Đau quá.. Thân thể như bị mắc kẹt trong một động băng, nước sông lạnh đến tận xương, giống như vô số mũi kiếm đâm vào người, khiến hắn đau đến tỉnh lại.

Đây là một dòng sông tối tăm ẩn trong một hang động. Dòng sông băng viễn cổ tan ra thành tuyết chảy vào hang, yên tĩnh không tiếng động mà lại chảy xiết vô cùng.

Hắn ngâm mình ở giữa sông, toàn thân vô lực, nhưng, hắn phải trở về, bằng không, nàng sẽ lo lắng, hắn luôn mang lại phiền toái cho nàng. Hắn cố gắng trèo, muốn trèo lên, muốn trở về bên cạnh người kia.

Có phải hắn rất may mắn hay không, khi rơi xuống được mấy tán cây đỡ lấy. Có phải hắn rất bất hạnh hay không, mà bị rơi vào dòng sông bí ẩn, tăm tối này. Kỳ thật, hắn thực sự không muốn chết. Khi nghĩ rằng sắp mất đi nàng, hắn không muốn sống nữa, thầm nghĩ muốn đi cùng nàng. Khi nàng không chết, hắn không muốn chết, thật sự không muốn chết.

Đúng vậy, hắn không thể chết được, nếu hắn chết, liền không bao giờ có thể nhớ nàng, không bao giờ có thể nhớ rõ bộ dáng của nàng nữa, không bao giờ có thể yêu nàng nữa, không bao giờ có thể nữa.

Cho nên hắn không thể chết được, hắn phải trèo lên, trờ về bên cạnh nàng, dù chỉ có thể nhìn nàng, cũng tốt, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, dù là lấy thân phận gì, cũng không sao cả.. Chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng. Hắn không cần biết dùng phương thức gì, hắn chỉ nguyện có thể nhìn thấy nàng, cùng nàng ở cùng nhau, một đường đồng hành, cùng nhau đi qua năm tháng, nhìn ngắm cảnh đẹp nhân gian.. Chỉ nguyện cùng nàng ở cạnh bên nhau, ở cạnh bên nhau..

Hắn dùng lực trèo, muốn trèo lên, muốn bắt lấy tảng đá bên bờ, chỉ là chưa kịp bắt được tảng đá thì một cỗ sóng đã đánh úp lại, hắn bị cuốn vào dòng chảy xiết của dòng sông..

* * *

Gió thu không ngừng gào thét, chiến mã chạy như điên trên đường Niệm Thanh dẫn lên tuyết sơn, thân ảnh mấy ngày bôn ba trên lưng ngựa cơ hồ lung lay sắp đổ. Thân thể bị thương ấy được nội tâm cường đại chống đỡ mới không gục ngã.

Hắn cấp tốc chạy lên đỉnh núi, gấp đến mức ngực hắn như muốn nổ tung. Hắn ôm lấy ngực, gắt gao ôm lấy, đau quá, ngực đau quá, giống như có cái gì vừa mới rơi xuống, một khối thịt trân quý nhất, vừa mới rơi xuống. Hắn gắt gao ôm lấy ngực, giống như muốn ôm lấy người kia.

Tử Quân, ngươi không thể bỏ lại ta, tuyệt đối không thể, dù là ngươi chỉ còn lại một khối xương cốt, ta cũng muốn mang ngươi về bên cạnh ta, không cho ngươi rời đi..

Gió thu thổi qua, lạnh lẽo mà hiu quạnh, cơn gió bất tận, giống như xuyên qua bầu trời lịch sử, xuyên qua năm rộng tháng dài, xuyên qua hồng trần năm tháng..

Một cái chớp mắt, vật đổi sao dời, phong vân biến hóa. Trường kiếm kia cùng gió thu giống nhau, quét về phía thân ảnh phong hoa tuyệt đại mà đơn bạc kia.

Vệ Tử Quân chậm rãi nhắm hai mắt lại. Hạ Lỗ, cuối cùng cũng cùng chết với ngươi, nhưng ta thực không biết có chậm hơn so với ngươi không, nếu là ta chết trước ngươi, thực xin lỗi..

"Không!"

Trong nháy mắt, nàng nghe được một tiếng hét tan nát cõi lòng.

Cả người nàng trầm xuống, có một vật thể bao phủ người nàng, nàng nghe được một tiếng kêu đau đớn, nàng cảm giác một trận đau nhức trước ngực, nàng nghe được tiếng đánh nhau vang lên bên cạnh, nàng nhanh chóng mở mắt ra.

Một người, bao phủ cả người nàng, nàng cố gắng nhìn mặt hắn, đó là gương mặt thanh tú mà trẻ con, chỉ trong nháy mắt, nàng liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Không! "Điệt Vân ---------" không biết lấy sức lực ở đâu, nàng xoay người đứng lên, ôm lấy Điệt Vân.

Trường kiếm kia, xuyên qua thân thể hắn, lại đâm vào ngực nàng. Hắn dùng thân thể của hắn, chặn lại thanh kiếm kia, dùng sinh mệnh của hắn, chứng minh cho tình yêu của hắn.

Thiếu niên si tình ấy, một thiếu niên yêu đến đau khổ.

Máu tươi, không ngừng xuyên qua miệng vết thương trào ra. Vệ Tử Quân gắt gao che miệng vết thương của hắn lại, máu từ khe hở chảy ra, chảy qua bàn tay trắng nõn của nàng, nóng bỏng.

"Điệt Vân!" Vệ Tử Quân khóc thất thanh. "Mau --------- mau tới cứu Điệt Vân, mau tới cứu hắn ----------"

Nhưng, không ai nghe được tiếng gọi khàn khàn, suy yếu của nàng. Lưu Vân Đức cùng Trần Trường, sớm đã cùng Tùng Tán Kiền Bố giao đấu ở một chỗ, không ngờ công lực của Tùng Tán Kiền Bố cực lỳ cao, hai người liên thủ mới có thể ngăn hắn không đến gần Vệ Tử Quân.

Mà quân đội bọn họ mang đến, cùng hắc y nhân giao đấu ở một chỗ, tiếng chém giết, đao kiếm leng keng chạm vào nhau không ngừng bên tai, chung quanh một mảnh hỗn loạn.

"Đừng khóc.." Điệt Vân cười yếu ớt. ".. Lần đầu.. Nhìn thấy ngươi khóc.." Hắn gắt gao nhìn nàng, giống như muốn đem bộ dáng của nàng khắc sâu vào trí nhớ. "Đừng khóc.. Đừng khóc.. Ta thích bộ dáng ngươi lúc cười.."

".. Mau tới cứu người.. Người đâu mau tới.. Điệt Vân.." Tiếng khóc của Vệ Tử Quân có chút khàn khàn, cả người vô lực ôm lấy Điệt Vân, nàng đem hết chút nội lực còn lại truyền hết cho hắn, che miệng vết thương không ngừng trào máu ra lại. Nàng đã kiệt lực, vì Hạ Lỗ nhận mấy chưởng kia, cơ thể nàng đã không còn bao nhiêu sức lức, nàng suy yếu tựa như một búp bê vải.

Điệt Vân dần dần suy yếu, hắn khẽ cười. "Ta.. không muốn chết, ta thích ngươi dỗ ta.. muốn.. cùng ngươi ở một chỗ.."

Vệ Tử Quân nức nở ôm cổ hắn, "Điệt Vân không chết, không chết, ta mỗi ngày đều dỗ ngươi, chỉ cần ngươi đừng chết.." Nước mắt, ào ào rơi xuống vạt áo trước ngực hắn, không biết là máu của hắn hay máu của nàng, nhiễm đỏ vạt áo màu tuyết trắng của nàng.

"Ta.. từng hôn ngươi.. lần đầu tiên gặp ngươi.. lúc.. chữa bệnh cho ngươi.." Một sự mê mang xuất hiện trong mắt hắn, "Hôn.. hôn ta.." Người lúc nào cũng ngượng ngùng rốt cục cố lấy dũng khí nói ra khát vọng cuối cùng nơi đáy lòng.

Nước mắt, chảy đầy mặt, "Được.. Nhưng ngươi không thể chết được, ngươi chết, ta sẽ không hôn."

"Ta.. không chết.. không chết.."

Vệ Tử Quân run run đem môi đặt lên đôi môi khô ráo của Điệt Vân, Điệt Vân thỏa mãn khẽ thở dài một tiếng.

Nàng nợ hắn nhiều lắm, nợ hắn một cái mạng, nợ hắn tình cảm cả đời.. Nàng cho hắn một cái hôn chân chính, đôi môi dùng thêm lực đạo, nàng bắt đầu mút đôi môi khô ráo kia.. Nước mắt của nàng rơi xuống mặt hắn..

Thật lâu sau, nàng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Điệt Vân. "Thích không?"

"Thực.. đẹp.." Điệt Vân mơ hồ nhìn Vệ Tử Quân, nâng tay xoa hai gò má của nàng, giơ được nửa đường lại vô lực rơi xuống. Vệ Tử Quân nhanh chóng nắm tay hắn lên, đặt lên mặt mình, nước mắt không ngừng trào ra. "Thích thì đừng chết, về sau mỗi ngày ta đều hôn ngươi như vậy, mỗi ngày.. mỗi ngày đều hôn.." Vệ Tử Quân đã khóc không thành tiếng.

"Ta.. yêu.. ngươi.." Điệt Vân dùng hết khí lực cuối cùng nói ra ba chữ này, thỏa mãn nhắm mắt lại.

"Không -------- Điệt Vân ---------- đừng chết ----------- đừng chết ---------- ta còn chưa có cưới vợ cho ngươi, xin ngươi.. Điệt Vân.." Vệ Tử Quân khóc rống thất thanh, nàng không ngừng lay thân thể hắn, mong hắn tỉnh lại.

"Điệt Vân!" nàng vừa khóc vừa truyền nội lực cho hắn, dù rằng nàng đã không còn chút nội lực nào, nhưng nàng vẫn không ngừng lặp lại động tác này, mặc cho nàng không còn chút sức lực chống đỡ thân thể mình.

Rốt cục, khí lực toàn thân mất hết, Vệ Tử Quân tựa đầu vào trước ngực Điệt Vân. Nàng lẳng lặng ôm thân thể kia, nghĩ về quá khứ.

Vì sao, vì sao lại muốn đoạt đi hắn, vì sao người thân của nàng từng người, từng người một lại rời đi, vì sao nàng không thể bảo vệ những người mà nàng yêu thương.. Nhân sinh thật dữ dội và tàn khốc, hồng trần có bao nhiêu đau khổ, nàng cả đời chỉ cầu người thân được vui vẻ, bình an, không cầu phú quý, không cầu danh lợi, nguyện vọng giản đơn như thế, sao không thể cho nàng chứ, ông trời sao lại đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy.

Chân trời, mặt trời lặn về tây, tà dương như máu.

Tay, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Điệt Vân, khối thân thể này, từng cứu mạng của nàng, cùng nàng đi qua những năm tháng không hề lo âu. Mà nàng cái gì cũng không có hắn, chỉ có nụ hôn chia tay vừa rồi, nàng nợ hắn nhiều lắm, nhiều lắm.

Vốn không nghĩ sẽ dính đến tình yêu dị thế, lại mang theo một món nợ tình cảm, kêu nàng làm thế nào trả lại, im lặng hỏi ông trời, lại thấy tà dương như máu, không ai trả lời.. Đều đi rồi, cả một đám đều đi rồi, nàng một mình ở lại trên thế gian này còn có ý nghĩa gì? Hồng trần đau khổ, không gì kể xiết, quay đầu lại không có bờ.. chỉ có sương khói đầy trời.. Nàng chậm rãi ghé vào mặt Điệt Vân.

Thân thể hắn vẫn ấm áp như trước, mặt hắn có chút nóng, nàng cơ hồ nghĩ mình nghe thấy được tiếng hô hấp mỏng manh của hắn.. Nàng dùng hết khí lực cuối cùng quay đầu nhìn, muốn lần cuối cùng nhìn những người nàng yêu thương, Lưu Vân Đức, tam ca, Điệt Vân..

Nàng đem bộ dáng của bọn họ lần cuối cùng ghi tạc vào trái tim.. Nàng chậm rãi ngã xuống..

Tiếng gió đã đi xa, tiếng chém giết cũng đi xa, phong trần cuồn cuồn nổi lên, bầu trời mơ hồ, quá khứ mơ hồ, năm tháng mơ hồ, kiếp trước kiếp này, làm mắt nàng trở nên mơ hồ..

Mắt nàng, vẫn mở như cũ, bên trong phản chiếu bầu trời xanh thẳm, chỉ là, bầu trời lúc này đầy sương khói, mà mắt của nàng vẫn trong suốt sáng lạn như trước.

Nàng đã không còn ý thức, đã không thể tự hỏi, chỉ là chấp nhất mở hai mắt trong suốt của nàng..

Trong mắt nàng phản chiếu một đám người đang đánh giết, đám người đột nhiên rối loạn, có một thân ảnh liều lĩnh xông vào.

Thân ảnh kia vô cùng quen thuộc. Đáy lòng ở nơi nào đột nhiên tỉnh lại từ trong mơ hồ, nàng biết, nhị ca, hắn đến đây.

Nàng đã không thể nghe được âm thanh nữa, nàng bị ôm lên, có chút hương vị tươi mát, quen thuộc quanh quẩn bên mũi.

Nàng cố gắng mở to hai mắt, cố gắng mở.

Cho đến khi, một lão giả xuất hiện trong mắt nàng, nàng tựa hồ dùng hết sức lực nói ra, "Sư phụ.. cứu Điệt Vân.."

Lông mi của nàng run rẩy, hai mắt chậm rãi nhắm lại, đôi mắt trong suốt, sáng lạn, cho dù chết cũng không chịu dính một hạt bụi nhỏ..

Đại Dục mùa thu năm Kiến Đức thứ tư, chiến tranh giữa Thổ Phiên cùng Đại Dục cuối cùng cũng kết thúc.

Trận này, được thế nhân gọi là chiến dịch Thanh Đường La. Trận này, khiến cho người ta biết được Tây Đột Quyết Ất Bì Bắn Quỹ khả hãn nổi danh tứ hải vẫn còn sống. Nhưng mà trận này, cũng làm cho vị Tây Đột Quyết khả hãn nổi tiếng cơ trí dũng mãnh, tao nhã cái thể này, suýt nữa mất mạng.

Trận này, hắc y nhân thần bí khó lường, võ công cái thế của Thổ Phiên, chẳng những đem đại tướng quân suất lĩnh quân đội nổi tiếng của Đại Dục, Trần Trường đánh đến thảm bại, mà còn đánh cho quân lính thiên tử Đại Dục Lý Thiên Kỳ đem đến tan rã. Người làm cho trận này đi đến kết thúc chính là một vị lão giả giang hồ ẩn cư đến từ Đại Dục mang đến gần trăm giang hồ nhân sĩ. Bọn họ tiêu diệt hết đám hắc y nhân thần bí kia, cuối cùng Đại Dục quân khải hoàn trở về.

Mà Thổ Phiên tán phổ Tùng Tán Kiền Bố trứ danh dũng mãnh cái thế, dụng binh tàn nhẫn, sau khi chiến dịch thất bại, bỏ chạy về thành La Chút. Từ đó, Thổ Phiên không thể gượng dậy nổi, quy thuận Đại Dục.

Mà Tô Bì từng tham dự chinh phạt Thổ Phiên, theo lời hứa của Tây Đột Quyết khả hãn, Đại Dục Phong thân vương - Vệ Phong, cho khôi phục quyền tự chủ.

Trận này, được thế nhân biên soạn thành chuyện kể, ở trà lâu quán rượu, đầu đường cuối ngõ, được người ta không ngừng truyền tai nhau. Mà nội dung làm cho người ta không ngừng nghị luận không phải là sự tàn khốc của chiến dịch này mà là một đoạn cấm tình triền miên của Đại Dục thiên tử Lý Thiên Kỳ cùng Tây Đột Quyết khả hãn Vệ Phong.

Nghe nói, lúc Đại Dục thiên tử Lý Thiên Kỳ kia tìm đến đỉnh núi, gặp được Tây Đột Quyết khả hãn Vệ Phong ngã xuống đất, hắn liền chạy lên ôm Vệ Phong ở trong lòng, liền hôn mê bất tỉnh.

Một cái ôm này, đó là mấy ngày liền, dù là ai cũng không thể gỡ tay hắn ra, không ngờ cái ôm của một người ngất lại dùng nhiều lực như vậy, lại sợ thương tổn thân thể đáng giá ngàn vàng của thiên thử, rơi vào đường cùng, miệng vết thương trước ngực của Vệ Phong đều trị liệu ở trong lòng hắn. Có thể thấy, Lý Thiên Kỳ này tình sâu bao nhiêu.

Nhưng mà, sau khi Vệ Phong tỉnh dậy, thiên tử Đại Dục lại không mang vị nam hậu duy nhất trong lịch sử này về nước, mà lại một mình yên lặng trở về, điều này làm cho thế nhân không ngừng suy đoán nguyên do trong đó, trở thành chủ đề không ngừng của thế nhân nơi quán rượu.

Thu đi đông đến.

Tuyết trắng bao trùm cánh đồng cỏ khô vàng, đường Niệm Thanh dẫn lên núi tuyết, trắng xóa một mảnh, mây mù lượn lờ trên đỉnh núi, tà dương phủ một tầng ánh sáng màu cam ấm áp lên tuyết trắng nơi đỉnh núi.

Một thiếu niên cưỡi huyết hãn bảo mã màu trắng phiếm kim quang đi qua cánh đồng tuyết, người nọ một thân áo bào lông chồn màu tuyết trắng, khí chất thanh hoa, lạnh như băng, như nguyệt, dáng người cưỡi ngựa chạy đi của nàng làm cho phụ cách đi theo có chút đui mù, không khỏi tán thưởng trong lòng, khả hãn của bọn họ, dù là nhìn mỗi ngày, vẫn là nhìn không đủ.

Thiếu niên ấy, chính là nổi danh tứ hải Tây Đột Quyết khả hãn, Vệ Phong, Vệ Tử Quân.

Vệ Tử Quân dừng ngựa, nhón chân vài cái liền nhảy lên đỉnh núi, chậm rãi đi tới chỗ vách núi kia. Dáng người cao ngất, thon dài, phiêu dật xuất trần, một thân ngạo khí sắc bén, nàng đi tới chỗ vách núi ngăn cách sinh tử lúc đó.

"Khả hãn ------ đã đào xong." Một phụ cách báo tin, sau đó cung kính đứng một bên.

Đào xong! Đào xong rồi sao? Vệ Tử Quân đi qua, nắm chặt hộp gấm trong tay.

Tà dương, phủ một tầng đỏ thẫm lên má nàng, đôi môi nàng thoạt nhìn vô cùng đỏ tươi, ánh mặt trời xuyên qua đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, giống như một khối thủy tinh thanh thuần, lóe lên vẻ trong suốt, sáng bóng.

Nàng đem tấm khăn lấy từ trên người Hạ Lỗ xuống, để vào trong một hộp gấm, cái khăn này, nếu hắn quý trọng như thế, mỗi ngày đều đặt ở trước ngực, nói vậy, đó là vật dù hắn chết cũng muốn mang theo.

Nàng nhìn hố đất nhóm phục cách cố sức đào ra, ngón tay khẽ vuốt ve hộp gấm, do dự nửa ngày, đem hộp gấm kia để vào trong hố. Sau đó, nàng đứng thẳng dậy, "Hạ Lỗ, nếu không thích phần mộ này thì tự mình trở về quật mộ đi."

Này xoay người đi về phía trước. Nàng tìm hắn lâu lắm, lâu lắm. Nàng ở vách đá xây nhà mà sống, kéo cái thân thể ốm yếu mà đi tìm hắn ba tháng liền, ngày ngày đi xuống dưới vách đá tìm kiếm, mùa đông sắp qua rồi, hắn cuối cùng vẫn không trở về.

Nàng đi được vài bước, liền dừng lại. "Hạ Lỗ --------" nàng che mặt, rốt cục nước mắt rơi xuống. Lâu như vậy, từ khi quyết định không đi tìm hắn nữa, nước mắt của nàng mới rơi xuống.

Trước mắt hiện lên, hình ảnh những ngày tháng ở cùng nhau, hắn tựa như một cái bóng, không biết mệt mỏi đi theo nàng, nhưng nay, hắn mất tích, không biết hắn đi nơi nào, không biết hắn có còn sống hay không, không biết hắn lại lỗ mãng làm cái gì rồi, không biết..

"Khả hãn, trời lạnh, đừng để da bị tổn thương." Ca Thư Phạt khoác một kiện áo khoác mà đỏ tươi lên cho nàng.

Không biết.. Nàng đột nhiên trở lại, bước nhanh, lấy hộp gấm từ dưới đất lên, giao cho phụ cách ở bên cạnh, "Đem hộp này, để vào trong trướng của Hạ Lỗ."

Hạ Lỗ, nàng không tin hắn đã chết, ngay cả một mảnh vải cũng không tìm được, ngay cả một mảnh xương cũng không tìm được, nàng biết, hắn nhất định không chết, chỉ là hắn gặp phiền toái. Hắn không chết, chỉ là nàng không biết hắn đang ở đâu mà thôi, chỉ là nàng không biết mà thôi..

Nàng xoay người nhảy xuống đỉnh núi, Đặc Táp Lộ sải bước, chạy về hướng Tây Đột Quyết hãn đình. Dáng người đi xa dần, áo khoác đỏ tươi tung bay, nàng vẫn là nàng, tính tình đó, một chút cũng không thay đổi.

Đông đi xuân đến.

Thảo nguyên mênh mông, cỏ mới sinh sôi, bầu trời rộng lớn, từng đàn chim nhạn bay về.

Ánh nắng cuối xuân đầu hạ ấm áp dễ chịu, gió nhẹ sáng sớm ôn nhu thổi qua. Nằm dưới ánh nắng ấy giống như nằm trong vòng tay của mẹ. Cuối hành lang, một trận gió nhẹ thoảng qua, chiếc áo mỏng màu đen nhẹ nhàng bay bay. Vệ Tử Quân tựa vào nhuyễn tháp, khẽ chợp mắt, lông mi dài bị gió thổi rung rung.

Năm năm, nàng đi vào thế giới này đã năm năm, dung mạo của nàng không có gì thay đổi, chỉ là phong tình trong ánh mắt ngày càng đậm, nhất nhăn mày cười phong vận phát ra càng động lòng người, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vô cùng tiêu sái, chỉ là ý vị phát ra càng câu hồn đoạt phách.

Thời gian năm năm, nàng để lại thế giới này rất nhiều. Thế giới này giữ lại tình yêu của nàng, tình thương của nàng, nước mắt của nàng, máu của nàng, còn có người thân của nàng. Hết thảy của nàng đã dung nhập vào nơi này, khiến cho nàng không thể nào rời đi. Có lẽ có một ngày, nàng có thể trở về thế giới cũ, nhưng nàng vẫn sẽ lựa chọn ở lại, bởi vì nàng phải ở lại đây, bảo vệ những người nàng yêu, dân chúng của nàng, con dân của nàng.. Có bọn họ nàng liền cảm thấy hạnh phúc, mặc dù có vài người mất đi, nàng cũng sẽ bảo vệ bọn họ, vì bọn họ, kính dâng mình khi còn sống.

Nàng bưng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm. Nghỉ tạm một chút, nàng phải đi phê tấu chương chất cao như núi kia. Tây Đột Quyết dưới sự cai trị của nàng, kinh tế không ngừng phát triển, quốc lực ngày càng mạnh, dân chúng Tây Đột Quyết mỗi khi thấy nàng liền giống như thấy thần tiên, bọn họ yêu nàng, yêu đến mức mỗi khi đi miếu chùa đều cầu phúc cho nàng, cầu nàng trường sinh, cầu nàng nhân duyên mỹ mãn, tướng cùng bạch thủ, người thân vây quanh, vĩnh viễn không cô đơn.

Vệ Tử Quân cười khẽ, cười bọn họ khẩn cầu thật nhiều, đủ loại, nhiều không đếm xuể, thậm chí còn có người cầu nàng trọn đời không già. Nàng cười, muốn cho nàng làm yêu tinh sao! Còn có người cầu nàng không sinh bệnh phù chân, nghe Ca Thư Phạt bẩm báo, nàng cơ hồ cười đến đau bụng, dân chúng của nàng thực đáng yêu.

Ý cười ấm áp vui vẻ, dần rộng mở bên khóe môi, nàng đem chén trà đưa đến bên môi.

"Đại ca!" một tiếng gọi từ xa vang lên, Đê Lam dắt diều chạy tới, tựa vào trên người Vệ Tử Quân.

Tiểu cô nương năm đó, đã cao thêm một cái đầu, bộ dáng nàng, càng ngày càng giống mẫu thân nàng, Vệ Tử Quân nhớ tới gương mặt của Hỏa Y Hám. Nàng ôm Đê Lam vào trong ngực, có chút thất thần. "Công việc hôm nay làm xong sẽ mang ngươi đi thăm phụ hãn cùng mẫu phi."

"Đại ca, chúng ta đều là cô nhi." Đê Lam kéo vạt áo màu đen của Vệ Tử Quân.

"Đê Lam không phải cô nhi, Đê Lam còn có đại ca, đại ca sẽ chăm sóc cho Đê Lam cả đời." Vệ Tử Quân cầm bàn tay nhỏ bé của Đê Lam.

Đê Lam cúi đầu vuốt ve tay Vệ Tử Quân, "Đại ca, ta đã mười hai tuổi, ta sẽ mau lớn, chờ ta mười lăm tuổi, chúng ta liền thành thân."

"A.. Khụ khụ.." Vệ Tử Quân bị sặc một ngụm trà, "Đê Lam.. Đại ca.. Đại ca có gì tốt, ngươi thích gì ở đại ca?"

"Đại ca rất đẹp." Đê Lam nâng đôi mắt to tròn màu nâu nhìn nàng.

"Nhưng mà túi da tốt không thể làm cơm ăn, ngươi xem đại ca cũng không có khí khái nam tử." Vệ Tử Quân phủi phủi thân thể mình.

"Đại ca có."

Khóe miệng Vệ Tử Quân kéo dài ra, "Ta có khí khái nam tử?" Nàng cảm thấy mình làm nữ nhân thật thất bại. "Ta.. thật sự.. giống nam nhân như vậy?"

"Võ công của đại ca tốt, có thể bảo vệ ta, cho nên có khí khái. Chỉ là, lớn lên không giống nam nhân lắm." Đê Lam tựa hồ cảm giác có chút tiếc nuối, "Đại ca so với hai năm trước bộ dáng vẫn vậy, cho nên không giống nam nhân lắm.." Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lô ra vẻ tươi cười, "Đại ca cũng không cần khổ sở, tuy rằng ngươi càng lớn càng giống nữ nhân, nhưng ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi."

"A.. Khụ khụ.." Vệ Tử Quân lại sặc một ngụm nữa, nàng thở hổn hển nói: "Đê Lam không chê đại ca, đại ca thực cảm động.. Thực cảm động.."

"Khả hãn ------- thư --------- thư -----------" Ca Thư Phạt có chút thở hổn hển.

"Đọc!" Vệ Tử Quân dựa vào nhuyễn tháp, nhẹ nhàng nhắm mắt.

"Đây là.. là.. thư của Sa Bát La Diệp Hộ.."

Tay Vệ Tử Quân nắm tay Đê Lam chấn động, nàng phút chốc mở mắt ra. Liếc Ca Thư Phạt một cái, nàng giật lấy thư trên tay hắn, hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn.

Là hắn, là chữ hắn viết. Là hắn.. là hắn.. Trong lòng, rốt cục có cái gì rơi xuống, trái tim rốt cục cũng được giải tỏa, mệt mỏi đột nhiên đánh úp lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, nàng muốn ngủ. Nàng đem thư ném sang một bên.

Nàng không cầu gì nhiều, hắn còn sống là tốt rồi, thật sự còn sống là tốt rồi.

"Khả hãn? Không xem sao?" Ca Thư Phạt có chút kinh ngạc, khả hãn không phải mỗi ngày đều ngóng trông tin tức của hắn sao?

"Tỉnh dậy rồi xem." Nàng nằm ở trên tháp, xoay người, tìm một tư thế thoải mái. "Đê Lam đi làm bài tập đi." Lông mi nàng run rẩy, khéo mắt lại.

Thấy bóng người trước mắt vẫn còn ở đó, nàng hơi mở mắt ra, Ca Thư Phạt còn chưa đi, "Ngươi sốt ruột liền mở ra xem đi."

"Dạ!" Ca Thư Phạt cầm lấy thư, mở ra.

Giấc ngủ này thẳng đến giữa trưa, trái tim lo lắng nhiều ngày rốt cục cũng bình yên, nàng không mơ thấy Hạ Lỗ nữa. Nàng mơ thấy nhị ca.

Nửa năm không gặp hắn, trong mộng, lòng nàng vô cùng nhớ hắn. Nhị ca nhìn nàng, ánh mắt vẫn như trước thống khổ cùng yêu say đắm, nhưng hắn cũng không tiến về phía trước, hắn chỉ nhìn nàng, nhìn nàng, nhìn đến trong mắt dâng lên sóng nước, nhìn đến gió thổi qua, cát bụi bay lên.

Bão cát tràn ngập thân ảnh hắn, nhưng, nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt của hắn xuyên qua phong trần.

Nhị ca, ngươi sống có tốt không? Thương thế của ngươi tốt chứ?

Nhiều chuyện xảy ra, đến nỗi nàng bỏ quên hắn lâu lắm, lúc nàng muốn ôm hắn, hắn lại rời xa nàng rồi.

Nàng có chút nhớ nhung hắn.

Lúc mở mắt ra, Ca Thư Phạt vẫn ở đó, tỳ nữ chung quanh vì nàng đem hơn mười cái ô ra che ánh mặt trời.

"Khả hãn, đây là hoa quả ướp lạnh Đại Dục mới đưa tới, ngài dùng chút đi." Ba Ha Nhĩ bưng một mâm hoa quả đặt trên án trước tháp.

Vệ Tử Quân ngồi dậy, dựa vào tháp, nàng nhìn mâm hoa quả kia, ánh mắt trong suốt lưu động.

Nàng cầm lấy một khối dưa hấu, cắn một miếng nhỏ, nàng nhớ tới mấy năm trước ở Lộc thành, dưa hấu ướp lạnh đưa từ ngàn dặm xa xôi tới. Hắn sống có tốt không? Vì sao ngay cả một phong thư cũng không có.

Nàng nâng mắt lên, "Ca Thư Phạt, trong thư nói thế nào."

Ca Thư Phạt có chút quanh co, "Khả hãn, Diệp Hộ nói.. nói hắn rơi xuống vách núi được cao nhân cứu giúp, rồi sau đó.. rồi sau đó bị nữ nhi của cao nhân coi trọng, yêu cầu, yêu cầu.. hắn không chịu, liền bị nhốt lại."

Vệ Tử Quân trừng lớn hai mắt, có chút không thể tin, miệng nàng run rẩy, trừng mắt nhìn, nước từ dưa hấu chảy ra thấm ướt vạt áo của nàng. Nàng có chút không cam lòng. Nàng tìm hắn ba tháng, lại đợi hắn ba tháng, nửa năm lo lắng đề phòng, cư nhiên đổi lấy một phong thư như vậy, hóa ra là vì diễm ngộ, làm hại nàng lo lắng lâu như vậy, thực sự là đáng giận.

"Khả.. khả hãn.. Đây là Lưu tổng quản từ Đại Dục gửi thư tới.." Ca Thư Phạt chạy nhanh đi, quăng cho nàng một phong thư để dời đi lực chú ý của nàng.

"Thư của Lưu Vân Đức?" Vệ Tử Quân nhìn thư kia.

Lưu Vân Đức cũng không nhận gia phong của Lý Thiên Kỳ, hắn ngược lại tiếp tục giúp nàng quản lý Tụ Vân lâu. Lưu Vân Đức này nhìn như hàm hậu, nhưng quản lý Tụ Vân lâu rất tốt, không những mở thêm mấy chi nhánh, mà còn mở một nhà hàng ở ven hồ Tiền Đường ở Dư Hàng, phỏng chừng con cháu của nàng mười đời không cần làm việc cũng không cần lo lắng cái ăn. Không thể ngờ, một đời này của nàng, chẳng những có được rất nhiều tình nghĩa sinh tử, tiền cũng không thiếu.

Vệ Tử Quân khẽ cong khóe môi, cười tủm tỉm tiếp nhận thư, nâng mắt hỏi: "Điệt Vân dậy chưa?"

Từ khi hắn tỉnh dậy từ cửu tử nhất sinh, liền trở nên đặc biệt thích ngủ, mỗi ngày dậy còn trễ hơn cả nàng.

"Là nhớ ta sao?" Vừa nói đến hắn, Điệt Vân liền đi ra.

Vệ Tử Quân nghe thấy câu ấy của hắn, lại ho một trận, nàng nhìn hắn giống như ôn thần, "Điệt Vân, thương thế của ngươi khỏe rồi, ngươi cũng nên trở về chăm sóc sư phụ."

"Ta sẽ sống ở đây, ngươi ở đâu ta ở đó." Điệt Vân ngồi xuống tháp của nàng.

Tay Vệ Tử Quân run lên, nói với Ca Thư Phạt: "Đem.. đem thư lên."

"Kar hãn, thư ở trên tay người."

"Ở.. ở trên tay ta?" Vệ Tử Quân run run mở thư ra.

Nhìn trong chốc lát, nàng có chút hưng phấn, cầm lấy một viên anh đào bỏ vào miệng, sau đó, để ngón tay vào miếng, đôi môi đỏ mọng mút một cái.

Điệt Vân nhìn nàng, cổ họng vừa động, nuốt xuộng một ngụm nước bọt.

Đôi môi đỏ mọng kia hắn từng hưởng qua, hắn chưa từng nghĩ đến, trên đời có đôi môi đẹp như vậy. Hắn lại nuốt xuống một ngụm nước miếng.

"Đoàn Tân sắp đến.. Mọi người đều sắp đến.." Nàng tiếp tục nhìn xuống dưới, bên môi gợi lên một tia cười yếu ớt, "Điệt Vân, Lục Lang khi nào cùng Điệp Nhi thông đồng vậy? Ta lúc ấy đem Điệp Nhi cho ngươi, ngươi không thích, giờ thì hay rồi, để cho Lục Lang lấy mất, bọn họ chờ ta trở về xử lý việc hôn sự kìa."

"Cái gì thông đồng! Nói khó nghe như vậy, người ta là lưỡng tình tương duyệt. Ta cũng không thích Điệp Nhi kia." Điệt Vân nhìn ánh mắt của nàng có chút tức giận, "Ta nhớ rõ, trước khi chết có người nào đó nói với ta, mỗi ngày đều.."

"Hừ.. khụ khụ.." Vệ Tử Quân kích động đứng dậy, "Hứa hẹn đó là nói với Điệt Vân đã chết.." Nàng túm lấy vạt áo nhanh như chớp chạy ra ngoài, Điệt Vân gắt gao đuổi theo.

Hai phụ cách canh gác ở ngoài hãn đình thấy vậy, mắt cũng không chớp một cái. Loại tình cảnh này, khả hãn luôn luôn nho nhã, hữu lễ của bọn họ, chạy trối chết, bọn họ đã không còn ngạc nhiên, bởi vì cảnh này từ sau khi Điệt Vân kia tỉnh dậy, mỗi ngày đều diễn ra một lần.

Sau khi hai người chạy quanh nha trướng năm vòng, Vệ Tử Quân huýt một tiếng, Đặc Táp Lộ phi đến, nàng nhảy lên lưng ngựa, lập tức chạy đi.

Thảo nguyên rộng lớn bát ngát, một đám ngựa phi nước đại chạy như bay qua, đại bàng đón nắng bay vòng quanh trên bầu trời.

Vệ Tử Quân đi tới phiến đá bên bìa rừng, dựa vào tấm bia của A Sử Na Dục Cốc. Nàng cầm lấy túi rượu, mở ra.

Thật lâu sau, nàng đứng dậy, đi về phía một tấm bia mới cách đó không xa.

Nàng nâng ống tay áo thêu chỉ vàng lên, cơn gió ấm áp nhẹ nhàng thôi bay vạt áo nàng.

Nàng đem rượu chậm rãi đổ xuống đất trước tấm bia. "Nam Cung Khuyết, tư oán của ngươi ta đã xong, vốn đã không liên quan, vốn không nên thu lưu ngươi, nhưng niệm nhà người quốc đã vong, không có con cái, chết nơi hoang dã, ta tạm thời thu lưu ngươi. Lúc vấn an tiên vương của ta, thuận tiện mang cho ngươi một chén rượu, ngươi, ngủ yên đi."

Vệ Tử Quân chậm rãi xoay người, lúc xoay người, từ bên sườn rừng tựa hồ xẹt qua một thân ảnh màu trắng. Nàng nhìn lại, cũng không có vật gì khác lạ, nên nghĩ là mình hoa mắt.

Nàng đi về hướng Đặc Táp Lộ, chỉ là chưa kịp đến gần, Đặc Táp Lộ chờ ở ngoài rừng đột nhiên bắt đầu cất vó, giống như bị quấy nhiễu, bị hoảng loạn.

Vệ Tử Quân có chút nghi hoặc đi qua, nàng không thấy một bóng người, đợi khi nàng nhìn thấy người nọ, không khỏi lắp bắp kinh hãi. "Diệu Châu? Đến Đột Quyết khi nào?"

"Tứ công tử!" Diệu Châu chậm rãi đi tới. Do dự lại do dự, cuối cùng mở miệng nói: "Ta vẫn luôn ở Tây Đột Quyết."

"Vẫn? Ngươi không ở bên cạnh nhị ca sao?" Nhị ca, nàng nghe nói, một ngày kia, khi hắn ôm nàng, liền té xỉu, bọn họ định đem nàng ra khỏi vòng tay hắn trị liệu, nhưng hắn gắt gao ôm nàng, bọn họ không thể gỡ tay hắn ra, bất luận thế nào cũng không thể gỡ ra.

Nhị ca, nàng nhớ hắn, nàng vẫn luôn đặt hắn ở đáy lòng, nhưng, nàng tỉnh lại, hắn liền đi mất.

"Phải, ta luôn ở bên cạnh hắn." Diệu Châu mím môi.

"Ngươi nói gì? Hắn ở đây?" Đôi môi đỏ mọng của Vệ Tử Quân khẽ hỏi.

"Hắn vẫn luôn ở đây, sau khi hắn trở về Đại Dục xư lý Lý Bắc Tắc phản loạn xong liền đến đây, hắn vẫn luôn ở bên cạnh ngươi."

"Hả? Vậy vì sao.. vì sao.. ta không biết?" Nếu hắn ở đây, vì sao nàng không thấy?

"Hắn luôn luôn ở bên cạnh ngươi, vụng trộm nhìn ngươi. Hắn vì ngươi một đêm bạc đầu, hắn cảm thấy mình xấu xí, không dám gặp ngươi.." Diệu Châu dừng lại, không biết có nên nói tiếp hay không.

Một đêm bạc đầu! Một đêm bạc đầu! Hóa ra là thật. Sầu lo thế nào mới có thể khiến người một đêm bạc đầu, nhị ca.. Nàng cảm thấy tim mình rất đau.

"Chính yếu là.. Hắn không sống được bao lâu, hắn vì ngươi ưu tư quá mức, vết thương của hắn vẫn chưa tốt liền vì ngươi liên tiếp bôn ba, khiến cho thân thể suy sụp."

Vệ Tử Quân nhìn Diệu Châu, đầu tiên là kinh ngạc, có chút không thể tin, sau đó trong ngực xẹt qua một trận đau nhức, "Hắn.. Không đi tìm sư phụ trị liệu sao?"

"Từ ngày bị đá đè bị thương ấy, ngươi liền xảy ra chuyện, hắn nghĩ ngươi chết rồi, chết sống cũng không chịu trị liệu, muốn đi theo ngươi. Rồi sau đó vì ngươi bôn ba mấy ngày liền, thêm ngày đêm tưởng niệm, thân thể hắn liền.. suy sụp. Lần này ngươi tỉnh lại, hắn vụng trộm đi trước. Kỳ thật là vì, hắn tự biết mình không thể chăm sóc ngươi cả đời.."

Nước mắt, tuôn xuống như mưa, hết thảy đều là vì nàng, vì nàng lo lắng, vì nàng đau đơn, vì nàng bị thương, vì nàng vạn dặm bôn ba, vì nàng nóng ruột nóng gan, mà nay, lại vì sợ chậm trễ hạnh phúc cả đời của nàng.. nhị ca, ngươi vì sao lại đối xử với Tử Quân như thế, ngươi bảo ta, hoàn lại như thế nào..

"Hắn còn có thể sống bao lâu?" Giọng nàng khàn đặc.

"Lâm ngự y nói, hắn ưu tư quá độ, có thể sống hai, ba năm, sẽ không sai." Diệu Châu nhìn nàng lệ rơi đầy mặt có chút đau lòng, nhưng lại không thể không nói. "Tứ công tử, ngươi hãy bồi hắn đi, hắn ngay cả cái mạng cũng cho ngươi, ta thật sự.. nhìn không được.. Không thể nhìn bộ dáng hắn tưởng niệm thành cuồng.."

"Hắn ở đâu?" Nàng hít một hơi thật sâu, lau nước mắt.

"Hắn sợ ngươi phát hiện được, đi trước rồi, tìm hắn rất dễ dàng, hắn mỗi ngày đều ở bên cạnh vụng trộm nhìn ngươi." Diệu Châu nhìn nàng một cái thật sâu, trong mắt bao hàm tình cảm nồng đậm, "Tứ công tử, ta đi trước, nếu không sẽ bị hắn phát hiện."

Hắn vội xoay người đi, nữ nhân như vậy, vì nàng tưởng niệm thành cuồng, cũng đáng, chỉ là, hắn không có phúc đó.

Vệ Tử Quân đứng ở đó thật lâu, vẫn không nhúc nhích, nhị ca, hắn vì nàng, bồi một cái mạng, nhị ca từng khỏe mạnh như vậy, từng tuấn mỹ như vậy, mà nay vì nàng tưởng niệm thành cuồng, vì nàng mà thân thể suy sụp, hết thảy đều là nàng ban tặng. Nhị ca, nàng không thể để cho hắn chết. Nếu nàng ở bên cạnh hắn, cùng hắn, có phải hắn sẽ sống lâu hơn được một chút hay không.

Nàng chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, nàng phát hiện đã không thấy Đặc Táp Lộ đâu, nàng nhìn xung quanh, phát hiện Đặc Táp Lộ ở đằng sau nàng, mà bên cạnh nó còn có một người.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng nàng nhảy lên, nàng dùng sức trừng mắt nhìn, là hắn, là hắn.. Đúng vậy, hắn không chết, hắn thực sự không chết.

"Hạ Lỗ.." Giọng nói của nàng có chút run run.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play