…Cô ấy sử dụng chai nước hoa của tôi.

Bốn bề hóa đá.

Nhất là nhóm Trịnh Tiểu Linh, họ thấy Lâm Vãn mặc cái váy của hôm qua, bây giờ thêm chuyện này nữa thì thấy càng khó hiểu.

Không phải nói người của nhóm “Chim hót khe” nông cạn, suốt ngày chỉ lo nhìn tới quần áo của người khác. Đơn giản chỉ vì hôm qua mấy cô đồng nghiệp ở phòng trà nói chuyện, khen cái váy của Lâm Vãn rất đẹp, thiết kế không nói rõ là đặc biệt nhưng rất tinh tế. Sau đó Trịnh Tiểu Linh mới lên mạng tìm thử thấy giá cái váy đó có giá bằng hai tháng tiền lương của mình, hơn nữa những người mua nhãn hiệu đó lại mặc có vẻ khá bình thường, nên cô từ bỏ ý định.

Mà những người bên Tinh Sang chưa gặp Lâm Vãn thì càng tò mò cô là “thần thánh” phương nào. Họ có khi ngầm nói chuyện tình cảm của Chu Diễn Xuyên, ai cũng cho rằng anh thuộc tuýp lạnh lùng, không gần phụ nữ, rất khó tưởng tượng anh sẽ chọn người yêu như thế nào.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, thấy dáng vẻ của Lâm Vãn thì trao đổi ánh mắt với nhau, cảm thấy chuyện này có thể hiểu được.

Chỉ hai chữ, xinh đẹp.

Chỉ cần ngồi đó, không trang điểm hay mang trang sức gì, cũng chẳng cần tạo dáng cũng đã đủ nổi bật.

Chỉ dựa vào điều này, tim Chu Diễn Xuyên có làm bằng băng thì cũng phải tan chảy.

Dưới ánh mắt mọi người, Lâm Vãn cười tủm tỉm mà nhìn Hách Soái: “Đúng, sáng nay tôi đi nhờ xe lão đại của anh. Anh thích chai nước hoa này thì tìm trên xe anh ấy đấy.”

Hách Soái: “???”

Sao tôi dám chứ.

Không để Hách Soái lên tiếng, Chu Diễn Xuyên đưa thực đơn đưa cho người bên cạnh, mắt không nhìn bên này nhưng lời nói thì lại nói với Hách Soái: “Hay là đưa cho cậu một chai, để cậu khỏi phải đi ngửi người khác.”

“…”

“Không sao, thích thì cứ nói.” Lâm Vãn lấy di động ra, nghiêng đầu hỏi đầy thân thiết, “Sinh nhật của anh là tháng mấy, tôi tặng anh làm quà sinh nhật nhé.”

“…”

Đậu móa!

Hách Soái chửi thề trong bụng, đây là lửa cháy cổng thành vạ lây ao cá nha. Anh là con cá khô đúng tiêu chuẩn nằm im nha, chỉ có cái mũi hơi thính một chút mà bị hai người này người đánh tới kẻ đánh lui làm công cụ hả?

Cá khô cũng có giá của cá khô có được không?

Hách Soái vỗ bàn “rầm” một tiếng, hất tóc, đứng dậy quay qua, lấy hết can đảm nhìn thẳng Chu Diễn Xuyên.

Động tác của anh khá lớn nên Chu Diễn Xuyên cũng hợp tác mà quay qua nhìn. Anh nhìn vẫn vẻ điềm tĩnh, thoải mái, không khác gì với ngày thường ở công ty, chỉ có điều ánh mắt lạnh lùng hơn một chút.

Sấm chớp đùng đùng nổi lên trong nháy mắt, Hách Soái nhớ lần trước ở khu bảo hộ, vì quá hưng phấn khi đám Nhạn bay theo máy bay không người lái, anh đã chạy tới trước mặt Lâm Vãn ba hoa; anh còn nhớ tới lần Lâm Vãn mời cơm, anh quên gọi Chu Diễn Xuyên đi cùng; ánh mắt Chu Diễn Xuyên lúc này giống y như hai lần trước.

“Lão đại.”

Hách Soái hùng hồn đi tới trước mặt Chu Diễn Xuyên, rồi… nở cười tươi rói, “Mọi người xem thực đơn xong chưa? Tôi đi gọi thức ăn cho mọi người?”

Xung quanh cười lên rần rần, có người còn trêu: “Vừa nãy cậu đứng lên còn tưởng cậu định làm gì nữa chứ. Hách Soái, cậu nên sửa tên thành Hách Túng.”

Mấy người hiểu cái cục cớt!

Hách Soái hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn đám ngốc trai thẳng này, chỉ có anh đứng giữa trung tâm lốc xoáy mới có thể cảm nhận đao kiếm vô hình tàn nhẫn tới mức nào!

Hách Soái ngoan ngoãn xếp hàng đi mua đồ ăn, mì của nhóm Lâm Vãn cũng được đưa lên.

Cô bỏ hoành thánh vào muỗng, cái miệng nhỏ thổi thổi, đút vào miệng rồi mới quay lại nhìn Chu Diễn Xuyên. Hoành thánh trong miệng có vị tôm tươi ngon, người đàn ông đang quay về phía bàn cô, chỉ để cho cô một góc nghiêng mặt lạnh lùng.

Lâm Vãn chớp mắt, nghĩ thử xem nếu mình ở góc nhìn của Chu Diễn Xuyên thì từ khi anh bước vào tới giờ đã nghe, đã thấy những gì, chợt như hiểu ra, cô thu hồi ánh mắt, nuốt hoành thánh xuống, yên lặng cười cười.

Chờ Lâm Vãn bắt đầu tập trung ăn mì của cô, Chu Diễn Xuyên mới thả lỏng tư thế, dựa lưng vào ghế. Tầm nhìn rộng hơn, có thể thấy cô ăn gì, má cô hơi phồng lên, có nét đáng yêu khác hẳn bình thường.

Cô là người có mối quan hệ rất tốt với mọi người.

Gặp Hách Soái không mấy lần mà đã có thể thoải mái mời anh ta ngồi chung bàn; mới đổi công việc không mấy ngày mà đã có thể vừa nói vừa cười ăn cơm chung với đồng nghiệp mới; cho dù là ngoài ý muốn kết bạn với người xa lạ mà cô có thể chạy tới quán bar người ta cổ vũ.

Không hiểu sao Chu Diễn Xuyên nhớ tới lần gặp mặt năm ngoái ở Ngọc Đường Xuân.

Lúc đó Lâm Vãn đứng ở hành lang, rất bình tĩnh nói thẳng với anh: “Áo sơ mi của anh rất đẹp, rất hợp với anh.”

Rõ ràng là lời nói đường đột nhưng do cô nói ra lại thấy hết sức tự nhiên. Giống như cô sinh ra là như thế, làm người ta cảm giác không muốn để ý nhưng lại rất mâu thuẫn là lại nhớ tất cả những lời cô nói.

Tính cách như thế rất dễ làm cho người ta thích, cũng rất dễ biến người xa lạ thành thân quen.

Chu Diễn Xuyên cũng im lặng mỉm cười, mí mắt hơi rũ xuống che bớt đôi mắt hoa đài.

Sau đó anh lại đảo mắt, tiếp tục bàn chuyện công việc với mấy người cấp dưới.

Cách đó mấy mét, Hách Soái ôm mấy tấm bảng số chờ lấy thức ăn, bị cảnh tượng mà mình vô tình nhìn thấy đánh cho choáng váng.

Má ơi, chẳng lẽ đây là cái mà truyền thuyết gọi là… yêu thầm phải không? Phải không?

Lát sau, Lâm Vãn buông đũa bắt đầu ôm điện thoại chơi chờ Trịnh Tiểu Linh ăn xong.

Trịnh Tiểu Linh nói cô đang giảm béo nên một miếng phải nhai đúng 30 lần mới nuốt. Cô ấy ăn chậm vậy nên đám người bên Tinh Sang ăn xong hết rồi mà cô vẫn còn nửa tô.

Lâm Vãn nghe động tĩnh bàn kế bên, thấy Hách Soái cũng đi theo mọi người rời đi, suy nghĩ rồi nói: “Tôi ra ngoài một lát.”

Ra tới cửa, nhóm nguời Tinh Sang chưa đi xa. Nguyên đám người trẻ tuổi nên đi không nghiêm túc, thế nào cũn đùa giỡn, trêu ghẹo nhau mới thoải mái, loi nhoi y như đám học sinh.

Đương nhiên Chu Diễn Xuyên không tham gia vô mấy trò trẻ con đó, anh đi một mình ở cuối, cách những người khác một quãng không xa không gần.

Lâm Vãn chạy đuổi theo vài bước: “Chu Diễn Xuyên.”

Anh dừng chân, khi quay lại có vẻ bối rối, mắt hơi nheo lại vì chói nắng.

“Hử?”

Lâm Vãn nói: “Nhớ thu bao lì xì bên wechat.”

Chu Diễn Xuyên ngây người, im lặng một lát mới nhớ ra: “Không sao, không gấp mà.”

“Vậy sao được?” Lâm Vãn ngước mặt lên, nghiêm túc, “Sau này thường ra ngoài cũng không thể để anh lần nào cũng trả tiền, có qua có lại mới lâu dài được.”

Chu Diễn Xuyên thả lỏng, yên lặng nhìn cô. Một lúc lâu sau có vẻ như bị cái gọi là “lâu dài” của cô tác động nên lấy điện thoại ra bấm vài cái.

Điện thoại của Lâm Vãn cũng rung lên. Không cần nhìn cô cũng biết là anh đã thu bao lì xì cô gửi.

Tiền cũng đã gửi xong nhưng cô chưa định đi ngay, dịch vào bóng râm: “Còn tiền trừ mối nữa? Tôi không biết họ thu phí bao nhiêu, hay là chuyển cho anh?”

“Tôi cũng không biết.”

Lâm Vãn liếc anh, nghĩ thầm, tôi tin anh cái quỷ á, công ty này không phải anh từng hợp tác sao.

Chu Diễn Xuyên bị vẻ mặt cô chọc cười, cong môi: “Họ thường làm những việc trừ sâu bệnh với quy mô lớn, loại dịch vụ gia đình này tôi thật sự không biết. Để tôi hỏi giùm cô nhé, được không?”

Lâm Vãn gật đầu: “Vậy anh nhớ nhắn wechat báo tôi biết.”

“Cô cố tình chạy theo ra để hỏi cái này à?” Chu Diễn Xuyên nhướng mày, cũng đi tới bóng râm, cười hỏi, “Chúng ta ngoài tiền ra thì không còn chuyện gì khác để nói à?”

Lâm Vãn nghẹn.

Trưa đứng bóng, trời nắng nóng như trong lò nướng. Người đi trên đường bước vội vàng, tất cả đều mang vẻ mặt không chịu nổi cái thời tiết quỷ quái này, chỉ có hai người giống như không hề sợ nắng nóng, đứng bên đường nói chuyện phiếm.

Lâm Vãn vuốt sợi tóc rũ bên tai: “Không phải do tôi thấy anh không được vui sao? Vốn dĩ bàn anh nhiều người, tôi với Hách Soái đã gặp mấy lần, kêu anh ấy ngồi chung bàn cũng bình thường mà.”

Khi cô nói điều này, vành tai đỏ lên như bị mặt trời chiếu vào.

Chu Diễn Xuyên nhìn chăm chú vào vành tai cô: “Cho nên cô ra giải thích?”

Câu nói của anh nghe rất nhẹ, như một sợi khói nhẹ nhàng bay vào trong tai Lâm Vãn. Cô ngước mắt lên, thở dài: “Chứ còn gì nữa?”

Còn không phải vì nhìn thấy vẻ mặt u ám của Ái phi sao, vì một hậu cung an bình mà cô phải vội vã chạy ra dỗ người chứ sao.

Chu Diễn Xuyên cười khẽ, nhìn cô không nói.

Bị đôi mắt hoa đào kia nhìn chăm chú ở khoảng cách rất gần, thật ra cần nghị lực rất lớn mới có thể giống như Lâm Vãn, không trốn tránh mà nhìn thẳng lại anh. Nếu là mấy cô gái đạo hạnh không cao thì đảm bảo là đã mặt đỏ tai hồng. Nhưng mặc dù là Lâm Vãn đi chăng nữa thì bị ánh mắt trìu mến của anh nhìn như vậy thì tim cũng bất giác đập nhanh hơn.

Cô hắng hắng giọng, vẫy tay: “Được rồi, anh đi đi, tôi tiếp tục quay về sủng hạnh người mới tìm vui.”

“Được, không làm chậm trễ cô nữa.”

Chu Diễn Xuyên rất nghe lời, đi ngang qua người cô.

Lâm Vãn quay lại tiệm ăn, không khí mát lạnh của điều hòa giúp trái tim bé bỏng của cô đập lại nhịp bình thường.

Cô bưng ly trà lạnh lên, nhận ánh mắt tò mò mà ngại ngùng của ba người đồng nghiệp, loáng thoáng nhận ra, sau đêm qua, mối quan hệ giữa cô và Chu Diễn Xuyên…

Dường như có sự thay đổi.

Cả buổi chiều Lâm Vãn đều ở trên máy tính vật lộn với tài liệu, tới khi nhớ cũng được khoảng 7-80% thì cũng tới giờ tan làm.

Như hẹn trước, cô ngồi xe Trịnh Tiểu Linh đi xem nhà.

Lần trước cô tới Vân Phong phủ là đêm khuya, lúc đó chỉ lo cho mấy con cu gáy bị thương, không chú ý tới khung cảnh xung quanh. Bây giờ ban ngày nhìn kỹ, đúng là nó không hổ danh giá nhà cao chót vót. Khu vực toàn biệt thự, mảng xanh được bố trí cực tốt, không gian rộng rãi. Nói chung là chẳng có gì để chê.

Biệt thự mà Thư Phỉ cho họ thuê là nhà thông tầng, tính luôn tầng hầm là bốn tầng, tầng 1 là khu vực chung, tầng 2 tầng 3 mỗi tầng có 2 phòng, hiện giờ dư là một phòng ở lầu 3.

Trịnh Tiểu Linh vào nhà, dẫn cô đi quanh hoa viên bên ngoài: “Khu vườn bên ngoài rộng hai trăm mét vuông, thông thoáng khoáng đãng, hoa thơm chim hót, thỏa sức đi dạo. Cô bạn à, lòng động không bằng hành động, mau tới giúp chúng tôi chia bớt tiền thuê nhà đi!”

“Nếu lúc nào mà cô muốn đổi nghề thì có thể đi làm môi giới bất động sản đó nha.” Lâm Vãn cười, “Nhưng mà đúng là phòng rất tốt, cuối tuần này tôi dọn tới luôn ha.”

“Được được được.” Trịnh Tiểu Linh gật đầu liên tục, “Cô có thể tham dự tiệc BBQ với chúng tôi đó.”

Người đồng nghiệp nam nãy giờ không lên tiếng thò đầu qua, gãi gãi đầu: “Làm bữa tiệc thịt nướng thì kêu thêm người được không? Tới lúc đó có mình tôi là đàn ông, uống rượu cũng đâu có hứng.”

Trịnh Tiểu Linh: “Anh muốn rủ ai?”

“Bạn bè ở gần, đồng nghiệp cũng được mà,” người đó nghĩ ngợi, bổ sung, “Hay là kêu Hách Soái cũng được, anh em tôi nói chuyện rất hợp.”

Mí mắt Lâm Vãn tự nhiên giật giật.

Cô lấy ghế bên ngoài ngồi xuống, nghe hai người họ nói qua nói lại rồi đi tới quyết định, cô mở wechat ra, tìm khung nhắn với Chu Diễn Xuyên, từ từ bấm chữ.

[Cuối tuần có muốn đến nhà tôi ăn thịt nướng không?]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play