối kịch liệt, bà với lão Trịnh nghiên cứu cả đêm, cuối cùng đặt tên cho cục cưng trong bụng Lâm Vãn là Chu Ý*.

Hai người Lâm Vãn không có ý kiến gì, nhưng mà quen miệng cứ gọi Tiểu Mạch Tiểu Mạch, quyết định coi như tên ở nhà của bé.

Tiểu Mạch sinh ra vào một ngày bão lớn.

Nam Giang hầu như năm nào cũng có bão, nhưng năm nay bão mạnh tới mức thu hút sự chú ý của tất cả ngành nghề ngay khi mới hình thành trên biển, phần lớn dân cư sống khu vực ven biển phải sơ tán.

Một ngày trước khi cơn bão đổ bộ, Chu Diễn Xuyên đích thân dẫn người tới hiện trường, dùng máy bay không người lái tuần tra nhiều lần, sau khi xác định khu vực được chính quyền bắt buộc sơ tán không còn bóng người mới phong trần mệt mỏi quay về.

Về đến nhà trời đã bắt đầu đổ mưa, Lâm Vãn ngồi trong phòng khách chờ anh, thấy anh bình an trở về cũng không hề nhắc tới sự lo lắng bất an mấy tiếng vừa qua, cô chỉ chậm rãi nắm tay anh, dẫn anh đi xem mấy chỗ dì giúp việc dán băng chống vỡ kính trên cửa sổ.

Chu Diễn Xuyên cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, sau đó hôn lên trán cô: “Cảm ơn cưng.”

“Em đâu làm gì vất vả đâu, nhiều lắm thì cũng chỉ vịn thang cho dì thôi à.” Lâm Vãn hôn nhẹ lên môi anh, “Anh tắm rửa nghỉ ngơi đi. Em nói dì Vương làm đồ ăn cho anh.”

Từ khi Lâm Vãn mang thai, dì Vương ở lại nhà luôn. Chỉ cần cô cảm thấy khó chịu là sẽ có người ở nhà chăm sóc cô bất kỳ lúc nào. Dì Vương là người nhanh nhẹn, cẩn thận, có bà, Chu Diễn Xuyên sẽ không phải lo lắng cho cô khi anh tăng ca ở công ty.

Nào ngờ Chu Diễn Xuyên mới lên lầu chưa kịp cởi quần áo đã nghe dì Vương chạy tới gõ cửa. Vừa mở cửa đã nói: “Vợ cháu sắp sinh rồi!”

Chu Diễn Xuyên bình thường là người điềm tĩnh, nhưng nghe xong thì nhất thời ngẩn ra. Thậm chí anh còn không hiểu ra sao tự hỏi: “Ngày dự sinh là tuần sau, không lẽ dự án hoàn thành trước tiến độ?”

Giấy tờ, vật dụng cần thiết cho lúc đi sinh được cất trong tủ gara, Chu Diễn Xuyên tỉnh hồn lại thì bình tĩnh, nhanh nhẹn sắp xếp, anh đỡ Lâm Vãn ra xe, dì Vương nhét thêm mấy thứ linh tinh vào túi. Mọi thứ sẵn sàng sau vài phút.

Trên đường đi mưa gió mịt mù, ban ngày mà trời tối như đêm.

Lâm Vãn được đưa vào phòng sinh, Chu Diễn Xuyên gọi điện thoại cho Triệu Lị dặn hai người lớn chú ý an toàn, không cần vội vàng đến đây. Cúp điện thoại, anh nhìn cửa sổ hành lang phía xa xa, chỉ thấy cây cối bị gió quật tơi bời, mưa như trút nước quất vào cửa kính như những ngọn roi, các tờ rơi quảng cáo bay đầy trời, cảnh tượng hỗn loạn.

Anh đứng dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, hít thở vài hơi thật sâu, thật chậm.

Tâm trí anh bất giác quay lại cảnh đêm mấy năm trước ở Lâm Tân, cũng trận mưa xối xả, cũng mất hồn mất vía như bây giờ.

Khi đỡ Lâm Vãn ra khỏi xe, quần áo anh dính mưa ướt đẫm khiến người anh lạnh lẽo.

Dì Vương tới nhìn mấy lần nhưng không dám làm phiền anh. Điện thoại Chu Diễn Xuyên không ngừng rung lên.

Không cần nhìn anh cũng biết là nhóm công việc đang bàn luận về sự nguy hiểm của Nam Giang khi đối mặt với cơn bão trực tiếp này, trước đây dù bận rộn tới đâu thì anh cũng sẽ phân tâm để ý tình hình.

Nhưng mà hôm nay, dù mưa bão, mọi thứ không thể đổi lấy sự quan tâm dù nhỏ nhất của anh.

Cho tới khi cửa phòng sinh bật mở, có người bước ra cười nói gì đó.

Sự lạnh lẽo trong người anh tan biến ngay lập tức.

Đêm cơn bão đổ bộ vào Nam Giang, Lâm Vãn an toàn hạ sinh một cô con gái.

Chỉ vì cô con gái chọn đúng cái ngày như vậy chào đời, Lâm Vãn chắc chắn đây là một cô nhóc dũng cảm mạnh mẽ.

Nghe nói thế giới này đang rất điên cuồng? Vậy thì cô nhóc càng muốn đến xem.

*

Chu Tiểu Mạch là một cô bé ít nói.

Khi cô bé đi học mẫu giáo, giáo viên còn đề nghị Lâm Vãn đưa cô bé tới bệnh viện kiểm tra, làm sao mà một đứa trẻ ở trong nhà trẻ mà có thể không nói chuyện suốt cả ngày?

Kết quả kiểm tra cho thấy Chu Tiểu Mạch không những không có vấn đề gì mà còn có chỉ số thông minh cao.

Lâm Vãn thở phào nhẹ nhõm, ngạc nhiên hỏi: “Sao lúc ở nhà trẻ con không thích nói chuyện vậy?”

Tiểu Mạch ngước gương mặt bé xíu trắng nõn lên: “Vì con đang quan sát các bạn.”

Về thói quen này của cháu ngoại, Triệu Lị nói đùa chắc do khi mang thai, Lâm Vãn xem chim suốt nên mới khiến có sai lệch trong quá trình giáo dục thai nhi.

Khi Tiểu Mạch lớn lên, sự khác biệt của cô bé với những đứa trẻ khác dần trở nên rõ ràng.

Ví dụ như việc chơi đồ chơi đi. Hầu hết trẻ con có đồ chơi mới thì chơi ngay, còn bé thì bình tĩnh ngồi đọc hướng dẫn trước, thỉnh thoảng gặp từ mà bé không biết, bé sẽ tự tra từ điển hoặc hỏi ba mẹ, bé phải hiểu đầy đủ ý nghĩa các hướng dẫn, sau đó mới chơi chứ không vội vàng.

Thêm nữa là con gái rất giống cha, có lúc Lâm Vãn ngồi nhìn con chăm chú, cô cảm giác như mình thấy phiên bản nữ thu nhỏ của Chu Diễn Xuyên.

“Tình hình trước mắt em nghĩ con bé lớn lên chắc là người đẹp lạnh lùng, con bé giống anh quá.”

Một đêm trước khi đi ngủ Lâm Vãn nằm trên giường nói thế.

Chu Diễn Xuyên lật người đối mặt với cô: “Không vui?”

“Tất nhiên là không phải. Tiểu Mạch giống anh cũng tốt mà.”

“Thật không?”

“…tốt mà, nhưng em không vui lắm.”

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Lâm Vãn dựa sát vào anh, hơi thở đan xen lẫn nhau. “Đứa con mà em vất vả sinh ra chẳng lẽ lại không di truyền được ưu điểm của em chút nào?”

Cô là người vui vẻ hoạt bát nhưng con gái thì lại có vẻ lạnh lùng, gen của Chu Diễn Xuyên có phải mạnh quá rồi không?

Chu Diễn Xuyên suy nghĩ một lát: “Có thể do em quá đặc biệt.”

Thật lòng anh nghĩ như vậy.

Thông minh thì chỉ đơn giản là học mọi thứ nhanh hơn, làm mọi việc dễ dàng hơn. Thoải mái, ấm áp như Lâm Vãn, luôn giữ thái độ lạc quan cho dù có chuyện gì xảy ra mới là kho báu khó tìm thấy trên đời.

Lâm Vãn nhìn đôi mắt trìu mến của anh, nhìn ánh sáng tản ra trong mắt anh, bỗng như nhận ra gì đó: “Nhưng mà cũng tốt, giống anh thì đẹp.”

Chu Diễn Xuyên cười khẽ, nhìn cô im lặng một lúc lâu rồi cúi xuống hôn lên cổ cô: “Cưng mới là người đẹp nhất.”

Đêm còn dài, thời gian còn đủ để những lời thì thầm âu yếm.

Kể từ hôm đó, Lâm Vãn chấp nhận sự thật là con gái mình không giống mình.

Tuy nhiên, điều cô không bao giờ ngờ là điều đó bị phá vỡ trong một hôm cô nghỉ làm, tới đón Tiểu Mạch.

Hôm đó rảnh rỗi, cô nhắn với người giữ trẻ, tự mình lái xe tới nhà trẻ.

Sắp tan học, ngoài cổng trường mầm non chật như nêm, xe cộ phụ huynh tới đón con chen chúc nhau. Thấy kẹt xe, cô lái xe ra một quãng xa rồi đi bộ tới nhà trẻ.

Mấy cô bé cậu bé mặc đồng phục xếp hàng dài ở sân chơi gần cổng. Một nhóm trẻ con đứng đó nhìn rất đáng yêu, Lâm Vãn lại sát cổng, cố gắng tìm xem con gái mình ở đâu.

Tiểu Mạch có ngoại hình nổi bật nên không khó để tìm thấy cô bé trong đám đông. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần đẹp đẽ, nghiêm túc đeo ba lô bé bé của mình, ai nhìn cũng muốn yêu.

Lâm Vãn lấy điện thoại ra, muốn chụp con gái một tấm làm kỷ niệm.

Không ngờ cô vừa zoom màn ảnh lên thì thấy cậu bé đứng cạnh Tiểu Mạch không hiểu sao lại bật khóc. Cậu bé khóc khản cả tiếng, cô giáo tới ôm dỗ dành cũng không nín.

Đang lúc nước sôi lửa bỏng, Tiểu Mạch quay qua liếc nhìn cậu ta một cái. Mặt cô bé không có biểu hiện gì, cực kỳ giống dáng vẻ Chu Diễn Xuyên khi đối mặt với người lạ, nhưng hành động tiếp theo của con gái hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lâm Vãn.

Tiểu Mạch thở dài, lấy trong túi ra một bông hoa nhỏ màu đỏ.

Lâm Vãn nhận ra đó là phần thưởng mà các giáo viên mẫu giáo dùng để thưởng cho những đứa trẻ giỏi nhất trong ngày. Bông hoa không quá đẹp nhưng trong mắt những đứa trẻ bốn năm tuổi, đây là sự thừa nhận quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời.

Sau đó, cô trơ mắt nhìn con gái nhét bông hoa đỏ vào tay cậu bé.

Cậu bé ngơ ngác nhận lấy, cong khóe môi.

Không biết Chu Tiểu Mạch nói gì với cậu bé đó, nói xong thì cười cong cong mắt, véo nhẹ má cậu bé trước mặt cô giáo, sau đó quay đầu đi không nhìn cậu ta nữa.

Toàn bộ quá trình diễn ra nước chảy mây trôi, hết sức tự nhiên.

Mặt cậu bé kia đỏ bừng lên.

Điều làm Lâm Vãn ngạc nhiên hơn nữa là mấy đứa trẻ xung quanh nhìn cậu bé đó đầy ghen tị.

Lâm Vãn yên lặng chụp một bức ảnh, lúc cất điện thoại đi cô nghĩ:

Thôi được, ít nhất thì… Chu Tiểu Mạch đã thừa hưởng một phần phẩm chất tốt của mình.

*

Năm Chu Tiểu Mạch vào tiểu học, Tinh Sang mua lại Đức Sâm.

Sự việc này trở thành sự kiện nổi bật trong giới khoa học công nghệ trong năm, trên mạng bàn tán rất nhiều, những ân oán trước đây giữa Chu Diễn Xuyên và Đức Sâm cũng được đào lại, sau khi phân tích, nhiều người cho là Chu Diễn Xuyên là người biết ẩn mình chờ đợi, yên lặng vài năm, cuối cùng thì đem Đức Sâm bỏ túi.

Lâm Vãn coi thường những bình luận này.

Việc mua lại hoàn toàn không phải ý tưởng của Chu Diễn Xuyên mà là do Tào Phong đề xuất. Sau giai đoạn đầu phát triển nhanh chóng, những vấn đề nội bộ bất ổn của Đức Sâm đã dần dần hiện lên theo thời gian. Thời điểm đó, nó chẳng khác gì lỗ nhỏ đắm thuyền.

Lý do khiến Tào Phong sẵn lòng thu mua Đức Sâm cũng rất đơn giản.

Trước tiên, Đức Sâm chiếm giữ vị trí quan trọng ở phía Bắc, chiếm được lợi thế vị trí địa lý nhất định. Thứ hai, “lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo”, Đức Sâm có sẵn mối quan hệ hợp tác từ trên xuống dưới thì việc tận dụng nguồn tài nguyên này là việc nên làm.

Nguyên nhân cuối cùng là vì tình cảm cá nhân với Chu Diễn Xuyên, muốn trả đũa thay cho anh.

Chu Diễn Xuyên không phản đối chuyện này, sau khi làm xong thủ tục, anh tranh thủ nghỉ hè đưa Lâm Vãn và Chu Tiểu Mạch về Yến Đô một chuyến, một nhà ba người dọn vào sân viện bỏ trống từ lâu.

Anh không còn sợ hãi khi quay về ở trong ngôi nhà thời thơ ấu của mình.

Mỗi sáng thức dậy, Chu Diễn Xuyên lặng lẽ nhìn chăm chú vào gương mặt say ngủ của Lâm Vãn, nhìn nắng sớm từng chút hôn lên má cô. Một lúc sau Tiểu Mạch sẽ dậy, cô bé là đứa trẻ hiểu chuyện, sáng sớm không bao giờ quấy rầy ba mẹ, cô bé tự chơi trong sân một mình, có lúc chơi đùa hứng phấn lên thì sẽ có tiếng cười trong trẻo vọng vào.

Đây là khởi đầu của một ngày bình an bình thường.

Buổi chiều trước khi rời khỏi Yến Đô, Tiểu Mạch nổi hứng muốn đi leo núi.

Chu Diễn Xuyên đưa hai mẹ con tới nơi anh đã tới trong chuyến du lịch mùa thu lúc còn nhỏ, dạo quanh những con đường theo lộ trình, họ tới ngôi chùa cổ trên núi. Thời tiết nắng nóng nên không có nhiều khách du lịch. Chỉ có một số cụ già sùng đạo thắp hương lễ Phật trong chùa cầu an.

Chu Tiểu Mạch lại bắt đầu việc quan sát của mình, cô bé mở to đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn mọi người. Đôi lúc còn ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra chuyện gì đó, không hiểu nhận biết được điều thú vị gì.

Lâm Vãn và Chu Diễn Xuyên đã quen với tính cách con gái, hai người đứng đó chờ mà không thúc giục.

Khi mấy cụ già đi vào sảnh bên trong, Chu Tiểu Mạch đi theo sau, Lâm Vãn sợ cô làm phiền người ta nên đi theo cô bé. Chu Diễn Xuyên tụt lại phía sau, anh vừa định bước qua ngưỡng cửa, một bóng người chợt đập vào khóe mắt.

Anh quay đầu lại thì thấy một ông già râu tóc bạc phơ đang đứng ngoài cổng chùa, ngoại hình của ông ấy không có gì đặc biệt, chỉ có điều là chòm râu dê phất phơ dưới cằm khiến anh nhận ra ông ấy.

Quãng thời gian quá dài, anh không chắc đây có phải là người đã từng bói vận mệnh cho anh hay không.

Nhưng khi tầm mắt hai người giao nhau, Chu Diễn Xuyên nở nụ cười nhẹ.

Những lời phán quyết đã giam cầm anh trong bóng tối đã tan biến tự khi nào trong ánh sáng mùa xuân hoa nở én bay rợp trời.

*

16 tuổi, Chu Tiểu Mạch thi đại học.

Toàn bộ quá trình chuẩn bị, Lâm Vãn và Chu Diễn Xuyên không cần phải bận tâm nhiều. Cô bé là cô gái luôn rất rõ khi nào nên chơi khi nào cần học hành chăm chỉ, không cần ai nhắc nhở, cô bé là một người nghiêm khắc với bản thân.

Trên thực tế thì Lâm Vãn thật sự không có thời gian trong khoảng thời gian đó.

Bởi vì Chu Diễn Xuyên sau khi chờ đợi nhiều năm, đợi khi cô nắm rõ cách thức hoạt động của một tổ chức, cuối cùng đã giao cho cô phần kinh phí để thành lập Quỹ riêng của cô như anh đã từng hứa.

Rời Chim hót khe và trở thành chủ tịch của Quỹ, Lâm Vãn nhanh chóng thích nghi với vai trò mới của mình, trở nên cực kỳ bận rộn. Hiện giờ hoạt động của Quỹ không chỉ là bảo vệ động vật, miễn là có liên quan tới việc phát triển môi trường thì đều có thể đưa vào tài trợ của Quỹ của họ.

Đối mặt với thử thách mới, tự nhiên Lâm Vãn không thể thả lỏng bản thân, giống như lúc trước khi cô học những kiến thức mới mẻ, dáng vẻ của cô nghiêm túc không kém Tiểu Mạch đang chuẩn bị thi đại học là mấy.

Mùa hè năm đó, Trạng nguyên khoa học tự nhiên của Nam Giang gọi tên Chu Ý.

Một cô gái xinh đẹp không giống như trong tưởng tượng mọi người về cô gái học cực giỏi. Chuyên ngành và trường học cô chọn lại càng làm cho mọi người kinh ngạc tới mức muốn rơi cả kính. Cô không chọn những trường đại học hàng đầu cả nước, cũng không chọn chuyên ngành có thể kiếm được nhiều tiền trong tương lai mà làm theo trái tim mình, chọn học đại học hàng không vũ trụ, chuyên ngành thiết kế máy bay.

Ngày nhận được thông báo, Chu Tiểu Mạch, người đã hiện rõ vóc dáng yêu kiều, lấy que kem trong tủ lạnh ra, chẳng để ý hình tượng gì mà ngồi trong vườn ăn kem. Rồi cô bé chợt giơ tay, lấy que kem làm vũ khí mà chỉ thẳng lên bầu trời.

Lâm Vãn và Chu Diễn Xuyên đồng thời nhìn qua.

Chu Tiểu Mạch cười tự tin dưới ánh mặt trời: “Ba mẹ, tương lai nhất định con có thể đem lúa mì lên sao Hỏa.”

Chu Diễn Xuyên gật đầu, đáp: “Được.”

Lâm Vãn ngây ra, không hiểu sao cô lại muốn khóc.

Lý tưởng của họ cho dù cả đời này không thể thực hiện được thì có sao?

Chắc chắn sẽ có người tình nguyện truyền lại từ đời này qua đời khác.

Cô cúi đầu dụi mắt, ra vẻ như mới nhớ ra, nói với Chu Diễn Xuyên: “À phải rồi, hôm qua có phóng viên tìm em, hỏi cách nhìn của em về anh thế nào, em còn chưa trả lời email cho họ nữa.”

“Em viết gì chẳng được.” Chu Diễn Xuyên thờ ơ, “Nếu mà không nghĩ ra thì viết một trăm lần ‘Tôi yêu anh ấy’ cũng được.”

Tiểu Mạch “phì” một tiếng bật cười, cắn que kem không lên tiếng.

Lâm Vãn nguýt anh: “Em không thèm!”

Cơ hội thổ lộ công khai sao chỉ ba chữ có thể viết được những yêu thương cô dành cho Chu Diễn Xuyên.

Cô quay lại phòng làm việc, bật máy tính lên, nhìn qua email còn trống một lúc lâu, chống cằm nhìn hai khung hình bên phải màn hình.

Khung hình không phải để hình cô và Chu Diễn Xuyên. Mà là một thẻ kẹp sách, và một tờ giấy bị ngấm nước mưa dúm dó.

Chuyện xưa như hiện lên trước mắt, ký ức cuồn cuộn kéo về.

Một lát sau, Lâm Vãn cong cong môi, dịu dàng nở nụ cười.

Hoàn toàn văn

*****

Tên cô bé Tiểu Mạch theo Hán Việt là Chu Ý. Mà trong tiếng Trung thì chữ có rất nhiều nghĩa, mình chọn vài ý nghĩa mình thấy phù hợp nhất để bạn xem.

Ý trong ‘nguyện vọng’ như Xứng tâm như ý (vừa lòng đẹp ý).

Ý trong ‘vẻ, vị’: như Xuân ý (ý vị mùa xuân)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play