Vách núi cao cao, không thể đo được, cả người vô
lực, cấp tốc rơi xuống, gió thu thổi y bào của Vệ Tử Quân bay lên, nàng
nhắm chặt hai mắt lại, giang hai tay ra, giống như đang nằm trong vòng
tay của gió.
Tiếng hét vang vọng quanh quẩn trên đỉnh Đàn Sơn "Tử Quân ---------" nàng nghe được, lòng của nàng dâng lên một loại tình cảm thật lớn, nhị ca..
Nàng đồng ý cùng hắn về Lộc
thành, mà lại bỏ hắn đi như vậy. Nhớ tới mấy ngày nay, nàng chưa tay cho hắn cơ hội nắm tay nàng, hắn chỉ có thể nắm ống tay áo của nàng, đi
phía sau nàng, hắn dường như sợ nàng không cẩn thận sẽ biến mất, gắt gao đi theo nàng một bước cũng không dời, toàn bộ thế giới của hắn đều là
nàng. Nhưng, nàng vẫn là đi rồi.
Nhị ca --------- nàng muốn ôm hắn.
Nàng cuối cùng vẫn là thương hắn, dù trốn tránh thế nào cũng không thể che
giấu chuyện này được, nàng yêu nhất chính là hắn, nàng hoài niệm những
ngày tháng cùng hắn ở Lộc thành, khi đó bọn họ vô ưu, vô tư lự.. Khi đó, lúc hắn trở về kinh sư, lòng của nàng trống rỗng, cũng nhớ nhung hắn,
chỉ là khi đó nàng không rõ, sự nhớ nhung đó có ý nghĩa gì.
Một tiếng tâm tê phế liệt "Phong" kia nàng cũng nghe được, lòng của nàng dâng lên sự vướng bận vô cùng.
Nàng yêu nhất là nhị ca, nhưng nàng không thể buông bỏ Hạ Lỗ.
Sự vướng bận ấy đã cắm rễ ở đáy lòng, ràng buộc trái tim nàng, làm nhiễu
loạn lòng nàng. Nàng không thể bỏ rơi hắn, hắn như vậy thề sống thề chết đi theo, từ Đột Quyết tới Đại Dục, từ Đại Dục tới Thổ Phiên, giống như
không khí không rời.
Nàng làm sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi người vì nàng mà không cần tất cả, không cần cả hãn vị mà đi theo nàng?
Không thể nào.
Nàng thở dài một tiếng, nuốt xuống vị tanh tanh nơi cổ họng, nội tạng của
nàng hẳn là đã bị đánh bị thương rồi, cả người vô lực, không thể ngăn
cản sự rơi xuống.
Đúng lúc này, nàng cảm giác phía trên
có một dòng khí mạnh mẽ truyền đến, quấy nhiễu suy nghĩ của nàng. Nàng
chậm rãi mở hai mắt ra, một thân ảnh tuyết trắng lao thẳng đến, giống
như một con đại bàng thật lớn mở ra hai cánh, nháy mắt, gắt gao ôm lấy
nàng.
Hạ Lỗ, lại là hắn, hắn không nên tới, vách đá cao
như vậy, không có nơi để đap lấy đà, dù là một thân võ công, cũng chỉ có thể như vậy ngã xuống, lấy công lực của hắn, rõ ràng là đến chịu chết.
Chưa kịp nghĩ xong, một tiếng thân cây gẫy răng rắc vang lên, thân thể đột
nhiên dừng lại một chút, một thân cây nhỏ sinh trưởng ở trên vách đá níu lấy y bào của Vệ Tử Quân, nàng tiện thể bắt được thân cây.
Hạ Lỗ chưa kịp nắm chặt thân cây, thân thể đã cấp tốc trượt xuống, Vệ Tử Quân nắm chặt cánh tay Hạ Lỗ.
"Hạ Lỗ.. Mau trèo lên.." Vệ Tử Quân bởi vì kiệt sức mà thở dốc đứng lên.
Hạ Lỗ bám lấy thân thể Vệ Tử Quân, trèo lên, ôm lấy thắt lưng của nàng.
Hắn vừa bắt được nhánh cây lại nghe thấy tiếng nhánh cây gãy vang lên,
thân cây nhỏ kia không thể chịu được sức nặng của hai người, lớp vỏ cây ở bên ngoài đang dần dần vỡ ra.
Hạ Lỗ dùng sức bám vào
thân cây, thân cây trĩu xuống, hắn dùng hết toàn lực đẩy Vệ Tử Quân lên
thân cây mảnh khảnh, "Phong, ngồi ở chỗ này chờ, hắn nhất định sẽ đến
tìm ngươi, không nên cử động, ở chỗ này chờ." Hắn dùng một bàn tay vuốt
ve vạt áo của nàng, "Phong, ta yêu ngươi!" Dứt lời, hắn buông tay ở bên
kia ra, ngã xuống.
Vệ Tử Quân nắm chặt cổ tay kia của
hắn. "Ngươi không thể rơi xuống. Chờ ta.." Nàng nhìn đáy cốc lấp ló phía dưới tàng cây, nàng điều chỉnh tạng phủ bị thương, định vận khí nội lực ôm Hạ Lỗ nhảy xuống.
Một bàn tay của Hạ Lỗ bắt lấy cổ tay của nàng, dùng sức bỏ ra, sau đó ngã về phía sau.
"Hạ Lỗ!" Vệ Tử Quân la lên một tiếng, không kịp suy nghĩ, liền nhảy xuống theo.
Nàng cấp tốc rơi xuống, giang hai tay ra ôm lấy Hạ Lỗ, hai người lại ôm nhau, cùng rơi xuống dưới.
Thân thể ở trong không trung không ngừng quay cuồng, một khắc, Hạ Lỗ dùng
sức đem thân thể chuyển hướng sáng một bên, sau đó, Vệ Tử Quân chỉ cảm
thấy lục phủ ngũ tạng giống như xông ra ngoài, nàng vô lực nằm ở trên
người Hạ Lỗ, nhăn mặt nhăn mày, cắn môi dưới, chịu đựng ngực đau bụng
nhức, một lát sau mới dịu đi một chút.
Nàng nhớ tới Hạ Lỗ nằm bên dưới, mở mắt ra nhìn, Hạ Lỗ nằm trên mặt đất nhắm chặt hai mắt, không hề nhúc nhích.
"Hạ Lỗ!" Vệ Tử Quân lo lắng gọi, nàng không ngừng lay lay đầu Hạ Lỗ, muốn
gọi hắn tỉnh lại. Một lát sau, Hạ Lỗ hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
Thấy người trước mặt không sao, hắn vui mừng cong khóe môi.
Vệ Tử Quân thấy hắn tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhõm, ngốc nghếch cười rộ
lên, cười một hồi mới phát giác mình còn đang ngồi ở trên người hắn,
nàng vội đứng lên.
"Đừng đứng lên, để ta ôm một lát." Hạ
Lỗ kéo lấy Vệ Tử Quân, kéo nàng về trong lòng mình, ôm chặt lấy, "Phong
---------" hắn khẽ gọi bên tai nàng, "Ta nhớ ngươi ---------"
Gió nhẹ nhàng thổi qua sơn cốc, thổi từng cánh hoa cách tang rơi xuống,
thổi tung sợi tóc của hai người đang giao triền.. Vệ Tử Quân vùi đầu vào gáy Hạ Lỗ, "Ta cũng nhớ ngươi."
* * *
Tháng 10 nơi sơn cốc Đường Cổ La, hương sắc dạt dào, cỏ hơi ngả màu vàng lục. Hẳn là vì nơi này gió bắc không thổi đến nên mùa ở nơi này chậm hơn bên ngoài một tháng, đại phiến thực vật xanh mướt, vô cùng sum xuê, cũng có những loài cây đã có chút khô vàng, chỉ là cách tang hoa kia, nở vô
cùng rực rỡ.
Một đôi bích nhân ngồi dựa vào một gốc cây
cổ thụ, hai kiện áo bào màu trắng đều loang lổ vết bẩn, Vệ Tử Quân còn
chưa thấy qua mình bẩn như vậy bao giờ, nàng đã nhiều ngày chưa giặt áo
bào rồi, nay chẳng những đầy bụi, lại còn bị thân cây xé rách một mảnh
ống tay áo lớn, nàng không khỏi nhíu mày.
Hạ Lỗ ngồi ở
một bên, ánh mắt vô thức đảo qua cánh tay bị lộ ra ngoài hơn phân nửa
bởi vì ống tay áo bị rách. Cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ, hắn
đưa tay vuốt ve cánh tay tuyết trắng, trơn nhẵn.
Vệ Tử Quân quay đầu nhìn kỹ mặt Hạ Lỗ, hắn rất gầy, hẳn là vì nàng mà ăn không ít khổ.
Nàng hít một hơi, "Hạ Lỗ, nếu ta không ở bên cạnh ngươi.."
Nàng chưa kịp nói xong, Hạ Lỗ đã nói: "Ta sẽ chết!"
"Nói lung tung!" Vệ Tử Quân mắng hắn, "Ta nghĩ đến cha mẹ là ta cả đời dùng
tính mạng để che chờ, lúc bọn họ đi, ta vẫn như trước còn sống đây.."
"Không giống, con cái chính là để kế thừa cha mẹ. Ta không thể, ta sẽ chết..
Hắn nắm cánh tay mảnh khảnh của nàng, đem cánh tay nàng nhét vào trong
lòng.
" Hạ Lỗ? "Hắn làm cái gì?
" Ngươi sờ thử xem, bị ngươi tra tấn còn bao nhiêu thịt. "Lời nói của hắn như chứa đựng oán khí.
Vệ Tử Quân do dự một chút, mở bàn tay ra, vuốt ve trước ngực hắn, xương
sườn nhô ra đâm vào ngón tay nàng, làm cho nàng trong nháy mắt hai mắt
liền ẩm ướt.
" Nếu không phải không thấy thi thể của
ngươi, nếu không có một tia hy vọng ngươi còn sống chống đỡ, ta sớm đã
muốn đi. "Hạ Lỗ bị ủy khuất cúi mi mắt.
" Hạ Lỗ! "Nàng ôm lấy hắn vào lòng," Không cần đối với ta như vậy, ta không biết nên trả
lại cho ngươi như thế nào. "Rốt cục nàng nên đối với hắn như thế nào
đây?
Nàng nhớ tới thân ảnh cô đơn của nhị ca, nàng rất
muốn ôm thân thể cô đơn của hắn một cái, đi an ủi hắn.. Có lẽ, hắn cũng
muốn sự ấm áp của nàng.
Hai nam nhân, nàng không muốn ai bị thương tổn, ai bị thương, nàng đều khổ sở.
Nàng thở dài thật mạnh, hơi thở ấm áp phun lên cổ Hạ Lỗ. Hạ Lỗ ngửi mùi thơm phát ra từ thân thể nàng, có chút tham lam, đây là nữ nhân duy nhất hắn yêu, thân thể duy nhất hắn khát vọng, mùi hương duy nhất hắn thích, hắn muốn hoàn toàn có được nàng.
" Phong, chúng ta thành
thân đi. "Hắn chỉ chấp nhận một mình thân thể của nàng, chỉ thích mùi
của nàng, nàng phải phụ trách với hắn.
Vệ Tử Quân sửng
sốt, thành thân? Sau đó nàng cười hắn," Hai cái đại nam nhân thì thành
thân kiểu gì? "Hẳn là nàng cả đời này cũng không có cơ hội thành thân
đi.
" Ngươi không phải là nam nhân! "Hạ Lỗ hơi khó chịu.
" Nhưng người trong thiên hạ đều cho rằng ta là nam nhân. "
" Là nam nhân thì có sao? Lúc ngươi là nam nhân ta đâu có từng để ý? Chỉ
sợ không phải vì vấn đề thân phận, là vì hắn đi? "Sự ghen tuông tràn
ngập, quả thực muốn bao phủ Vệ Tử Quân.
Vệ Tử Quân hơi
thất thần, trước mắt hiện lên cái thân ảnh cô đơn kia, cái thân ảnh kia
từ lúc nàng rơi xuống cốc này mới có mấy canh giờ đã xuất hiện rất nhiều lần, đây là điều trước kia rất ít gặp, chỉ là, tình cảm của bọn họ cuối cùng cũng là vô vọng, lúc nàng còn chưa hiểu sự tình, nàng xem hắn là
huynh đệ, biết hắn đã có Liên Ngô, nàng còn đem hắn chặn ngay ở ngoài
cửa, cho tới bây giờ, nàng chưa từng cho hắn cơ hội.
Mà
nay, hắn là đế vương, hắn có hậu cung, nàng lại chỉ có thể xem hắn là
huynh đệ, tình yêu nam nữ, ở trước thiên hạ đại kế, cuối cùng chỉ có thể nhường bước.
" Phong! "Hạ Lỗ thấy Vệ Tử Quân suy nghĩ
đến xuất thần, trong lòng chua xót khổ sở." Ngay cả mở miệng cho có lệ
một chút cũng không thể hay sao? "
" Hạ Lỗ! "Vệ Tử quân
giữ chặt tay hắn, mũi có chút cay cay, mang theo một chút mơ hồ." Hạ Lỗ
thích làm cái gì thì làm cái đó đi. "
" Ngươi đồng ý rồi? "Trong nháy mắt, niềm vui sướng tràn ngập trong ngực, Hạ Lỗ ôm lấy
nàng, hôn lên má nàng, rồi sau đó hắn nhảy lên chạy đi.
" Hạ Lỗ, ngươi còn đang bị thương! "Vệ Tử Quân lo lắng nhắc nhở hắn nhưng hắn chạy rất nhanh đi xa. Chỉ chốc lát sau, hắn lại vui vẻ chạy về, cầm trên tay vài ngọn cỏ, rồi sau đó lấy đất làm bát hương, lấy cỏ làm
hương.
Hắn kéo tay Vệ Tử Quân:" Phong, chúng ta bái thiên địa. "
Vệ Tử Quân sửng sốt. Bái thiên địa? Nàng không nghĩ tới hắn muốn bái thiên đia a.
Mặc kệ thần sắc Vệ Tử Quân ngạc nhiên, Hạ Lỗ kéo nàng quỳ xuống," Thiên địa làm chứng, nhật nguyệt làm mối, ta Hạ Lỗ hôm nay cùng Vệ Phong kết làm
vợ chồng, từ nay như chim liền cánh, thiên thu vạn đái, trọn đời triền
miên.. "
Trọn đời triền miên? Khóe miệng Vệ Tử Quân run rẩy một chút, cảm giác đầu có chút choáng váng.
Hạ Lỗ phát giác Vệ Tử Quân còn đang đứng ngốc lăng," Phong, không muốn cùng ta bái thiên địa sao? "
"... "
Vệ Tử Quân lấy lại tinh thân," Nguyện! Bái! Bái! "Trong lòng nàng không
ngừng ai thán, ai kêu nàng ma xui quỷ khiến đồng ý đâu nhưng mà, đây
cũng không phải thật chứ? Nàng vén vạt áo làm bộ quỳ xuống, ai ngờ dùng
sức mạnh quá, cả người liền trực tiếp ngã về phía trước. Gương mặt vừa
vặn đập vào ngọn cỏ cắm ở trên đất, Vệ Tử Quân bối rối ho khụ khụ hai
tiếng, rồi sau đó ôm cái trán không thể nhịn cười ha hả, cười đến suýt
nữa lăn lộn ra đất.
" Phong! "Hạ Lỗ có chút tức giận," Ngươi không thật tâm! "
" Thật mà, thật mà. "Vệ Tử Quân nhịn cười xoa xoa cỏ ở trên trán, lặp lại hai lần.
" Ngươi.. ngươi căn bản là không thật lòng! "
" Đây là.. trò chơi của tiểu hài tử sao? "Nàng thực sự cầu thị nói,
thoáng nhìn gương mặt Hạ Lỗ càng lúc càng đen, bèn sửa lại lời nói:" Ta
nào có không nghiêm túc --------- ta cũng không phải cố ý té ngã.. "Nàng giống như thực vô tội, ánh mắt trong suốt lại vẫn như trước tràn ngập ý cười.
Hạ Lỗ quay đầu, tức giận đi tới dưới tàng cây đứng, đưa lưng về phía Vệ Tử Quân.
Vệ Tử Quân biết gặp rắc rối rồi, làm tổn thương trái tim bé nhỏ của ai đó, phá hủy không khí lãng mạn, người ta nói một đống lời thề non hẹn biển
như thế cuối cùng lại hỏng bét.
Nàng xoa xoa bụi ở trên mặt, chột dạ đi qua, ngồi xuống phía sau Hạ Lỗ," Hạ Lỗ, nếu không chúng ta bái lại một lần nữa? "
Hạ Lỗ không nói gì, Vệ Tử Quân đành phải xuất đòn sát thủ của nàng, từ
phía sau ôm lấy cổ Hạ Lỗ, kéo hắn dựa vào ngực mình, cười khẽ," Hạ Lỗ,
ta đưa ngươi một phần lễ vật bồi thường, được không.. "Lời sau còn chưa
kịp nói ra, môi đã bị Hạ Lỗ che lại.
Hắn kéo nàng vào
trong ngực, mang theo một tia trừng phạt, mang theo tưởng niệm bấy lâu
nay, mang theo tình yêu triệt tâm thấu cốt, cắn xé cánh môi hồng nộn của nàng, Vệ Tử Quân hơi hơi nhíu mi, khẽ hừ một tiếng, vẫn là không nhẫn
tâm đẩy hắn ra, mặc hắn ở trên môi nàng phóng thích tưởng niệm bấy lâu
nay của hắn, nàng biết, nàng nợ hắn nhiều lắm..
" Phong
-------- cùng ngươi ở một chỗ, ta mới cảm thấy hạnh phúc. "Hạ Lỗ nằm ở
trên đùi Vệ Tử Quân, ngẩng mặt nhìn nàng, con ngươi màu nâu đồng thỏa
mãn ý cười. Hắn nâng tay vén sợi tóc tán loạn của nàng, nhẹ nhàng chạm
vào vết xước trên thái dương nàng," Phong, đau không? "
" Không đau. "Khóe môi Vệ Tử Quân hơi hơi gợi lên, trong tay nàng đang
đùa nghich một nhành cỏ, quấn quấn lại, biến thành một cái nhẫn cỏ. Nàng nắm tay Hạ Lỗ lên, mang nhẫn cỏ đeo vào ngón giữa của hắn.
Hạ Lỗ kinh ngạc nhìn nhẫn cỏ trên tay," Đây là cái gì? Nhẫn sao? "
" Ừm. "Vệ Tử Quân gật đầu," Đây là lễ vật ta bồi thường cho ngươi. "
Mắt Hạ Lỗ như phát sáng," Ngươi tự tay làm cho ta? "
" Phong ------ ta thích. "Hạ Lỗ vươn tay ôm thắt lưng của nàng," Ta muốn mang cả đời. "
" Ừm. "Vệ Tử Quân mỉm cười gật đầu, nghiêm túc nhưng có chút ấm áp. Không thể mang cả đời được, nhất định sẽ hỏng mất.
Nàng hít một hơi thật sâu, nâng mắt nhìn phía đỉnh núi, trong lòng suy nghĩ quay cuồng, vô cùng nặng trĩu.
Nhị ca thế nào? Điệt Vân cùng Lưu Vân Đức sẽ không có chuyện gì chứ? Nhị ca có thể lại nghĩ nàng đã chết hay không, có phải sẽ thương tâm khổ sở
hay không? Sự lo lắng từ khi rơi xuống vẫn chưa hề ngừng lại, nàng thật
sự lo lắng cho bọn họ.
Ban đêm ở sơn cốc, gió nhẹ nhàng
thổi qua, mang theo cái se se lạnh, bọn họ tìm một cái động sạch sẽ, khô mát nghỉ ngơi. Cái động này hiển nhiên đã từng có người ở, có chỗ đá
được mài nhẵn làm giường không nói, điều khiến bọn họ kinh ngạc là, ở
trên có ngọn nến cùng đá tạo lửa, trên giường đá còn có một số cuốn sách cũ kỹ ngả vàng được xếp ngay ngắn, cư nhiên đều là sách thuốc hiếm
thấy.
Nói vậy nhất định từng có cao nhân sống ở trong
này, nơi này núi cao vạn trượng, có thể đến đi tự nhiên, không biết là
cao nhân nào.
Hạ Lỗ ôm cỏ khô thật dày đặt ở bên dưới Vệ
Tử Quân, hắn vì làm cho cỏ kia không đâm vào da thịt nhẵn nhụi của nàng
liền ngồi ở đó vò vò cỏ khô. Vệ Tử Quân thấy thế, đáy lòng cảm động," Hạ Lỗ, không cần vò, chúng ta đều mặc quần áo, không đâm được vào người
đâu. "
" Sẽ đâm vào cánh tay ngươi, đâm vào mặt và cổ.
"Hắn chấp nhất vò, đáy lòng Vệ Tử Quân thở dài, ôm lấy cổ hắn, thoáng
dùng sức, siết chặt hắn. Nàng cuối cùng luyến tiếc từ bỏ hắn, tổn thương hắn.
Chớp mắt, trong đầu hiện lên một thân ảnh, đó là
thân ảnh của Lý Thiên Kỳ, thân ảnh cô đơn, tịch liêu, ánh mắt sâu thẳm
bao hàm khát vọng cùng yêu sâu đắm.. Lòng của nàng lại một trận đau đớn.
Vì sao lại cảm thấy đau như vậy? Nỗi đau ấy không phải từ nàng, mà là từ
đáy lòng hắn, nàng cảm nhận được nỗi đau nơi đáy lòng hắn. Mà nỗi đau ấy là do nàng mà ra.
Tựa hồ, nàng mang lại cho hắn rất
nhiều thống khổ, có lẽ thế giới không có nàng, không có sự ràng buộc của nàng, hắn sẽ sống bình yên hơn?
Hai nam nhân nàng đều đau lòng, chỉ là, một người vĩnh viễn đứng trước một người.
Đêm lạnh như nước, ánh nến lay động, Hạ Lỗ đem ngoại bào trải ở dưới thân
Vệ Tử Quân. Bọn họ nằm mặt đối mặt, hắn một lần lại một lần vuốt ve mặt
của nàng, giống như vĩnh viễn cũng vuốt không đủ.
Vệ Tử
Quân nhìn hắn, có chút đau lòng, cũng có chút buồn cười," Hạ Lỗ, mặt này của ta bị ngươi sờ đến bẩn cả rồi, thật là khó chịu. "
Hạ Lỗ nhẹ nhàng vén sợi tóc tán loạn trên trán nàng ra," Phong, ngươi nói, ngươi chết trước hay là ta chết trước? "
Vệ Tử Quân xuy cười," Cái gì ngươi chết, ta chết, tất nhiên đều là bất tử. "Nhìn ánh mắt không đồng ý của hắn, nàng lại nói:" Vậy thì cùng chết,
cùng chết là được rồi. "
" Không, ta muốn chết trước,
ngươi đừng có mơ đi trước ta, bỏ lại ta cô đơn ở trên đời này. "Tay hắn
để trên trán nàng," Ta không bao giờ có thể chấp nhận nỗi thống khổ đó
nữa, không thể. Ta nhất định phải chết trước ngươi, chết ở trong lòng
ngươi, đó là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. "
" Ngươi
cái tên xấu xa này, ta không muốn nhìn thấy người thân chết ở trước mặt
mình. "Vệ Tử Quân nhíu mi, liếc Hạ Lỗ một cái. Nàng hiều cảm giác đó,
lần đó nghĩ tới hắn đã chết, nàng có bao nhiêu khổ sở." Ta mặc kệ, ta
muốn chết trước ngươi. Vậy ngươi nói, là ngươi chết trước hay là ta chết trước. "Hạ Lỗ lại chấp nhất hỏi.
Vệ Tử Quân tựa đầu vào cổ Hạ Lỗ để chống lại những cơn gió lạnh ban đêm,
một cơn buồn ngủ đánh úp lại, nàng chậm rãi nhắm mắt lại. Thật lâu không có buồn ngủ như vậy, một đường bôn đào cho tới nay đã kết thúc bằng
việc nàng rơi xuống vách núi, nàng mất tích, Diệu Châu tất sẽ mang nhị
ca trở về, Điệt Vân bọn họ ở đâu, có trốn thoát không? Nhị ca đâu, hắn
sẽ vì nàng mà đau lòng, khổ sở sao? Thật sự là lo lắng cho bọn họ, nàng
muốn dưỡng thần, phải nhanh chút tìm cách đi lên mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT