Lý Thiên Kỳ cởi ngoại bào, lại cởi nội sam, lộ ra tấm lưng trơn bóng. Lưng hắn rất đẹp, thon dài mà hữu lực. Vệ Tử Quân cảm thấy trên mặt có chút xấu hổ nóng lên, nhưng vẫn cố chịu đựng cỗ sóng nhiệt kia, nhẹ nhàng xoa nơi trúng tên trên lưng hắn. Đầu ngón tay khẽ đụng chạm vào khiến thân hình Lý Thiên Kỳ run lên.

"Đau không?" Vệ Tử Quân nhẹ nhàng lướt qua nơi trúng tên.

"Đau."

"Nhưng mà, đều đã tốt rồi." Nàng có chút nghi hoặc, lẩm bẩm nói: "Vậy, vậy làm sao bây giờ?"

"Tử Quân, dáng người của ta.. Cũng không tệ lắm đi." Mặt Lý Thiên Kỳ đỏ bừng, trời mới biết hắn đã thu hết bao nhiêu dũng khí mới dám nói như vậy.

Vệ Tử Quân ngẩn người, môi lập tức cong lên. Hóa ra là như vậy, hắn muốn khoe dáng người kiện mỹ với nàng.

Vệ Tử Quân mỉm cười, đem dấu son môi in lên chỗ vết thương trúng tên của hắn. "Còn đau không?"

Tiếng Lý Thiên Kỳ đột nhiên thấp như tiếng muỗi vo ve. "Không đau."

Ha ha.. Vệ Tử Quân khẽ cười ra tiếng, rời môi ra.

Cảm giác nàng vừa rời đi, thanh âm nhỏ như ruồi của Lý Thiên Kỳ lại vang lên, "Đau, lại đau."

Hai tay Vệ Tử Quân khẽ vuốt ve tấm lưng trơn bóng của hắn, nàng cảm giác được thân thể hắn run rẩy, nàng lại in dấu môi lên chỗ vết thương của hắn, rồi sau đó, hai tay đưa ra trước ngực, ôm chặt lấy hắn.

Lý Thiên Kỳ nhắm hai mắt lại. Vệ Tử Quân ôm hắn thật lâu, cứ như vậy, bất động, hai người giống như đang ngủ.

Cứ ôm nhau như vậy, thẳng đến khi nắng chiều dần nhạt, tà dương như họa. Khói bếp đã bay lên, mùi thịt nướng đã phiêu tán trong không khí.

Tà dương, đem hai đạo thân ảnh kéo thật dài.

Lý Thiên Kỳ theo thói quen nắm ống tay áo của Vệ Tử Quân. Vệ Tử Quân ôn nhu nhìn hắn, có chút đau lòng.

Nàng nắm tay Lý Thiên Kỳ.

Từ nay về sau, liền để ta dắt tay ngươi..

Từ nay, con đường hồng trần này, ta và ngươi cùng nhau đi qua..

* * *

Mùa hạ ở Lộc thành, khí hậu nóng bức. Trên đường lớn thông đến Lộc Lĩnh cốc có một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa.

Bên trong xe là hai người đang dựa trên nhuyễn tháp. Một người búi tóc cao, quần áo bạch sam, tinh thuần như nước, trong trẻo nhưng lạnh lùng như mặt trăng, nàng dựa vào vách tường, giống như một cây bạch lan thanh nhã. Một người khác một thân hắc sam, đỉnh đầu đội mặc quan, tuấn mỹ nho nhã, cao quý bất phàm. Hắn không ngừng thưởng thức ngón tay trắng nõn của nàng.

"Nhị ca, khí sắc ngươi tốt như vậy, Lâm ngự y kia không phải là lang băm chứ." Vệ Tử Quân nhìn hai gò má trơn bóng đẫy đà của hắn, có lẽ Lâm lão nhân kia chẩn đoán sai rồi.

"Có ngươi ở bên cạnh, ta nhất định sẽ sống thật lâu, cũng sẽ cố gắng sống thật lâu." Lý Thiên Kỳ nhìn nàng.

"Nhị ca, lần này ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, ngoan ngoãn chữa bệnh, trong cốc có trái cây trường sinh, ngươi ăn nhiều một chút, nhất định sẽ trường mệnh trăm tuổi."

Lý Thiên Kỳ cười khẽ, bóp cái mũi Vệ Tử Quân, "Ngươi nghĩ rằng ta cũng ham ăn trái cây như ngươi?" Hắn nhìn dung nhan thanh thấu, sạch sẽ của nàng, kìm lòng không được vùi đầu vào cổ nàng, ngậm vành tai của nàng.

Thân thể Vệ Tử Quân run lên, nhị ca chưa bao giờ làm ra động tác khiến cho người ta xấu hổ như vậy. "Nhị ca.." Trên mặt nàng phát sốt, lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi. "Nhị ca.. Ta muốn.. Ta muốn.. Về nhà ăn Tết, năm năm này, ta cũng chưa từng ăn một cái Tết."

Lý Thiên Kỳ nghe vậy cười một tiếng, buông vành tai nàng ra. Không ngờ, nàng nghĩ tới nghĩ lui, lắp bắp, lại nói ra một cái yêu cầu trẻ con như vậy.

Hắn mím môi, nhìn về phía ngực Vệ Tử Quân. "Tử Quân, cho ta xem."

"..."

Vệ Tử Quân vốn thân thể đã cứng ngắc, nghe được lời ấy lại một trận ngượng ngùng, "Nhị ca.. Ngươi không phải.. ngươi không phải.. lần đó không cẩn thận thấy rồi sao?" Lần tắm rửa đó, hắn đã nhìn thấy hết rồi đi?

Lý Thiên Kỳ nghe vậy tuôn ra một trận cười to, ông trời thương hắn, đem nàng ban cho hắn, những ngày khoái hoạt đã thật sự trở lại. Hắn ghé sát lại mặt nàng, nói: "Lần đó.. không thấy rõ." Trông thấy mặt nàng hồng lên, Lý Thiên Kỳ không đành lòng trêu nàng nữa, "Tử Quân, ta nói là miệng vết thương, muốn nhìn vết thương trên ngực ngươi."

Vệ Tử Quân nghe vậy ngẩn ngơ, sau đó chậm rãi xoay người, nằm lên tháp, đưa lưng về phía Lý Thiên Kỳ. Thật sự là.. dọa người, thật là, không còn mặt mũi nào.

Lý Thiên Kỳ cười to một trận, ai sẽ nghĩ đến đường đường Tây Đột Quyết khả hãn một thân ngạo khí là đáng yêu như thế.

"Tử Quân.." Lý Thiên Kỳ ghé vào bên tai nàng, "Sau khi trở về Lộc Lĩnh Cốc, không có ai, ta muốn ngươi mặc nữ trang cho ta xem."

"Nhị ca, ta.. ta giống như nam nhân, sợ rằng mặc nữ trang rất khó coi."

"Làm sao lại giống nam nhân? Mỹ ngực như vậy, bị chèn ép khiến lòng ta đau, đừng bó nữa."

Mặt Vệ Tử Quân vừa mới thôi đỏ, lại hồng lên, nàng sờ sờ cái mũi, rũ mắt xuống, "Ngươi ngươi ngươi.. không phải không thấy rõ sao?"

Mặt Lý Thiên Kỳ cũng hơi đỏ lên, "Ta.. ta là không thấy rõ mười phần, nhưng vẫn thấy rõ một chút."

Trên mặt Vệ Tử Quân nóng bỏng, "Còn.. còn thấy cái gì?"

Lý Thiên Kỳ nghịch nghịch ống tay áo của nàng, "Dường như.. dường như đều thấy."

Đôi môi Vệ Tử Quân mấp máy hai cái, mặt quay vào trong toa xe, thật sự là không còn mặt mũi sống mà, không còn mặt mũi sống..

Lý Thiên Kỳ cười trộm, vẫn là sĩ diện như vậy. Hắn lặng lẽ ghé sát vào lỗ tai hồng hồng của nàng, "Tử Quân, sinh cho ta một đứa nhỏ đi, con của chúng ta."

Vệ Tử Quân nghe vậy càng ngượng, "Muốn sinh ngươi tự đi mà sinh." Nghe nói rất đau, nàng sợ nhất là đau.

Lý Thiên Kỳ tiếp tục khát khao, một đôi mắt phát sáng, "Sinh con trai giống ngươi, sinh con gái cũng giống ngươi. Sinh con trai gọi là Lý Uyên, hy vọng hắn trí tuệ rộng lớn giống ngươi, lòng mang thiên hạ, học thức uyên bác giống ngươi. Sinh con gái gọi là.."

"Chờ.. Đợi chút.." Vệ Tử Quân xoay người. "Ngươi nói con gọi là gì?"

"Lý Uyên.." Lý Thiên Kỳ nháy mắt một cái, có chút chột dạ.

Trên trán Vệ Tử Quân có chút đổ mồ hôi, nàng mở miệng hỏi, "Vì.. vì sao.. không gọi là Lý.. Thế Dân.."

Mắt Lý Thiên Kỳ sáng lên, "Tên này rất hay, tế thế an dân, chờ chúng ta có cháu, liền gọi là Lý Thế Dân."

Vệ Tử Quân một trận mê muội, nàng nhìn Lý Thiên Kỳ, đôi môi mấp máy một lúc lâu, thật lâu không phun ra một chữ nào.

Ngay lúc nàng đang ngốc lăng, đột nhiên toa xe chấn động, Vê Tử Quân phục hồi lại tinh thần từ trong kinh hách.

Một thân ảnh tuyết trắng nhảy lên toa xe, dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện ở trước mặt. Vệ Tử Quân kinh ngạc ngồi dậy, "Hạ Lỗ -------" một ngày này nàng đã bị khiếp sợ nhiều lần, nàng có chút không tin được sự việc ở trước mắt.

"Ngươi tới làm cái gì?" Lý Thiên Kỳ vừa thấy Hạ Lỗ cũng có chút kinh ngạc.

"Đương nhiên là tới tìm Phong của ta." Hạ Lỗ nhìn Vệ Tử Quân, cười thực quyến rũ.

"Tử Quân --------- ngươi bảo hắn đi xuống ---------" Lý Thiên Kỳ kêu một tiếng.

Vệ Tử Quân cúi mắt, không lên tiếng.

"Chim sáo đá, xuy xuy -- thực xấu --" Hạ Lỗ nhìn Lý Thiên Kỳ xuy cười rộ lên.

"Tử Quân -- ngươi nhìn hắn --" Lý Thiên Kỳ giống một cô dâu nhỏ bị khinh bỉ, ủy khuất nhìn nàng, "Bảo hắn đi --"

Vệ Tử Quân khụ một tiếng, "À hừ.. Cái kia.. Hạ Lỗ.. Ngươi đừng tức giận hắn, hắn có bệnh."

"Có bệnh thì tốt, đừng đi trị nữa, sớm chết một chút, miễn lại đến chiếm vị trí của ta." Hạ Lỗ cười khẽ.

"Tử Quân!" Lý Thiên Kỳ kêu lên: "Kêu hắn đi --"

Vệ Tử Quân ho càng lúc càng lợi hại, nàng liều mạng ho.

Thấy nàng mặc kệ, Lý Thiên Kỳ tức giận dùng một tay lôi Hạ Lỗ đi ra ngoài, ngay sau đó, Vệ Tử Quân nghe được bên ngoài tiếng đánh nhau vang lên bùm bùm.

Vệ Tử Quân trong lòng khẽ kêu một tiếng, nằm xuống. Chỉ cho đó là bài hát ru.

Nàng mệt mỏi, muốn đi ngủ.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vừa vặn. Gió nhẹ phe phẩy, rặng liễu xanh biếc, một cơn gió xuyên qua màn cửa thổi mát hai gò má nàng.

Nàng trở mình, tìm một cái tư thế thoải mái, nhắm mắt lại, ngọt ngào ngủ..

* * * Hoàn ---------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play