Vách đá cao ngất, không thể đo được, trên đỉnh Đàn sơn có mấy cánh kền kền bay qua, loài chim này ở trung nguyên không có, dù là ở Thổ Phiên cũng cực kỳ hiếm thấy.

Vệ Tử Quân ngẩng đầu nhìn, nhìn về phía mặt trời mọc có nhiều cây cối hơn, ôm lấy Hạ Lỗ, đạp vài cái liền nhảy lên vách đá nhô ra trên tường đá.

Bởi vì thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, lại ôm một đại nam nhân, sau vài lần nhảy, nàng có chút thở hổn hển, liền dựa vào vách tường đá nhô ra nghỉ ngơi một chút.

Ánh nắng ban mai rọi lên hai người, mang theo sự ấm áp. Vệ Tử Quân dựa vào vách đá nhắm hai mắt lại, ánh mặt trời rọi xuống nàng, trong suốt giống như một khối mỹ ngọc, một trận gió nhẹ nhàng thổi qua làm cho lông mi của nàng nhẹ nhàng rung rinh.

Hạ Lỗ mê muội nhìn nàng, ngón tay khẽ chạm vào lông mi nàng, "Phong, ngươi thật đẹp." Lông mi Vệ Tử Quân rung động, không lên tiếng.

Đầu ngón tay Hạ Lỗ xẹt qua lông mi nàng, "Phong, ngươi thương hắn phải không?"

Lông mi Vệ Tử Quân khẽ mở ra, chớp hai lần, lại khép lại, làm như với vấn đề này đã miễn dịch. "Lại hỏi câu đó. Hỏi xong lại tự mình khó chịu."

"Kỳ thật ta biết, ta vẫn luôn biết, nhưng ta muốn nghe chính ngươi thừa nhận."

Vệ Tử Quân trầm mặc nửa ngày, nói: "Phải." Tuy rằng sợ hắn đau lòng nhưng nàng không muốn lừa gạt hắn.

"Ta thì sao? Yêu sao? Ngày ấy ngươi đã nói yêu ta."

Vệ Tử quân lại hơi hơi mở mắt ra, "Ta nghĩ là một loại tình yêu kiểu khác, càng giống người thân hơn, là luyến tiếc không muốn thương tổn, ngươi biết ta luôn đem người thân đặt lên trước nhất." Nàng lại lập tức nhíu mi, than thở một câu, "Kỳ thật, chuyện tình cảm, ta cũng không hiểu biết nhiều." Nói tới đây nàng có chút uể oải. Dù sao trước kia nàng cũng chưa từng yêu, tựa hồ tình cảm là chuyện rất thống khổ, không vui vẻ gì mất, nhị ca thấy nàng liền muốn khóc, làm cho lòng của nàng cũng đau theo.

"Phong, ta biết, ngươi không nói ta cũng biết. Ta nghĩ cho dù ngươi chọn hắn ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, hắn lớn tuổi hơn ta, hiện tại thân thể lại không tốt, ta sẽ sống lâu hơn hắn, ta ở bên cạnh ngươi, nhất định có thể ở bên cạnh ngươi cả đời."

"Hạ Lỗ!" con ngươi đang nhắm rốt cục cũng mở ra, nàng nhìn hắn một hồi, sau đó cúi thấp mi mắt, cầm tay hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, "Vậy đối với ngươi không công bằng, lại nói, hắn là đế vương, hắn có rất nhiều thê tử, ai ta cũng không chọn, như vậy là có thể ở bên các ngươi cả đời."

Hạ Lỗ nhìn nàng, trầm mặc nửa ngày, rốt cục nói: "Hắn vì ngươi phế toàn bộ hậu cung, phong ngươi làm hậu, hắn chưa nói sao?"

Vệ Tử Quân nâng mắt, trong ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ, phế toàn bộ hậu cung? "Ta chỉ nghe nói.. Phong hậu.. Là hư danh mà thôi."

"Phong hậu chiêu cáo thiên hạ, hơn nữa là đại xá thiên hạ, phế toàn bộ hậu cung chỉ có triều thần biết." Hạ Lỗ bình tĩnh nhìn nàng, nhìn phản ứng của nàng.

Vệ Tử Quân cũng bình tĩnh nhìn hắn, rồi sau đó rũ mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt, một lúc lâu sau, nàng nói, "Chúng ta không thể nghỉ ngơi quá lâu." Nàng nhẹ nhàng đứng dậy.

Hạ Lỗ bắt được tay nàng, kéo nàng lại, "Hiện tại công bằng." Bởi vì công bằng, hắn mới muốn cho nàng lựa chọn. Hiện tại người kia là người cô đơn, hắn là người cô độc.

Vệ Tử Quân nhìn ánh mắt chấp nhất của hắn, thật lâu sau mới nói: "Có lẽ các ngươi không quen biết ta sẽ không khoái hoạt, vui vẻ hơn."

Hạ Lỗ dựa vào vách đá, nắm tay Vệ Tử Quân, hắn trời sinh tính tình cổ quái, chán ghét người khác, không thể chịu được mùi của người khác, không có nàng, hắn sẽ cô độc cả đời, có nàng, hắn mới cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa, có vướng bận, hắn làm sao có thể không đi quen biết nàng. "Quen biết ngươi ta mới vui vẻ hơn, có thể nhìn ngươi, ở bên cạnh ngươi, ta liền hạnh phúc." Kỳ thật, hắn vẫn biết cảm tình của nàng dành cho hắn, cũng biết nàng không đành lòng tổn thương hắn.

Vệ Tử Quân nhìn Hạ Lỗ, ôm lấy hắn, "Hạnh phúc của ta là ở bên cạnh các ngươi mỗi người một chút. Ở bên cạnh các ngươi cả đời." Nàng nở một nụ cười rạng rỡ, "Ta có phải thực tham lam hay không, ha ha.. Ta là một người ham thân tình, ham sự ấm áp, ngươi bảo ta sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương người thân của ta. Ta chính là không đành lòng.."

Nàng thà làm khổ chính mình, cũng không chịu thương tổn người khác, Hạ Lỗ đối với điểm này của nàng có chút đau đầu. "Ngày đó, từ khi ngươi rời đi đó, ta nghĩ, nếu ngươi ở đây, ta cái gì cũng không cần, chỉ cần ngươi ở đó là tốt rồi, còn có cái gì hạnh phúc hơn so với có thể được nhìn thấy ngươi? Thậm chí ta nghĩ, chỉ cần ngươi còn sống là tốt rồi, chẳng sợ ta sẽ không còn được gặp lại ngươi, nhưng có thể đổi lại ngươi còn sống khỏe mạnh.. Ít nhất, ngươi còn sống, còn sống là tốt rồi." Hắn suy nghĩ cẩn thận, yêu một người không phải là làm cho nàng hạnh phúc hay sao? Hắn nâng tay vén sợi tóc trên trán của nàng, "Đừng tự làm khổ mình nữa, ngươi phải biết tự chăm sóc cho bản thân."

Nàng vì thiên hạ này mà sống, sống để thay đổi thiên hạ này. Không phải vì một người mà sống.

"Hạ Lỗ!" Vệ Tử Quân càng ôm hắn chặt hơn. Nàng rũ mắt, nhìn hắn, "Ta không thấy khổ, vì những người ta yêu, ta bảo vệ dân chúng, ta đều không thấy khổ. Có thể vì các ngươi làm cái gì, ta đều rất vui vẻ."

Có lẽ, nàng đến nơi đây, là vì bọn họ, đời này nàng có thể gặp bọn họ, chính là người thân ấm áp của nàng. Cả đời này, có bọn họ hiểu nàng, nàng đã thỏa mãn rồi, nàng không tham lam phải có được một người. Nàng xoa xoa môi Hạ Lỗ, "Chúng ta đi lên, đi Tô Bì. Nếu tam ca bọn họ trốn thoát được, nhất định sẽ ở nơi đó chờ chúng ta."

"Tô Bì?" Trên mặt Hạ Lỗ hiện lên sự không tình nguyện, "Không thể trực tiếp đi Tượng Hùng sao?"

Khóe môi Vệ Tử Quân hơi cong lên, ghé sát vào tai Hạ Lỗ nói: "Hạ Lỗ là sợ nữ vương kia thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ngươi sao? Ban đêm trèo lên giường của ngươi sao?"

Hạ Lỗ hừ một tiếng, kéo dài khoảng cách với Vệ Tử Quân.

Vệ Tử Quân nhẹ giọng cười rộ lớn.

Vách núi cao cao, làm cho Vệ Tử Quân phải nghỉ ước chừng ba lượt, nàng không khỏi thầm than chính mình bệnh nặng mới khỏi, thể lực không tốt. Lúc hai người đi lên đến đỉnh núi đã kiệt sức, lại cũng không có hưng phấn như lúc trước dự đoán, tình hình trước mặt làm cho hai người đáy lòng chợt lạnh.

Trên vách đá có hơn mười hắc y nhân, tay cầm trường cung, cung mở ra như trăng rằm, hơn mười mũi tên nhọn nhất tề nhắm hướng hai người. Ánh mắt Tùng Tán Kiền Bố lạnh lẽo, một đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Vệ Tử Quân, đứng ở bên cạnh hắn là A Sử Na Bộ Chân, người đã sớm đầu phục Thổ Phiên.

Thấy tình cảnh như vậy, Vệ Tử Quân biết khó có thể chạy thoát. Dù là lúc này một lần nữa nhảy xuống vực núi, cũng tất vạn tiễn xuyên tâm.

Vệ Tử Quân bất động thanh sắc cúi người, trong đầu lại quay cuồng suy nghĩ, nàng bình thản ung dung phủi đi tro bụi trên vạt áo, chậm rãi đứng dậy, làm bộ như mới nhìn thấy mấy người, hơi kinh ngạc, nói: "A! Không thể ngờ được tán phổ lại tự mình chờ đón, Vệ Phong thực thụ sủng nhược kinh, tán phổ tìm Vệ Phong có việc gì sao?"

"Vệ Phong, chết đến nơi ngươi còn không sợ sao?" Tùng Tán Kiền Bố nhìn chằm chằm Vệ Tử Quân, ánh mắt kia tràn đầy sự phúc tạp khó phân biệt.

"Chết?" Vệ Tử Quân nhíu mi, "Vệ Phong vừa mới may mắn trốn thoát, sao lại sắp chết rồi?"

"Vệ Phong, ngươi có biết việc ta hối hận nhất đời này là gì không?" Tùng Tán Kiền Bố từng bước tiến về phía trước.

"Chắc là quen biết Vệ Phong đi." Nàng vô cùng hiểu rõ.

Tùng Tán Kiền Bố thở dài một tiếng, "Hối hận không nên trong lúc ngươi là Tây Đột Quyết khả hãn phát binh Tây Đột Quyết, hối hận không nên đem hết toàn lực chữa trị cho ngươi, hối hận không nên tin ngươi, không đành lòng giết ngươi, hối hận Thổ Phiên ta bị hủy trong tay ngươi, ta hận ngươi.. Thật sự không thể nói hết.." Tùng Tán Kiền Bố càng nói càng kích động, "Ngươi chẳng những hủy Thổ Phiên của ta.. Ngươi còn giết con trai duy nhất của ta!"

"Muốn sống là bản năng của con người, ta nghĩ tán phổ đối mặt với một người muốn giết ngươi, ngươi cũng sẽ phản kích. Hơn nữa, Vệ Phong không muốn giết người, nhưng mà con trai của tán phổ, Vệ Phong cũng không hối hận đã giết hắn, bởi vì thù giết cha, không thể không báo."

"Vệ Phong, ta thật sự không đành lòng giết ngươi, ngươi thực sự là từ cổ chí kim, độc nhất vô nhị, người giống như ngươi, có tài, có mưu, có dũng, hơn nữa tao nhã hơn người, cổ kim sẽ không có người thứ hai. Vậy thì từ hôm nay trở đi, hãy để ngươi vĩnh viễn nằm trong sử sách đi, ta sẽ đem ngươi chôn cùng con ta, để cho hắn chết được an tâm." Hắn chậm rãi lui về phía sau.

Vệ Tử Quân sớm đã làm đủ phòng bị, trong lòng biết lúc này hắn sẽ bắn tên, nàng cấp tốc ôm lấy Hạ Lỗ, nhảy lên không trung. Giống như một mũi tên màu trắng thẳng tắp phá không mà lên, lướt qua đỉnh đầu mọi người, nhảy về phía sau.

Thấy những người này đều là võ lâm cao thủ Nam Cung Khuyết để lại, công phu không hề dưới nàng, nàng một người khó mà địch lại, chỉ có thể chạy khỏi nơi này.

Theo cú nhảy của nàng, tất cả cung tiễn nhanh chóng quay ngược về phía sau, bắn về phía thân thể đang bay xuống từ giữa không trung.

Vệ Tử Quân nâng tay áo lên, cuốn rơi vô số mũi tên, lại một trận mưa tên phóng về phía nàng, mũi chân nàng lại điểm bay lên, mượn lực mà lên, nhảy ra phía sau mấy trượng, tránh ra khỏi tầm bắn của cung tiễn.

"Phong, buông ta ra, ngươi chạy mau." Hạ Lỗ giãy khỏi cái ôm của nàng.

Vệ Tử Quân không để ý tới hắn, tiếp tục khi triển khinh công nhảy về phía trước.

Kỳ quái là những người đó cũng không đuổi theo, trong lúc Vệ Tử Quân đang thấy hết sức không ổn, phía trước xuất hiện mấy chục hắc y nhân, Lộc Đông Tán sắc mặt trầm tĩnh đem người ngăn cản đường đi của nàng.

Thấy tình hình không ổn, Vệ Tử Quân ở trên không trung xoay người một cái, dùng sức đem Hạ Lỗ ném ra ngoài, "Hạ Lỗ, ngươi đi mau -------------"

"Còn muốn chạy, nói dễ hơn làm?" A Sử Na Bộ Chân ở phía sau đuổi theo, cười to một tiếng, "Hạ Lỗ, hôm nay ta phải báo thù một mũi tên ngày đó." Hắn giương cung lên, nói với những người phía sau: "Bắn cho ta -------------"

Hơn mười mũi tên hướng về phía Hạ Lỗ, Vệ Tử Quân thấy tình cảnh như vậy trong lòng lo lắng không thôi, Hạ Lỗ thân có nội thương, chưa kịp phục hồi như cũ, sao có thể ngăn cản được nhiều tên như vậy. Nàng thả người bay lên, tay áo vung ra, bay về hướng Hạ Lỗ.

Vệ Tử Quân chưa kịp phi tới, Hạ Lỗ đã không địch lại mà trúng hai tên.

"Hạ Lỗ!" Vệ Tử Quân vận hết toàn lực, đánh ra một chưởng rất lớn, đánh rơi toàn bộ mũi tên hướng về phía Hạ Lỗ, chưởng này cũng khiến cho mấy hắc y nhân cầm cung cũng phải lui lại vài bước.

Ngay lúc nàng hạ cuống, mũi tên của A Sử Na Bộ Chân lại lần nữa phóng về phía Hạ Lỗ. Vệ Tử Quân không thể ngăn mũi tên kia lại, nàng trực tiếp xoay người dựa vào Hạ Lỗ, vì Hạ Lỗ đỡ một mũi tên kia.

"Phong!" mũi tên kia bắn trúng ngực Vệ Tử Quân, làm cho Hạ Lỗ hô to một tiếng liền khóc thất thanh.

"Đừng khóc, bắn không sâu." Nàng cười cười, an ủi hắn. "Hạ Lỗ, có lẽ chúng ta thực sự chết cùng một chỗ." Vệ Tử Quân kiên quyết nhổ mũi tên trước ngực xuống, trong lúc A Sử Na Bộ Chân lại lần nữa giương cung ngắm Hạ Lỗ, nàng dùng toàn lực đem mũi tên kia ném về phía A Sử Na Bộ Chân.

Dù là ai cũng không ngờ, người vừa trúng tên ở ngực, lại sẽ liều lĩnh rút ra. Bọn họ đồng thời cũng quên, vương tử của bọn họ là chết ở trong tay cái người không có cung tên tay, là bị một mũi tên ném trúng.

Cho nên, khi tên kia đâm vào ngực trái A Sử Na Bộ Chân, những người đó vẫn lắp bắp kinh hãi.

Tay A Sử Na Bộ Chân ôm ngực, chậm rãi quỳ xuống đất, tình thế hỗn loạn, hơn mười hắc y nhân nhất tề xông lại, Vệ Tử Quân cùng Hạ Lỗ vừa đánh vừa lui, lui đến bên vách đá.

Máu tươi trước ngực nhiễm đỏ vạt áo, thời gian từng chút trôi đi, khí lực quanh thân tựa hồ cùng máu tươi rút đi, lúc đám hắc y nhân kia lại lần nữa nhất tề xuất chưởng, nàng thả người về phía Hạ Lỗ, cả người vô lực tuy phản ứng chậm chạp nhưng vẫn gắt gao bảo vệ Hạ Lỗ.

Nàng dùng cái ôm gắt gao bảo vệ hắn, cái ôm của nàng đơn bạc nhưng lại ấm áp, cái ôm của nàng gầy yếu nhưng lại tràn ngập sức lực, cái ôm của nàng tản ra hương thơm. Cái ôm kia liên tiếp vì hắn mà rộng mở. Thân thể tinh tế của nàng, bị một chưởng đánh trúng bay lên trời, ngã về phía vách núi đen.

Ngã xuống thì tốt rồi, nàng thà rằng rơi xuống vách núi đen ngã chết cũng không nguyện chết trong tay Tùng Tán Kiền Bố. Chỉ là chưa kịp rơi xuống, phần eo bỗng bị thắt lại, trường tiên trong tay Tùng Tán Kiền Bố cuốn nàng lên, Hạ Lỗ lại hướng về phía vách núi nhảy xuống.

"Hạ Lỗ!" trong nháy mắt, hai người bị tách ra, Vệ Tử Quân nắm lấy ngực Hạ Lỗ. "Xoẹt" một tiếng, quần áo của Hạ Lỗ bị xé rách một mảnh, người lại tiếp tục rơi xuống phía dưới. Vệ Tử Quân vùng vẫy trong không trung, muốn thoát khỏi trường tiên, nhảy về phía Hạ Lỗ, chỉ là, cả người vô lực, lại bị trường tiên của Tùng Tán Kiền Bố cuốn lại, xẹt một đường cong ở trên không trung, rơi xuống trước chân hắn.

Đầu Vệ Tử Quân có chút choáng váng, mặt Tùng Tán Kiền Bố ở trước mặt nàng có chút mơ hồ. Hạ Lỗ.. Nàng cố sức giơ mảnh vải trong tay lên, cẩn thận nhìn, phía dưới mảnh vải trong tay kia có một chiếc khăn nhiễm vài vết máu, nàng nhận ra chiếc khăn kia, trên khăn chính là vết máu của nàng. Nàng đem chiếc khăn kia chậm rãi nhét vào trong tay áo.

Nàng sắp chết rồi, đã chết vài lần, đều không thành, lúc này cũng nên chết rồi.

Nàng không sợ chết, cho tới bây giờ đều chưa từng sợ, nàng rốt cục có thể đi gặp cha mẹ. Nhưng nàng luôn có chút luyến tiếc, giống như có cái gì đó đã để lại thế giới này, là tim chăng, nàng đã đem trái tim mình quăng vào trong này.

Cả đời này, nàng thấy đủ rồi, cả đời này có thể được những nam tử này thật tình đối đãi, cả đời này ở đây tìm được tình cảm thuần mỹ, như vậy thật sự là đủ rồi.

Vốn không nghĩ sẽ dính đến tình yêu dị thế, không thể ngờ vẫn là không thể trốn thoát. Vốn tưởng rằng nàng có thể tiêu sái quay về, không ngờ lại dính vào tình yêu.

Nhi ca.. Tử Quân cuối cùng cũng phải rời xa ngươi, chỉ hy vọng sau này ngươi không hề cô đơn.. Những ngày không có Tử Quân, ngươi sẽ không bao giờ phải chịu đau khổ nữa..

Gió thu gào thét bên tai, nàng hơi lạnh, thân thể mất máu không thể chống cự lại gió rét, ở dưới vách núi thật sự là ấm áp hơn.

Nàng cuộn cuộn người, quần áo quá mỏng, đất cũng quá lạnh.

Ý thức mơ hồ, trước khi rơi vào giấc ngủ, nàng tựa hồ nghe được một tiếng la. "Tử Quân --------" đó là tiếng của Lưu Vân Đức, lại giống như tiếng của Tam ca, hình như còn có tiếng của Điệt Vân. Là ảo giác sao? Bọn họ đến đây sao? Bọn họ không chạy trốn hay là đến cứu nàng?

Nàng cảm giác có chút rối loạn, nàng cố gắng mở hai mắt ra.. Nàng nhìn trường kiếm trong tay Tùng Tán Kiền Bố giơ cao lên, nhắm ngay trước ngực nàng, do dự một lát, rốt cuc hung hăng đâm xuống..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play