***
Nhà chính Kiều gia.
Tâm tình mẹ Kiều hôm nay rất tốt, mặc cái áo mới Thẩm Trì mua cho ở trong nhà xoay vòng vòng, Kiều Kiến Vinh đau đầu không nhìn nổi bà xã nhà mình.
"Làm sao? Ông hâm mộ đúng không?" Mẹ Kiều kiêu ngạo, "Đã bảo là ông đi cùng tôi mà ông không chịu, không sợ phải gạt Cảnh Thành, Thẩm Trì cũng sẽ không nói lại với nó."
Kiều Kiến Vinh cảm thấy mất mặt, "Tự mình chạy đi gặp con dâu thì thôi cho qua đi, bà còn cao hứng thành bệnh tâm thần như thế này, bà nhìn xem bà còn bộ dạng của bà ngoại nữa không?"
Mẹ Kiều đã đồng hành cùng ông ấy gần hết đời người, biết thừa thói quen sĩ diện hão đến chết cũng không nhận sai này, "Tại sao tôi lại không có bộ dạng của bà ngoại? Ông có bộ dạng của ông ngoại sao lại để Thần Thần thân với tôi hơn?"
Sắc mặt Kiều Kiến Vinh sa sầm, quay người đi lên tầng.
Kiều Tịch và Tiểu Thần Thần đã quen với kiểu ở chung này của hai người, từ sau khi Kiều Cảnh Thành và ba Kiều nháo một trận lớn thì chính là mỗi ngày một trận cãi nhỏ, hai ngày một trận cãi lớn.
"Mẹ! Con biết mẹ vui vẻ nhưng sao mẹ không kín đáo một chút? Tại sao một hai phải chạy ra trước mặt ba con mà lắc lư chứ?" Kỳ thực Kiều Tịch cảm thấy baba nhà mình khá đáng thương.
"Mẹ vui vẻ, mẹ không quan tâm!" Cha Kiều chưa làm gì sai, chỉ sai ở chỗ chính mình trở thành vật cản khiến bà không được gặp con dâu sớm, nếu không phải Kiều Cảnh Thành sợ Thẩm Trì bị làm khó thì đã đưa người về nhà rồi.
Kiều Tịch thở dài, "Được được được, mẹ vui là tốt rồi."
Trong bữa tối, ba Kiều không biết tại sao lại nhớ tới Tống Duy, "Đứa nhỏ kia sắp thi đại học rồi đúng không? Vẫn luôn sống ở nhà anh con à?"
Kiều Tịch gật đầu, "Vâng, chỗ anh gần trường học của em ấy, tiện cho việc đi học, mẹ không đồng ý để nó vào ở trong kí túc xá của trường, sợ nó ăn không ngon nên dặn anh nhìn nó."
"Anh con có thể nhìn được cái gì? Cùng chơi với nó à?" Kiều Kiến Vinh hừ lạnh, "Không được, gọi người về, về nhà mà ở."
Vừa nghe lời này mẹ Kiều liền không vui, "Về nhà để ông dạy nó học à? Ông có thể dạy sao?"
"Vậy Kiều Cảnh Thành dạy được hả? Hai người đàn ông có cái rắm mà đòi trông được một đứa trẻ!" Ba Kiều nhìn kiểu gì cũng thấy Kiều Cảnh Thành không vừa mắt.
"Đàn ông sao lại không thể trông trẻ? Ông không phải là đàn ông à? Kiều Cảnh Thành không đáng tin cậy nhưng vợ nó đáng tin cậy, Tiểu Trì của tôi là sinh viên xuất sắc của A đại! Dư sức dạy một đứa nhỏ học cấp ba!" Mẹ Kiều nói thẳng.
Kiều Kiến Vinh: "....."
Kiều Tịch ở bên cạnh làm người hòa giải, "Aiya, ba đừng lo lắng, anh con không đáng tin cậy nhưng người bên cạnh anh đáng tin cậy, còn nữa, thành tích của Tống Duy luôn rất tốt, không cần ba nhọc lòng đâu."
"Tốt cái gì mà tốt, ba vừa nghe người ta nói điểm kiểm tra toán của nó chỉ có 43 điểm thôi kia kìa." Ba Kiều nói thẳng, nghĩ lại thấy tức, "Ở thành phố còn tốt, vừa sang bên này liền thành như vậy." Ý ngoài lời chính là tuyệt đối có liên quan đến Kiều Cảnh Thành.
"43 điểm?" Kiều Tịch suýt chút nữa phun canh trong miệng ra, cô nhớ trước đây cô học toán rất kém nhưng không đến nỗi kém như vậy.
Lúc này mẹ Kiều mới bắt đầu sốt ruột, em gái không đáng tin cậy nhà mình đã ném con sang đây, bà lại thành người chịu trách nhiệm chính, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Bà gọi điện thoại cho Kiều Cảnh Thành hỏi tình hình cụ thể, hắn nghiến răng nghiên lợi nhìn tên nhóc đang thản nhiên bước vào nhà.
Vừa nghe mẹ mình nhắc tới chuyện 43 điểm là thấy đau đầu, xong rồi, tất cả mọi người đều đã biết.
Hắn không thể nói bảo bối nhà mẹ đang đánh ý đồ xấu lên một người đàn ông khác, chỉ có thể trấn an bà trước, "Con biết rồi, buổi sáng Thụy Thư mới đi họp phụ huynh cho em ấy rồi, giáo viên bên phía trường học cũng nói sẽ chú ý nhiều hơn."
"Thụy Thư?" Mắt mẹ Kiều phát sáng, "Ôi, sao mẹ lại quên mất đứa nhỏ đó nhỉ? Được rồi, con đừng làm gì hết, mẹ biết phải làm gì rồi, công việc của Tiểu Trì bận rộn cũng không có cách nào để ý chuyện học tập của Tiểu Duy, con lại không đáng tin cậy, để mẹ gọi điện thoại hỏi Thụy Thư có bận không, Thụy Thư là một đứa trẻ ngoan."
Không đợi Kiều Cảnh Thành đáp lại, mẹ Kiều đã cúp máy chuẩn bị gọi cho Mạnh Thụy Thư.
Kiều Cảnh Thành: "....."
Mất công hắn phân vân hết nửa ngày không biết có nên gọi điện thoại cho Mạnh Thụy Thư không, giờ thì hay rồi, cái nồi này chả phải của hắn nữa.
Quay về phòng, Thẩm Trì đang ghé vào mép giường đọc sách, Kiều Cảnh Thành đi tới bên cạnh nhìn xem người kia đang đọc cái gì.
Thẩm Trì bị hô hấp của hắn làm cho ngứa ngáy cả người, quay đầu lại cười, "Anh xem có hiểu không?"
Kiều Cảnh Thành thật thà thừa nhận, "Xem không hiểu!"
Ngày trước đi học hắn là kiểu học sinh chuyên về thể dục, vận động và đánh nhau khá lợi hại, ít khi có mặt trong lớp học, cho nên khi hắn nhìn thấy ai có thể ngồi một chỗ yên tĩnh đọc sách đều cảm thấy thật kỳ.
Thẩm Trì bị thái độ của hắn làm cho bật cười. Anh có thói quen buổi tối ngủ không được sẽ lấy sách chuyên ngành ra đọc, đọc một lúc là có thể dễ dàng buồn ngủ.
Có thể là do Kiều Cảnh Thành ở bên cạnh nên anh đọc không vào được nữa, khép sách lại cất đi, chuyển sang chơi điện thoại.
Hai người đã ở bên nhau được một đoạn thời gian, Thẩm Trì đã quen với mùi hương trên người Kiều Cảnh Thành, ba ngày thì có hai ngày sẽ tỉnh lại trong lòng người nọ, không còn mất tự nhiên hay câu nệ như ngày trước nữa.
"Haiz, em họ anh làm sao vậy?" Thẩm Trì cảm thấy tâm tình của Tống Duy rất tệ, bộ dạng đáng thương thật khiến người lớn có chút lo lắng.
"Không sao cả, hôm nay trường tổ chức họp phụ huynh, có thể vì vậy mà tâm tình không tốt." Kiều Cảnh Thành nói.
"Họp phụ huynh? Ai đi?" Thẩm Trì nhìn hắn, "Không phải anh đi à?"
Kiều Cảnh Thành lắc đầu, "Mạnh Thụy Thư đi, lần trước cậu gặp qua rồi, chính là trợ lý của tôi."
"Anh bận đến mức không có thời gian đi họp phụ huynh cho Tống Duy?" Thẩm Trì sửng sốt, "Quá thiếu trách nhiệm rồi đó!"
Kiều Cảnh Thành thở dài, cảm thấy từ sau khi Tống Duy tới thành phố A, hắn đã trở thành đối tượng công kích của tất cả mọi người.
"Căn bản là nó có nói cho tôi biết trường tổ chức họp phụ huynh đâu!" Kiều Cảnh Thành phân trần, "Người ta trực tiếp đi tìm Mạnh Thụy Thư rồi!"
"Tìm trợ lý mà không tìm anh?" Thẩm Trì hoài nghi, "Anh là anh họ cái kiểu gì đó!?"
Kiều Cảnh Thành nằm lên giường, không giải thích gì thêm nữa, "Tôi cũng cảm thấy tôi quá thất bại!"
Thẩm Trì nhìn hắn, có cảm giác sai sai, "Vừa rồi ai gọi điện cho anh?"
Kiều Cảnh Thành quay đầu nhìn Thẩm Trì chằm chằm, như là muốn tìm tòi biểu hiện gì đó trên mặt, "Mẹ tôi."
Thẩm Trì: "....." Người nào đó dùng mắt thường cũng nhìn ra chột dạ gãi đầu, "Ặc, bà ấy nói gì?"
Kiều Cảnh Thành nhớ tới tin tức mấy hôm trước hắn nhận được, chăm chú nhìn vào mắt Thẩm Trì, chậm rãi nói từng chữ một, "Mẹ tôi nói..." Hắn cố ý kéo dài âm điệu khiến người nào đó càng tò mò.
Cuối cùng, Thẩm Trì đập một phát lên đùi hắn.
"Anh phiền quá rồi đó!"
"Nói cậu bỏ 1 vạn tệ mua cho bà một cái áo khoác."
Thẩm Trì: "....."
Kiều Cảnh Thành ngồi dậy, mặt đối mặt với Thẩm Trì.
"Có phải là thật không?"
Mặt Thẩm Trì ửng hồng, mất tự nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, trộm gặp mẹ của người ta khiến anh có cảm giác mình đang làm chuyện xấu, "Anh biết hết rồi à..."
"Nếu tôi không đề cập tới thì có phải cậu sẽ không nói cho tôi biết?" Kiều Cảnh Thành nghiêm túc hỏi.
Thẩm Trì gãi mũi, "Ngay từ đầu mẹ anh đã dặn tôi đừng nói cho anh biết bà ấy tới gặp tôi cho nên tôi không nói, sau đó thì..." Anh rũ mắt, "Dường như anh không có ý định đưa tôi về nhà gặp cha mẹ nên tôi thấy không cần thiết phải nói nữa."
Trái tim Kiều Cảnh Thành đập nhanh, cảm thấy rất đau lòng.
"Cho dù tôi không tốt như vậy, cậu còn đi ăn bữa tối chưa đến 300 tệ để tiết kiệm tiền cho tôi, quay đầu lại mua cho mẹ tôi cái áo 1 vạn tệ?"
Thẩm Trì căn bản không ngờ Kiều Cảnh Thành sẽ đột nhiên nói tới chuyện này, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
"Đó là mẹ của anh mà..." Thẩm Trì lí nhí nói, "Là trưởng bối, đương nhiên tôi phải chủ động tặng quà cho bà, bà ấy còn muốn mua quần áo cho tôi, tôi cảm thấy rất có lỗi."
"Không trách cậu, là tôi không tốt." Kiều Cảnh Thành cầm tay Thẩm Trì, "Tình huống nhà tôi hơi phức tạp cho nên chưa muốn đưa cậu đi gặp mặt, không phải là không muốn."
Thẩm Trì xấu hổ, chỉ cảm thấy mặt mình nóng rực lên, ngại ngùng không dám nhìn Kiều Cảnh Thành, chỉ có thể rũ mắt nhìn bàn tay hắn đang nắm lấy tay mình, "Anh đừng hiểu lầm, tôi nói chuyện này không có ý gì khác, chỉ là tôi thấy nên làm như vậy, dù sao anh cũng đối xử rất tốt với cha mẹ tôi."
Kiều Cảnh Thành nhướng mày, "Vậy nên cậu bỏ ra 1 vạn tệ mua quà cho mẹ tôi?"
Thẩm Trì cắn môi dưới, "Anh cứ nhắc đến chuyện 1 vạn tệ làm gì, tôi mua cho mẹ anh chứ không phải mua cho người khác."
Hắn vuốt ve bàn tay Thẩm Trì, "Trong thẻ còn tiền không?"
Hai người chưa từng thẳng thắn nói chuyện với nhau về năng lực tài chính của bản thân, chi tiêu trong nhà chủ yếu là Kiều Cảnh Thành phụ trách, thỉnh thoảng Thẩm Trì sẽ mua đồ ăn và một ít đồ dùng lặt vặt.
Nhưng Kiều Cảnh Thành khá rõ về tiền lương của Thẩm Trì, trả góp xe và hiếu thuận, mỗi tháng kiên trì đưa một nửa cho cha mẹ, có lẽ giữ lại cho mình chẳng còn nhiều.
Thẩm Trì mất tự nhiên gạt tay hắn ra, "Anh quản tôi làm gì, không phải đã nói là không can thiệp đến kinh tế của nhau sao?"
Kiều Cảnh Thành bật cười, cảm thấy người này quá đáng yêu rồi.
Thẩm Trì trừng mắt, "Anh cười cái gì?!"
Kiều Cảnh Thành lắc đầu, vẫn cười tủm tỉm, "Tôi thích cười, tôi muốn cười."
Thẩm Trì cạn lời, "Tránh ra, tôi muốn đi ngủ."
Kiều Cảnh Thành nghiêng người sang hỏi: "Chiều mai tan làm chúng ta cùng đi dạo phố được không?"
Thẩm Trì đảo mắt, "Hai người đàn ông dạo cái gì mà phố, có thấy ghê tởm hay không?"
Người nọ lập tức buồn bực, "Cậu đừng có phá hư bầu không khí như vậy chứ?"
"Cái gì mà không khí, chẳng có không khí gì hết." Thẩm Trì trực tiếp đá văng người kia đi, xốc chăn lên chui vào, "Mau ngủ đi, tôi mệt rồi..."
Kiều Cảnh Thành biết đối phương đang xấu hổ, không nói gì chui theo vào, sau đó dán vào người Thẩm Trì.
Thẩm Trì cảm thấy lưng tê rần một trận, suýt chút nữa nhảy dựng lên, một cử động nhỏ cũng không dám làm, cả người cứng nhắc, quay đầu cũng không dám, "Anh làm gì đó?!"
Đầu Kiều Cảnh Thành cọ cọ vào sau gáy Thẩm Trì, "Không làm gì cả, chỉ là muốn ôm cậu."
Cơ thể Thẩm Trì cứng đờ nhưng vẫn mạnh miệng, "Tôi cho phép anh ôm sao?!"
"Nhưng mà biểu hiện của tôi hôm nay rất tốt mà, nghe lời cậu đi ăn bữa tối không vượt quá 300 tệ." Hắn nỉ non cầu khen thưởng.
Thẩm Trì dở khóc dở cười, "Anh có nhận thức được không hả? Không vượt quá 300 tệ chính là tiết kiệm tiền cho anh rồi còn gì?" Cuối cùng Thẩm Trì nhịn không được phải quay đầu ra sau.
"Lần sau không cần tiết kiệm tiền cho tôi, mỗi ngày tôi đi làm đúng giờ là để kiếm tiền cho cậu tiêu, cậu không tiêu nhiều thì tôi sẽ không có cảm giác thành tựu..."
"Ồ, cái ngữ khí này, người không biết còn tưởng đây là tổng tài bá đạo nhà ai."
Kiều Cảnh Thành cạn lời, một giây có xúc động muốn thẳng thắn thân phận của mình là bá đạo tổng tài hàng thật giá thật, đáng tiếc cho dù bây giờ hắn thừa nhận có khi Thẩm Trì cũng chẳng tin, đại khái là bản thân đã bị biến thành bá đạo tổng tài low nhất đất nước này rồi.
Ăn bữa tối chưa đến 300 tệ, còn để bảo bối nhà mình mua quần áo giảm giá, một chiếc áo khoác giá 1 vạn tệ cũng đủ trở thành quý tộc, giờ phút này Kiều Cảnh Thành cảm thấy buồn bực cực điểm.
*** Hết chương 29