Bầu trời đêm tối đen như mực đột nhiên như rách
toạc ra một khe hở. Những dãy đèn nối tiếp nhau từ tòa nhà này sang tòa
nhà khác, tựa như vô số con rồng uốn lượn. Những quầng sáng đủ màu kia
tản ra sau lưng Lâm Vãn làm Chu Diễn Xuyên hoa mắt.
Anh cảm thấy
kỳ lạ, giống như sắp nắm bắt được gì đó, nhưng lại không dám đưa tay ra, sợ rằng đó chẳng qua là ảo giác của chính mình.
Cuối cùng anh chỉ có thể ôm vai Lâm Vãn, cố gắng giúp cô đứng vững, ít nhất là đừng dán sát anh thế này.
Ai ngờ anh mới cử động, Lâm Vãn đã vỗ lên mặt anh: “Không được giậu đổ bìm leo, tôi không có say.”
Nói năng vẫn rõ ràng.
“Không say thì tự mình đi.” Chu Diễn Xuyên buông cô ra, tay đỡ hờ chỗ eo cô,
đợi cô lắc lư hai ba cái rồi đứng vững lại thì mới rụt tay về, “Tôi vào
trong thanh toán, bên trong đông đúc, cô đến cửa chờ tôi.”
Lâm Vãn gật đầu: “Được!”
Chu Diễn Xuyên liếc nhìn cô, không biết cô tỉnh hay say.
Anh đành đi tới cửa, nhờ nhân viên đứng đó trông giúp, rồi mình đi vào thanh toán.
Lúc thanh toán, anh nhìn thấy tên mấy loại cocktail thì tạm yên tâm, nồng độ rượu không cao.
Kết quả là ra ngoài cửa quán bar, tim Chu Diễn Xuyên mới yên ổn lại treo lên cao.
“Người đâu rồi?” Anh vội vàng hỏi người nhân viên ở cửa.
Người đó vẻ mặt phức tạp, chỉ qua bên cạnh: “Soái ca, tôi không cản nổi bạn gái anh.”
Chu Diễn Xuyên vòng qua bên kia, thấy Lâm Vãn đang làm gì thì cạn lời.
Bên cạnh quán bar có một tác phẩm nghệ thuật xếp đặt. Mấy cây cột từ đất
chạm tới trần nhà, phối hợp với mấy người mặc đồ đen thành một bệ dài
màu đen, tạo nên tác phẩm mà ngoài nghệ sĩ thực hiện thì người thường
chả ai hiểu nổi ý nghĩa.
Lâm Vãn đang vẫy tay, đi vòng qua vòng lại ở mấy cây cột.
Hành động rất nhanh nhẹn, tựa như trước mặt cô là cả binh đoàn ngựa chiến
đang lao tới, cô lắc lư từ cây cột này lại vòng qua nấp sau cây cột kia, có vẻ như đang vội vàng trốn chạy.
Chu Diễn Xuyên đứng nhìn một lát, lấy di động ra, mở chế độ quay phim.
Khi Lâm Vãn vòng tới cây cột gần anh nhất, anh vươn tay tóm lấy người ôm
lại, không thèm để ý cô làu bàu những gì, lạnh lùng đưa cô xuống lầu.
Hai người đều uống rượu nên chỉ có thể gọi lái xe thay.
Cũng may gần quán bar có nhiều tài xế lái thay chờ khách nên có một thanh
niên nhanh chóng xuất hiện, nhận chìa khóa xe của anh thì mắt sáng lên,
xe xịn nha, Maybach đàng hoàng.
Chu Diễn Xuyên không quan tâm xe Lâm Vãn, nhét người vào ghế sau: “Đi tới đường Đông Sơn.”
Lâm Vãn say rượu rất độc đáo, mơ màng mà vẫn nhớ thắt dây an toàn, có thể
thấy người hết sức tuân thủ pháp luật. Nhưng mà tửu lượng thì kém khủng
khiếp, không biết lấy đâu ra can đảm mà hẹn người khác tới quán bar.
Trình độ này mà còn muốn mở rộng hậu cung, không sợ chỉ mấy ly rượu
xuống bụng thì ném cả giang sơn đi hay sao.
Chu Diễn Xuyên một
đêm cảm xúc lên xuống lên tục, lúc này lẽ ra sau tất cả ồn ào náo nhiệt
thì anh nên lắng lòng mình mà suy nghĩ. Nhưng Lâm Vãn quấy rối như thế
nên bây giờ tâm trạng gì anh cũng chẳng có, chỉ có thể yên lặng nhìn cô, ánh mắt anh dừng trên đôi môi cô bị rượu ngấm vào vài giây, rồi lại yên lặng dời đi.
Thật ra anh vẫn luôn cho rằng mình không quá đau
khổ. Có thể đúng là gặp không ít thăng trầm, nhưng cuộc sống không quá
bạc đãi anh – ít nhất không đến nỗi đuổi cùng giết tận. Anh vẫn luôn tự
nhủ với mình, đi về phía trước, đừng quay đầu nhìn lại quá khứ. Anh còn
rất nhiều việc muốn làm, không thể dừng lại, không thể sa sút tinh
thần.Nếu không, có thể anh sẽ kẹt lại trong đầm lầy những điều khổ sở
đó, rơi vào đó mà không cách nào thoát ra được.
Vì vậy suốt những năm qua, anh từ từ học cách làm quen, kiên nhẫn, kiềm chế, không để lộ
miệng vết thương của mình ra cho người khác thấy, cũng không đong đếm
những được mất trong những năm tháng qua, tựa như trời đất bao la này
lại không có chỗ để anh trút bỏ ra, chỉ có vậy mới có thể chống đỡ, mới
có thể tiếp tục kiên trì.
Nhưng tối nay, Lâm Vãn lại trực tiếp
đứng trước mặt anh, đối diện với ngàn vạn ánh đèn, dùng giọng nói mà chỉ anh nghe thấy nói, “Thế giới này không phụ lòng anh.”
Ánh đèn lướt qua cửa sổ xe, Chu Diễn Xuyên nghiêng mặt về phía cửa sổ, mỉm cười.
Xe chạy đến đầu hẻm nhà Lâm Vãn, Chu Diễn Xuyên đỡ cô xuống xe, bảo người lái thay dừng chờ anh.
Tối nay đèn đường trong hẻm đều sáng, chiếu mọi vật sáng ngời.
Lâm Vãn có vẻ mệt nên dựa đầu vào vai anh, lông mi run rẩy, ánh mắt ngây thơ, cô dụi mắt hỏi nhỏ: “Về tới nhà rồi hả?”
“Rốt cuộc là cô say hay không vậy?” Chu Diễn Xuyên bất lực khoát tay, “Đưa chìa khóa cho tôi.”
Lâm Vãn mở to mắt trừng anh: “Sao anh lại tùy tiện đòi chìa khóa nhà con gái người ta! Không biết xấu hổ!”
“…”
Dạ dạ dạ, là anh sai.
Lâm Vãn cúi đầu, kéo túi xách đeo sau lưng ra trước mặt, mở khóa kéo: “Tự tìm đi.”
Chu Diễn Xuyên khom người, tay cứng đờ đẩy lọn tóc dài trước ngực cô qua,
tìm trong đám đồ lộn xộn xà ngầu trong túi cô cả buổi mới mò thấy được
cái chìa khóa lành lạnh.
Mới cắm chìa khóa vào ổ khóa, nhà kế bên đã mở cổng ra.
Một cô gái tầm học sinh trung học thò đầu ra: “Nì, hôm ni nỏ có vô nhà được mô.”
Chu Diễn Xuyên không nói tiếng Quảng Đông nhưng nghe có thể hiểu, nghe vậy thì hỏi: “Sao thế?”
Cô bé hất cằm ra hiệu anh nhìn lên cửa sổ tầng hai nhà Lâm Vãn không đóng
cửa, đổi qua giọng phổ thông: “Gần đây có mối, khu phố đã tổ chức khử
trùng, nhà chị không đóng cửa nên giờ chắc thành thảm họa rồi.”
Chu Diễn Xuyên lui về sau mấy bước nhìn lên. Anh quay người, nhìn Lâm Vãn
đang đợi anh mở cửa, suy nghĩ. Đưa cô tới khách sạn, hay để cô trong nhà có mối.
Lựa chọn làm sao để ngày mai không bị cô mắng cho một trận.
*
Sáng hôm sau, Lâm Vãn mở mắt, ý thức vẫn còn mơ màng nửa tỉnh nửa mơ trong đao kiếm ngợp trời.
Từ nhỏ ba cô thích xem phim kiếm hiệp, cô coi theo nên thường xuyên nằm
mơ. Đêm qua cô nằm mơ thấy một giấc mơ dài, nào là gia nhập triều đình
cung đấu các thứ, rối loạn lung tung làm cô mệt muốn chết.
Tới khi cô định thần lại, nhìn trần nhà lạ lẫm thì đã là 5 phút sau.
Lâm Vãn bật dậy, do thay đổi tư thế đột ngột nên suýt chút lại ngã vật ra.
Cô ôm đầu rên lên, rồi lại vội vàng xốc chăn nhìn. Cũng còn may, quần áo
nguyên vẹn, không phát sinh chuyện gì không nên có. Ký ức của cô dừng
lại ở chỗ đài ngắm cảnh kia, lúc đó còn có rượu chả thấy gì, giờ tỉnh
lại thì xấu hổ muốn chui đầu xuống đất.
Lâm Vãn làm như đà điểu giấu đầu dưới cát một lúc, ý thức dần trở lại.
Cô nhìn một vòng, thấy mình ở trong khách sạn, trang trí có vẻ khá xa hoa, hơn 50% là do Chu thiếu gia đưa cô tới đây.
Nhìn di động đã là 7 giờ rưỡi, thời gian để cô sửa soạn không còn nhiều.
Lâm Vãn vội vàng vào toilet tắm rửa, lấy đồ đánh răng thì nhìn địa chỉ
khách sạn trên bao bì. Không xa nhà cô lắm, bây giờ trả phòng rồi tranh
thủ chạy về nhà thay đồ còn kịp.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Lâm Vãn mặc lại bộ quần áo đầy mùi rượu vào, lấy khăn lông lau tóc, đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cô ngẩn người.
Hóa ra đây chỉ là một phòng.
Chu Diễn Xuyên không biết dậy bao giờ, vẻ mặt tỉnh táo, anh đứng cạnh cửa nhìn cô: “Dậy rồi à, ăn sáng không?”
Lâm Vãn hiếm khi thấy ngượng như thế này, nói nhỏ: “Tôi muốn về nhà thay đồ.”
Chu Diễn Xuyên đảo mắt nhìn qua bộ váy áo của cô, thật ra không thấy dơ hay nhăn dù cô mặc cả ngày, có lẽ là do chất liệu của váy. Anh nghĩ rồi vẫn nói cho cô: “Nhà cô có thể có mối vào, bây giờ vẫn muốn về chứ?”
Lâm Vãn ngây người như bị sét đánh, gương mặt trắng nõn hiện vẻ kinh ngạc kiểu “sao lại thê thảm vậy”.
Mấy sợi tóc ướt dán trên mặt, làm cả người cô như “sống không còn gì luyến
tiếc”. Làm gì còn có vẻ hăng hái khí phách bừng bừng kêu anh “Ái phi”
như tối qua. Chu Diễn Xuyên quay đi, môi nhếch lên.
“Anh còn là người không chứ? Anh còn cười tôi hả?”
Lâm Vãn thực muốn suy sụp khi nghĩ tới căn nhà kiểu tây của mình đang gặp thảm cảnh gì, cô thấy tim đau như dao cắt.
Chu Diễn Xuyên ho một tiếng, thu nụ cười lại.
Lúc anh không cười thì lại biến thành bộ dạng lạnh nhạt xa cách, nhưng
giọng anh lại có ý vỗ về trấn an: “Cô đi sấy tóc cho khô đi, ăn sáng
xong tôi đưa cô đến văn phòng.”
Lâm Vãn bất đắc dĩ quay người đi tìm máy sấy, bóng dáng lộ vẻ uể oải.
Khi cô sấy tóc xong, bữa sáng mà Chu Diễn Xuyên gọi đã được khách sạn đưa lên phòng.
Đồ ăn coi như phong phú, kiểu Tây kiểu Trung gì cũng có. Nhưng cô không có thời gian tận hưởng khoảnh khắc nhàn nhã đẹp đẽ này, mấy lần chạm mắt
với Chu Diễn Xuyên đều không cách nào che giấu sự ai oán của mình.
Chu Diễn Xuyên cầm miếng sandwich, tay kia mở điện thoại: “Tinh Sang từng
hợp tác với một công ty diệt trừ côn trùng rất tốt. Tôi giúp cô hẹn với
họ nhé?”
“Hôm nay được không?” Chu Diễn Xuyên vừa gõ chữ vừa nói, “Không ngại thì gửi chìa khóa cho hàng xóm của cô.”
Lâm Vãn quan hệ tốt với hàng xóm nên đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ. Mãi tới khi Chu Diễn Xuyên hẹn xong cho cô mới chần chừ hỏi: “Hôm qua tôi…
không gây ra chuyện gì mất mặt chứ?”
Chu Diễn Xuyên đặt di động xuống, lười biếng ngước mắt lên: “Phải xem cô định nghĩa thế nào là mất mặt?”
Boong, điềm báo không lành.
Đầu Lâm Vãn nhanh chóng lướt qua một trăm lẻ một cách thức tự biến mất,
cuối cùng chấp nhận số phận là cô muốn hẹn người ta ra an ủi vài câu,
cuối cùng lại tự mình nặng lòng mà chuốc say chính mình, bản thân cũng
đã quá mất mặt rồi.
Cô sức cùng lực kiệt gắp mấy miếng salad, nhét vô miệng nhai nhai, nói nhỏ: “Nói đi, tôi chịu đựng được.”
“Không miêu tả được,” Chu Diễn Xuyên đẩy diện thoại qua, “Cô tự xem đi.”
Lâm Vãn nghi ngờ liếc anh, đầu óc bay nhanh tới hướng diễn biến 18+. Người
đàn ông này gương mặt hay vóc dáng đều rất hợp khẩu vị của cô, không lẽ
cô mượn rượu nổi điên, thấy sắc nổi lòng tham, làm chuyện thiếu đạo đức
với người ta?
Vậy mà anh còn quay lại? Hành động này có vẻ không được đứng đắn lắm à!
Lâm Vãn run run rẩy rẩy mở album, nhìn chằm chằm cái video mới nhất, chuẩn bị tâm lý, cắn răng bấm nút phát.
Thời gian trôi qua, không khí như đông đặc lại.
Video dài hai phút phát xong, Lâm Vãn hận không thể đào cái đường hầm chui
xuống đó. Nói sao nhỉ, có lẽ đây là cái mà truyền thuyết gọi là “Thanh
danh một đời hủy hoại trong một phút”.
Cô không ngờ mình uống say thì lại chơi trò lòng vòng quanh mấy cây cột, hơn nữa còn lượn lờ rất thuần thục nữa chứ!
Lâm Vãn hắng giọng, giả bộ không sao: “Chỉ vậy thôi à, vậy không sao.”
Chu Diễn Xuyên không nói gì, đôi mắt hoa đào của anh yên lặng liếc cô, lát
sau không biết sao lại lên tiếng: “Tôi không nên đùa mà gọi cô là Vua
biển.”
“???”
Ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng của anh hơi cong lại, gõ lên di động: “Có thể cô là Tần vương.”
“…”
Lâm Vãn suýt nữa thì nôn ra máu, bên tai cô như nghe văng vẳng tiếng đọc thơ hồi cấp 3.
Kinh Kha trục Tần vương,
Tần vương hoàn trụ nhi tẩu.
Lâm Vãn nghĩ một thời gian rất lâu sau này cô sẽ không muốn gặp lại Chu Diễn Xuyên.
Thật chứ, chuyện này ai mà nhẫn nhịn cho nổi.
Cô cầm một miếng bánh mì, hung hăng cắn một miếng giống như trong tay cô không phải là bánh mì mà là cổ của người đối diện.
Chu Diễn Xuyên nhìn cô nghiến răng nghiến lợi đầy phẫn nộ, cười cười, lên tiếng: “Hôm qua cô còn nói…”
Lâm Vãn hoảng hồn, muốn kêu anh đừng nói nữa nhưng bánh mì còn nghẹn trong
miệng chưa nuốt kịp nên chỉ đành bi thương mà nghe anh tiếp tục nói.
“Cô nói thế giới này đều là do cô vì tôi mà đánh hạ giang sơn, còn nói thế giới sẽ luôn không phụ lòng tôi.”
Tâm lý Lâm Vãn hoàn toàn sụp đổ, ngẩng lên nhìn thẳng anh, chờ anh muốn chế nhạo gì thì nói luôn. Dù sao cô cũng là Tần vương, tranh đấu giành
thiên hạ thì đúng quá còn gì.
Biết đâu 500 năm nữa, cô có thể thống nhất toàn vũ trụ nữa kia.
Nhưng mà ngoài dự kiến của cô, Chu Diễn Xuyên không mỉa mai cô.
Anh mím môi, yết hầu trượt lên xuống, ánh mắt nhìn xuống, mặt trời chiếu
những tia sáng lên mặt anh, đuôi mắt anh nhuộm ánh sáng nên còn có thể
hút người hơn cả bình thường, gợi cảm mà độc đáo.
“Trước kia chưa từng có ai nói như thế với tôi.”
Nói tới đây, giọng anh vẫn bình tĩnh nhưng lại có điều gì đó khác thường,
giống như vách núi hoang vu lâu ngày, vô tình lại có một mầm xanh, chờ
đến khi xuân về hoa nở, là có thể trở thành một xứ sở lý tưởng ngập tràn sắc xuân.
“Cảm ơn, những lời này của cô, tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.”
Lâm Vãn ngơ ngác gật đầu, trong lòng trống chiêng khua gõ ầm ĩ, cờ bay phất phới.
Đột nhiên cô cảm thấy, những ly rượu tối qua thật đáng giá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT