-
Thẩm Trì ngồi ở phòng khách Kiều gia nhìn bộ dạng như bị sét đánh trúng của cha mẹ Kiều, anh bồn chồn trong lòng, đây rốt cuộc là phản ứng gì? Hài lòng hay là không hài lòng?
"Mẹ?"
Mẹ Kiều vẫn đang chưa thể tin được, "Bảo bối, con nói thật?"
"Ba mẹ không hài lòng ạ?" Thẩm Trì vốn định làm công tác chuẩn bị tâm lý trước cho hai vị trưởng bối, chẳng lẽ kế hoạch tan tành rồi?
Cha Kiều thực ra không còn thành kiến với những chuyện như thế này, nhìn Kiều Cảnh Thành và Thẩm Trì sống tốt, ông rất mãn nguyện, nhưng còn Tống Duy? Ông thực sự không có cách nào phát biểu cảm nghĩ của mình.
Nếu đối phương là một người như Kiều Cảnh Thành ông có lẽ sẽ phản đối, nhưng trớ trêu thay lại là Mạnh Thụy Thư ưu tú, ông thực sự không biết phải nói gì.
Mẹ Kiều: "Bảo sao ba năm trước mẹ đã thấy Duy Duy rất lạ, hóa ra là đã sớm có tình cảm."
Thẩm Trì gọt táo, "Mẹ, chuyện này không phải rất tốt sao, Tiểu Duy cũng đã suy xét kỹ càng trong mấy năm này, ba mẹ đừng quá lo lắng."
"Hai đứa nó đều là những đứa trẻ đáng thương, không có cha mẹ trọn vẹn, ừm, ở bên nhau thì cứ ở bên nhau đi, đều là những đứa trẻ chúng ta nhìn từ nhỏ đến lớn, không phải là người xấu." Mẹ Kiều buồn bực nói, cảm khái với Thẩm Trì, "Bảo bối, con vẫn luôn biết rõ mọi chuyện, con cảm thấy hai đứa nó có hợp nhau không?"
Qua nhiều năm, mẹ Kiều đối xử với anh càng ngày càng tốt, gọi bảo bối khiến anh nghe thành thói quen, rất ấm áp, "Duy Duy là một đứa trẻ thiếu tình yêu thương, cũng ngoan ngoãn, em ấy còn nhỏ nên cần người chăm sóc, con thấy Mạnh Thụy Thư rất tốt, dù sao cũng là bạn thân nhiều năm của Cảnh Thành."
Cha Kiều gật gù, "Đúng vậy, Thụy Thư cũng là một đứa trẻ tốt, nó sẽ chăm sóc tốt cho Tống Duy. Hai đứa ở ngay dưới mí mắt chúng ta, không sợ bị người ngoài bắt nạt."
Thẩm Trì tràn trề hi vọng, "Mẹ, ba nói rất đúng, hai người họ sẽ tốt thôi."
Mẹ Kiều nhận miếng táo Thẩm Trì đưa qua, chia cho ba Kiều một nửa, "Ừm, cũng đúng, một người chúng ta hiểu rõ vẫn tốt hơn một người xa lạ, Tiểu Duy vốn rất đơn thuần."
Bất luận hai người nói gì Thẩm Trì cũng gật đầu, mẹ Kiều nhìn anh, mỉm cười hỏi: "Vậy là Tiểu Trì nhà chúng ta tới trước làm thuyết khách? Hửm?"
Thẩm Trì ngại ngùng, "Không phải đâu mẹ, vừa rồi mẹ hỏi con, con hoàn toàn trả lời thật lòng, hơn nữa báo trước với ba mẹ cũng tốt hơn, đến lúc đó hai người sẽ không quá bất ngờ."
6 giờ tối Kiều Cảnh Thành về, hắn vừa mới đi dọn nhà giúp Mạnh Thụy Thư, một thân mồ hôi chưa kịp tắm. Hắn trực tiếp ngồi xuống thảm trước mặt Thẩm Trì, "Mọi người đang nói gì vậy? Có vẻ rất náo nhiệt?"
Cha Kiều trừng mắt với thằng con hỗn đản nhà mình, "Bảo con trông em, cả ngày con bận cái gì thế?"
Kiều Cảnh Thành ngẩn ra, quay sang nhìn Thẩm Trì.
Thẩm Trì rút khăn giấy lau mồ hôi giúp hắn, "Em nói chuyện hai người bọn họ cho ba mẹ biết."
"Ngoài bận công ty của ba thì còn có thể bận cái gì? Là ba tìm chuyện tới cho con mà?" Oán niệm trong lòng hắn vẫn chưa tan đâu, "Với lại Tống Duy năm nay cũng học năm ba rồi, sắp tốt nghiệp rồi, ba còn lo lắng cái gì? Tuổi này rồi mà không cho nó nói chuyện yêu đương à?"
"Yêu đương là vấn đề hả?" Cha Kiều hừ lạnh, huynh đệ tốt của con kéo em họ của con lên giường kia kìa!
Kiều Cảnh Thành không quan tâm lắm, dù ba năm trước hay hiện tại thì hắn đều đã biết và chấp nhận rồi, nhìn hai người, một người ra nước ngoài, một người ở trong nước cả ngày buồn rầu, hắn biết thừa kết quả rồi.
"Ba không hài lòng thì tự đi mà nói, để con xem ba nói được gì."
Mấy năm Thẩm Trì nhìn đã quen kiểu nói chuyện dìm nhau của cha con nhà này rồi nên không mở miệng can ngăn, chỉ lau sạch mồ hôi cho Kiều Cảnh Thành rồi ngoan ngoãn gọt trái cây tiếp.
Cha Kiều buồn bực, "Vậy nên đây là một bài học cho con đó."
Mẹ Kiều nhịn không được cười phụt thành tiếng, "Vậy thì ông mau dạy dỗ nó đi, sẵn hôm nay nó ở đây, ông xả hết lửa giận, hôm nào Thụy Thư tới thì phải thoải mái hòa bình đánh cờ, ăn bữa cơm."
Thẩm Trì nín cười, đây là ba mẹ ruột của chồng mình hả?!
Hai người lên tầng, Kiều Cảnh Thành đi tắm, Thẩm Trì nằm trên giường nghịch điện thoại, năm nay là năm thứ tư hai người kết hôn, một lượng fans nhỏ vẫn duy trì theo dõi weibo của anh, vì vậy nhất cử nhất động phải cẩn thận.
Sợ ảnh hưởng đến hình tượng của Đằng Phi, cũng sợ ảnh hưởng đến Nhị Viện.
Thẩm Trì buồn bực nhìn đống tin tức lá cải, âm thầm thở dài một hơi.
"Tổng tài Đằng Phi Kiều Cảnh Thành đêm khuya lén lút gặp một nam ca sĩ thần bí, dấy lên nghi ngờ hôn nhân tan vỡ với bác sĩ Thẩm nổi tiếng của Nhị Viện."
Kiều Cảnh Thành không nói gì với anh, nhìn ảnh chụp cũng không phải người quen, không phải bạn bè của hai người, Thẩm Trì vứt điện thoại đi, nằm dài trên giường phát ngốc.
Mọi người ở Kiều gia đều đối xử với anh rất tốt, đặc biệt là mẹ Kiều, gần như là xem anh như con ruột mà đối đãi, nhưng càng là hoàn cảnh như vậy càng khiến anh cảm thấy mình không nên vô cớ gây rối với Kiều Cảnh Thành.
Những tin tức như thế này xuất hiện ngày càng nhiều, người trong bệnh viện cũng thường xuyên thảo luận chuyện của anh, chủ nhiệm khoa còn từng gọi riêng Thẩm Trì vào văn phòng hàn huyên, không chỉ là chuyện vấn đề dư luận, hình tượng ngày thường ở bệnh viện cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho dù là anh có làm sai hay không.
Hình tượng bác sĩ chính nghĩa đã chậm rãi thay đổi thành hương vị khác, hy vọng sau này anh và bạn đời của mình có thể sống khiêm tốn một chút, tự hạn chế xuất hiện một chút.
Nhưng những chuyện Thẩm Trì không thể khống chế, công việc của Kiều Cảnh Thành không thể hạn chế tiếp xúc với người khác được, những paparazi kia của đối thủ cạnh tranh thuê căn bản chẳng quan tâm đúng sai.
Thẩm Trì nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy thật thất bại.
Kiều Cảnh Thành đi ra nhìn thấy người nào đó đang nằm đờ trên giường không nhúc nhích, hắn duỗi tay sờ trán đối phương kiểm tra nhiệt độ, "Làm sao vậy? Sao lại héo rũ thế này?"
Thẩm Trì quay đầu lại nhìn, lắc đầu, "Mệt mỏi..."
"Còn chưa tắm đâu, anh ôm em đi nhé?"
Thẩm Trì lắc đầu, tự đứng dậy tìm quần áo đi tắm.
Thẩm Trì vừa vào phòng tắm được một lúc thì chuông điện thoại vang lên, là Đào Tử Nghĩa, Kiều Cảnh Thành tiện tay nhận cuộc gọi.
"Tôi nói này Thẩm Trì, tình huống của vị kia nhà cậu làm sao thế? Sao lại nhiều tin xấu như vậy? Hai người thật sự vẫn ổn chứ? Truyền thông chỉ nói linh tinh thôi phải không?" Người bên kia phun ra một hơi.
Kiều Cảnh Thành nhíu mày, tìm điện thoại của mình.
Thấy bên kia không nói gì, Đào Tử Nghĩa la lên, "Người đâu rồi? Thẩm Tiểu Trì? Cậu vẫn ổn chứ?"
"Tôi là Kiều Cảnh Thành." Hắn đã nhìn thấy tin tức trên mạng, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Đào Tử Nghĩa xấu hổ, nhưng đứng trên lập trường của Thẩm Trì, lá gan của cậu ta phình ra, "À ờ, hôm nay nếu gặp phải tôi thì chúng ta cứ việc thẳng thắn đi, Kiều Cảnh Thành, chuyện của anh rốt cuộc là thế nào, ỷ vào việc Thẩm Trì thích anh nên anh có thể làm tổn thương cậu ấy? Bất luận là chuyện kia có thật hay không, anh có thể kín tiếng một chút vì cậu ấy không? Cậu ấy còn phải đi làm, còn có đồng nghiệp, còn có hình tượng của bác sĩ, của bệnh viện!"
Kiều Cảnh Thành gửi hai tin nhắn cho thư ký, trong lòng khó chịu, "Xin lỗi, làm cậu lo lắng rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý."
Đào Tử Nghĩa vẫn như gà mẹ, "Anh biết là tốt rồi, và cũng để ý tới Thẩm Trì một chút, cậu ấy nhất định là suy xét cho anh nên cái gì cũng không nói với anh."
Thẩm Trì đi từ phòng tắm ra nhìn thấy người trên giường hai tay hai điện thoại thất thần, anh sấy khô tóc, thầm nghĩ liệu có phải Kiều Cảnh Thành đã nhìn thấy tin tức hay không.
Thẩm Trì xốc chăn lên giường, lấy lại điện thoại của mình, mở khóa mới phát hiện ra mình vẫn chưa tắt giao diện tin tức vừa rồi.
Thẩm Trì không nói gì, để điện thoại sang một bên nằm xuống, thuận tiện kéo cánh tay của Kiều Cảnh Thành làm gối đầu, "Anh làm gì thế? Mau ngủ thôi."
Kiều Cảnh Thành bị kéo qua, thân mật nằm bên cạnh vuốt ve má Thẩm Trì, em ấy chính là như vậy, gặp phải chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ cho người khác trước.
Một năm gần đây nhận được sự ủy quyền của trưởng bối, tất cả những chi nhánh ở nước ngoài của tập đoàn đều do hắn quản lý, truyền thông cũng bắt đầu đặt sự chú ý lên người hắn, thời gian trước còn phải vừa học tập vừa làm việc, bận đến sứt đầu mẻ trán.
Nhìn bộ dạng này của Thẩm Trì, hắn tự trách mình, tự trách bản thân mấy năm trước chẳng biết suy nghĩ, ngâm mình trong quân ngũ trốn tránh những việc này, để bây giờ lực bất tòng tâm trước người mà mình cần bảo vệ.
Kiều Cảnh Thành kéo Thẩm Trì nằm sát cạnh mình, thầm thì hỏi: "Bảo bối, nhìn tin tức có muốn phát biểu chút cảm nghĩ không?"
Thẩm Trì hừ lạnh, biết là hắn đã nhìn thấy, "Anh còn muốn nghe cảm tưởng nữa hả? Ngày mai em viết cho anh 3000 chữ nhé? Đủ chưa?"
"3000 chữ không đủ, ít nhất cũng phải là một bài luận văn dài."
"Biến đi! Chuyện xấu của anh viết ra chỉ tổ bị chê cười, còn đòi luận văn cơ à?!"
Kiều Cảnh Thành kinh ngạc, chống tay nhổm người dậy nhìn thẳng vào mắt người đối diện, "Em tin anh?"
"Thật ra em không muốn tin cho lắm, những ngẫm lại tối hôm đó tám giờ anh đã về nhà, cho nên tin tức kia cố tình viết sai thời gian."
Kiều Cảnh Thành trầm mặc, sau đó bất ngờ cúi xuống hôn Thẩm Trì, bị anh nhăn nhó đẩy ra, "Aiya, hôm nay không muốn làm đâu, đằng sau của em vẫn còn đau lắm..."
Nhiệt tình của Kiều Cảnh Thành đối với Thẩm Trì mấy năm nay vẫn mới như những ngày đầu. Hai ngày trước hắn đi công tác về, buổi tối lăn lên lộn xuống làm cho Thẩm Trì tưởng mình sắp chết đến nơi, trên người bị gặm ra không biết bao nhiêu mảng xanh tím, đã thế lại còn bị mẹ Kiều nhìn thấy dấu hôn trên cổ, mỉm cười dặn dò phải chú ý thân thể.
Hại Thẩm Trì lúc đó chỉ muốn tìm cái hố nào nhảy xuống.
"Nhưng mà anh muốn..." Kiều Cảnh Thành dụi dụi, bộ dạng thập phần thèm muốn.
Thẩm Trì cạn lời, vươn tay sang giúp hắn.
Sau khi hầu hạ "ông chủ" xong xuôi, dọn dẹp một lượt rồi mới được đi ngủ, nhìn Thẩm Trì ngoan ngoãn nằm trong ngực mình, ánh mắt Kiều Cảnh Thành thâm trầm.
Hai người mỗi tháng sẽ về Thẩm gia và Kiều gia một ngày, ngủ lại một đêm, cha Kiều và mẹ Kiều ở dưới tầng ôm ipad nhìn tin xấu bay đầy mạng, vừa xem vừa mắng.
Cũng may vẫn nhìn thấy hai đứa nhỏ gắn bó keo sơn nên mẹ Kiều không nổi giận, chỉ dặn người cẩn thận điều tra thân phận của đối tượng kia, sau đó mới buông được tảng đá trong lòng xuống.
"Hừ, còn tưởng năng lực lớn thế nào..." Kiều Kiến Vinh chế giễu, "Mới có nửa năm đã làm ra không ít chuyện."
"Còn không phải là do ông ủy quyền hết cho nó, kéo theo tầm mắt của công chúng nhìn lên nó?! Nếu con dâu của tôi chạy mất tôi tuyệt đối sẽ liều mạng với ông!"
Kiều Kiến Vinh: "....." Ừm, cũng đúng. Đứa con trai hư đốn cưới được một người vợ như vậy cũng không phải dễ dàng, huống chi con dâu rất tốt, rất ngoan, nếu Thẩm Trì bỏ đi mất thì con trai hư đốn nhà mình sẽ càng vô pháp vô thiên.
Đúng như dự đoán, Thẩm Trì tới bệnh viện lại bị gọi đi "tâm sự", nhưng anh cũng không thể làm gì, ngay từ đầu là giả, nhưng bị nhiều người nói, nói đi nói lại, dần dần sẽ thành sự thật.
Trước khi tan tầm Thẩm Trì ghé sang văn phòng của lão Du, nhìn anh tới, ông có bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Quả nhiên...
"Thầy, em đã nộp đơn từ chức rồi." Thẩm Trì ngồi trước mặt ông, ngữ khí bình thường như đang nói chuyện về việc nhà lặt vặt nào đó.
Lão Du đập bàn cái rầm!
"Hồ nháo!"
Thẩm Trì bị giật mình, hoảng sợ lùi về phía sau.
Gần đây Du Bác Hải cũng rất bất mãn nhưng dù sao cũng là việc riêng tư của Thẩm Trì, tuy rằng ông cũng thường xuyên gọi điện thoại cho Kiều Kiến Vinh, mắng con trai ông ta đúng là một mầm họa.
Ngày hôn qua ông cũng mới gọi điện thoại cho Kiều Kiến Vinh, biết mọi chuyện sẽ được xử lý nên ông cũng cũng an tầm phần nào.
Ai ngờ Thẩm Trì mang tới nguyên một quả bom!
"Trước khi quyết định việc gì anh có thể dùng đầu óc suy nghĩ một chút không? Bây giờ từ chức rồi đi làm gì?"
Thẩm Trì ấp úng, đối với chuyện từ chức này, người anh muốn xin lỗi nhiều nhất chính là vị thầy đã dạy mình trong nhiều năm.
Nhưng cuối lão Du vẫn đau lòng cho đứa học trò ông xem như là con ruột này, sau khi mắng suốt một giờ đồng hồ mới viết cho Thẩm Trì một thư đề cử, là một bệnh viện tư nhân, đãi ngộ rất tốt, ít nhất không cần phải làm việc bất kể ngày đêm như trước nữa.
"Bỏ thêm chút thời gian quản lý người kia đi, đừng để nó suốt ngày chạy ra ngoài gây chuyện, về sau xảy ra chuyện gì cũng đừng tới tìm tôi khóc nhè."
Thẩm Trì bật cười, "Thầy, thầy hiểu lầm rồi, những tin tức đều là giả, mỗi ngày Cảnh Thành về nhà rất sớm, lại đúng giờ, lấy đâu thời gian ra ngoài làm loạn?"
"Anh cứ thay nó nói chuyện đi, gây họa lúc nào không biết được đâu."
Thẩm Trì ngại ngùng rời khỏi văn phòng, xem ra hình tượng càn quấy của Kiều Cảnh Thành hồi còn nhỏ đã bén rễ quá sâu vào mắt thầy Du nhà mình rồi.
Giờ này Kiều Cảnh Thành vẫn còn ở công ty tăng ca, mấy năm nay tuy Thẩm Trì tới công ty không nhiều lắm nhưng là "phu nhân" của tổng tài nên ai cũng biết anh. Từ thang máy đi ra, tiểu tỷ tỷ thư ký liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh, thập phần kinh hỷ.
"Thẩm tiên sinh?"
Thẩm Trì cười với cô, "Chào chị, quấy rầy rồi, anh ấy còn ở đây không?"
"Còn còn." Tiểu tỷ tỷ vội vàng gật đầu, "Tổng tài vẫn còn đang họp với mấy phó tổng, Thẩm tiên sinh vào phòng đợi một chút."
Thẩm Trì đẩy cửa thoáng nhìn vào bên trong, trước bàn làm việc có vài người đang đứng, bầu không khí hình như không ổn lắm, thanh âm của Kiều Cảnh Thành lạnh hơn vài độ, anh nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại.
Nhưng mà vẫn bị những người đang bận rộn kia nhìn sang.
Bỗng dưng bị nhiều ánh mắt bắn tới, Thẩm Trì mất tự nhiên nuốt nước bọt.
"Ngại quá... Mọi người... tiếp tục đi?" Thẩm Trì xua xua tay với bọn họ.
Kiều Cảnh Thành vốn dĩ đang mất kiên nhẫn phê bình cấp dưới, nhìn thấy Thẩm Trì đến, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đứng bật dậy.
Thẩm Trì nhíu mày dùng khẩu hình nói chuyện với hắn, "Mau tập trung làm việc đi!"
Vị tổng tài đại nhân lại ngồi xuống.
Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, âm thầm kinh ngạc trong lòng, đây là tổng tài phu nhân trong truyền thuyết?
Khí tràng thật lợi hại!
Có Thẩm Trì tới, hiệu suất tăng cao rõ rệt, Kiều Cảnh Thành vốn dĩ cũng đang nghẹn một bụng lửa, nói thêm một lúc nữa liền thả bọn họ đi. Thẩm Trì đã tới rồi, hắn chỉ muốn nhanh nhanh dẫn người về nhà nghỉ ngơi thôi.
Ở trong mắt Kiều Cảnh Thành, công việc của Thẩm Trì vất vả hơn gấp trăm lần, nhìn bộ dạng vội vã đuổi người của hắn, Thẩm Trì nhịn không được bật cười, "Anh làm việc có lệ vậy hả? Khó trách ba cứ luôn lo lắng anh sẽ làm cho công ty phá sản."
Kiều Cảnh Thành thở dài, "Bảo bối, bây giờ em đứng cùng chiến tuyến với ba rồi sao?"
Thẩm Trì nhún vai, "Không còn cách nào, tình thế bức bách."
Thẩm Trì đã cởi áo khoác, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, toàn thân tỏa ra sự ôn hòa dịu dàng, chọc Kiều Cảnh Thành ngứa ngáy không thôi. Hắn trực tiếp kéo người vào lòng mình, vừa dụi vừa hôn và nhéo má.
Thẩm Trì khó chịu với ngón tay không an phận kia, quay mặt sang cắn một cái.
Cắn một lúc, Thẩm Trì đột nhiên chú ý tới thần sắc quái dị của Kiều Cảnh Thành, dự cảm không tốt ập tới, "Anh muốn làm gì?!"
Kiều Cảnh Thành tìm tay Thẩm Trì, đưa lên miệng vừa hôn vừa cắn, khiến Thẩm Trì rùng mình một trận, "Kiều Cảnh Thành, anh đừng có lên cơn thần kinh ở đây, nên tan làm thôi!"
"Em sợ à?" Nụ hôn của Kiều Cảnh Thành rơi lên cổ và bả vai đối phương.
Thẩm Trì run rẩy đẩy hắn ra, "Đừng nháo!"
Kiều Cảnh Thành làm việc cả một ngày, bây giờ đã bật chế độ dính người, hôm nay Thẩm Trì còn trực tiếp tới công ty, khơi mào kích thích thần kinh của hắn, bởi vậy không thể dễ dàng bỏ qua.
Kích động đến mức chỉ muốn lập tức ăn sạch người này.
Hôm nay Thẩm Trì đã gửi đơn từ chức, trong lòng thả lỏng, thôi thì tùy ý hắn vậy.
Sự thật chứng minh, tinh lực của Kiều Cảnh Thành gần như là vô hạn! Hai người lăn lộn trong văn phòng, không những bỏ lỡ bữa tối mà còn ngủ lại công ty!
Ngày hôm sau Thẩm Trì vẫn phải đi làm, Kiều Cảnh Thành gọi điện cho thư ký dặn cô chuẩn bị bữa sáng.
Lúc Kiều Cảnh Thành đưa người ra khỏi công ty, toàn bộ Đằng Phi chấn động, buổi sáng hôm đó, tin tức thi nhau nhảy ra.
"Phu phu nhà tổng tài Đằng Phi cùng tăng ca, sáng sớm Kiều tổng tự mình đưa phu nhân đi làm, cùng nhau xuất hiện, phá vỡ tin đồn rạn nứt."
Nhìn dòng tít to đùng kia, Thẩm Trì mỉm cười, bỏ điện thoại sang một bên bắt đầu làm việc, tuy đơn từ chức đã trình lên nhưng vẫn cần thời gian giải quyết.
Chuyện này một tuần sau Kiều Cảnh Thành mới biết, Thẩm Trì không nói với hắn, là cha mẹ Kiều trực tiếp tới công ty tìm hắn.
Thư ký không phải chưa từng thấy cha con Kiều tổng khắc khẩu ở công ty nhưng vẫn lo lắng, vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Trì.
Lúc Thẩm Trì chạy đến, cha mẹ Kiều vừa vặn đi từ văn phòng ra, gần đây có thêm vài thư ký mới tới thực tập, tầng làm việc của tổng tài rất náo nhiệt.
Nhìn tình cảnh này, mọi người không thể kiềm chế được mà thò đầu ra ngoài ăn dưa.
Mẹ Kiều nhìn Thẩm Trì đầu đầy mồ hôi, đau lòng kéo người tới cạnh mình, "Aiya, bảo bối, con làm sao vậy? Sao lại thành ra thế này?"
Thẩm Trì thở hổn hển, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, "Mẹ, ba, hai người đã biết rồi ạ?"
Chẳng cần nghĩ cũng biết, nhất định là lão Du đã nói với Kiều Kiến Vinh.
Cha mẹ Kiều liếc mắt nhìn nhau một cái, mẹ Kiều dùng khăn tay lau mồ hôi cho con dâu, "Xin lỗi Tiểu Trì, mẹ để con phải chịu oan ức rồi."
Thẩm Trì sốt ruột nắm tay mẹ Kiều, "Mẹ, không phải, con không có oan ức, chuyện công việc con đã suy nghĩ rất kỹ rồi, mẹ đừng trách Cảnh Thành."
"Con đừng có giải thích thay nó, đến vợ mình còn không bảo vệ được thì chỉ là một đứa vô dụng!" Cha Kiều vẫn tức giận.
Thẩm Trì ôm cánh tay của Kiều Kiến Vinh, "Ba, việc này thật sự không liên quan tới Cảnh Thành. Con chưa kịp nói với Cảnh Thành, anh ấy cái gì cũng không biết."
Cha Kiều chỉ hừ lạnh.
Thẩm Trì hết cách, cố gắng dỗ dành hai người già, tiễn tới thang máy xong xuôi mới quay lại văn phòng của Kiều Cảnh Thành.
Kiều Cảnh Thành đứng cạnh cửa sổ, sắc mặt đen thui, Thẩm Trì lặng lẽ đóng cửa lại, chuyện công việc anh không đề cập tới là vì sợ hắn khó chiu, suy nghĩ lung tung, không ngờ lại bị cha mẹ Kiều nói ra trước.
Cửa vừa đóng lại, Kiều Cảnh Thành lạnh lùng đuổi người, "Đi ra ngoài."
Thẩm Trì sững người, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng tủi thân vài giây, chợt nhận ra có thể là hắn đang hiểu lầm mình thành thư ký.
Không thấy người phía sau có động tĩnh gì, Kiều Cảnh Thành bực bội quay lại, "Không phải là bảo cô..." Rồi sửng sốt khi nhìn rõ người phía sau, "Sao em lại tới đây vào giờ này?"
Kiều Cảnh Thành bước vài bước tới trước mặt Thẩm Trì, "Xảy ra chuyện gì rồi? Sao nhiều mồ hôi thế này? Em chạy tới?"
Thẩm Trì ôm thắt lưng hắn, ngẩng mặt lên nhìn, "Thư ký của anh gọi điện thoại cho em."
"Hửm?" Kiều Cảnh Thành tự hỏi rốt cuộc thư ký của hắn có phương thức liên lạc của Thẩm Trì từ lúc nào.
"Xin lỗi, chuyện từ chức lẽ ra em nên bàn bạc trước với anh, để anh bị ba mẹ mắng rồi." Thẩm Trì tự trách, "Anh có giận em không?"
Kiều Cảnh Thành rũ mắt nhìn vợ bé nhỏ tội nghiệp trong lòng mình, "Anh tự trách anh."
Thẩm Trì nhón chân lên hôn hắn một cái trấn an, "Đừng như vậy, em xin lỗi. Em từ chức là vì cảm thấy công việc quá mất sức, nửa đêm liên tục phải chạy tới bệnh viện, thường xuyên tan làm muộn khiến anh lo lắng, hơn nữa em cũng muốn nghỉ ngơi, thỉnh thoảng anh tăng ca em có thể đi đón anh, như vậy không tốt sao?"
"Không phải không tốt, em bớt vất vả đương nhiên anh sẽ vui vẻ, nhưng nếu nguyên nhân là do những tin tức kia thì anh sẽ áy náy cả đời."
Thẩm Trì lắc đầu, mỉm cười trêu chọc, "Anh đừng nghĩ nhiều, bớt tự luyến đi."
"Tốt nhất là không phải."
"Đương nhiên không phải do tin tức, tháng sau từ chức em muốn nghỉ ngơi một thời gian." Thẩm Trì buông hắn ra, ngữ khí tràn trề mong đợi vào cuộc sống an nhàn đó.
"Muốn nghỉ ngơi bao lâu cũng được." Kiều Cảnh Thành kéo Thẩm Trì vào phòng nghỉ, "Không cần phải gấp gáp tìm chỗ làm, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt rồi chúng ta bàn sau, đương nhiên, không đi làm cũng được, anh kiếm tiền đưa em quản là được."
Thẩm Trì dựa vào người hắn, đột nhiên cảm thấy thật tốt, bất luận xảy ra chuyện gì, đằng sau luôn có người làm hậu phương cho mình dựa vào, vô cùng hạnh phúc.
"Nhưng anh cũng phải cố gắng, đừng phá hỏng tâm huyết của ba, nếu không hai chúng ta sẽ phải uống gió tây bắc sống qua ngày."
Kiều Cảnh Thành xoa lưng Thẩm Trì, "Được."
Chuyện Thẩm Trì từ chức không biết lộ ra từ đâu, thỉnh thoảng nhân viên của Đằng Phi cũng kể vài mẩu chuyện nhỏ, dư luận dần đứng về phía Thẩm Trì.
Hai người đã biến thành một cặp phu phu mẫu mực trong mắt cư dân mạng.
Bác Sĩ Thẩm Là Nam Thần Của Tôi: [Tôi biết ngay mà, truyền thông chỉ được cái nói hươu nói vượn, Kiều tổng và bác sĩ nhà chúng tôi ân ái mỗi ngày, đút cẩu lương mỗi ngày!]
Tiểu Tinh Tinh: [Chân tướng hóa ra là như vậy, làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy thật có lỗi với bác sĩ Thẩm, hi vọng Kiều tổng yêu thương anh ấy nhiều hơn.]
Lông Đà Điểu: [Năm nay là năm thứ tư, đến năm thứ tư vẫn ân ái nhiệt tình như lúc đầu, trải qua mưa gió lần này, mong rằng Kiều tổng và bác sĩ Thẩm bách niên hảo hợp, bên nhau mãi mãi.]
-
Một tháng sau, Thẩm Trì hoàn toàn rời khỏi Nhị Viện.
Anh vừa đi đã có rất nhiều bệnh viện tư nhân lập tức hành động, ném cành oliu cho anh, nhưng Thẩm Trì tạm thời không phản hồi lại, bởi vì đại bảo bối nhà mình gần đây rất nỗ lực, Thẩm Trì muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc hắn một khoảng thời gian.
Lúc trước công việc của anh bận rộn, đều là được Kiều Cảnh Thành chăm sóc, bất kể ngày đêm.
Mưa gió bất động, gần như mỗi ngày đều tới bệnh viện đưa đón.
Bây giờ hắn phải quản lý một tập đoàn lớn, công việc ngập đầu, Thẩm Trì cũng muốn trở thành hậu thuẫn cho hắn.
Suốt một khoảng thời gian về sau, bên trong tập đoàn Đằng Phi có không ít tin tức nhỏ tuồn ra, phu phu Kiều Thẩm càng ngày càng ân ái, Kiều tổng một bước cũng không muốn rời bà xã. Lúc đi làm có bà xã đưa đón, ăn cơm cũng muốn bà xã đưa tới, thậm chí lúc đi gặp khách hàng có bà xã đi theo bên cạnh mới yên tâm.
Mọi người xác định, Kiều tổng là một người siêu cấp dính vợ, tuyệt đối không sai!
*** Hết PN 2 [Toàn Văn Hoàn]