***

Công việc của Thẩm Trì chính là bận rộn liên tục, cơm trưa không ăn đúng giờ, cơm tối chẳng ăn đúng bữa, thường xuyên khoảng 8 - 9 giờ Kiều Cảnh Thành mới đón được vợ mình tan làm.

Thẩm Trì rất áy náy và có lỗi với Kiều Cảnh Thành, buổi tối lúc ngồi xe về nhà, anh do dự mở miệng, "Hay là buổi sáng tôi tự đi làm, anh ở nhà ngủ thêm một lúc, buổi tối khi nào sắp về tôi gửi tin nhắn cho anh?"

Kiều Cảnh Thành nhíu mày, "Vì sao?"

Thẩm Trì gãi mũi, "Hình như tôi đang chiếm dụng rất nhiều thời gian của anh."

Hắn dừng xe trước đèn đỏ, nhắc nhở một sự thật, "Thẩm Trì, tôi đang theo đuổi cậu."

Thẩm Trì không còn lời nào để nói, "Cũng có thể chờ tôi tan làm rồi theo đuổi cũng được mà?"

"Lúc nào? Lúc đi ngủ à?" Kiều Cảnh Thành cong khóe môi, "Tôi cảm thấy tối nay chúng ta có thể thử xem."

Thẩm Trì đỡ trán, mắng: "Đầu óc toàn phế liệu!"

Kiều Cảnh Thành nhún vai, "Mỗi ngày chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, ngoài cách nghĩ trong đầu ra thì chẳng còn cách nào."

Thẩm Trì sững sờ, bình thường hắn rất đứng đắn, từ khi nào đã biến thành như thế này?!

Từ buổi tối ngày hôm đó sao? Thẩm Trì lắc đầu, có cảm giác là lạ sai sai ở đâu đó.

Hôm sau Thẩm Trì được nghỉ, hai người hẹn nhau về Thẩm gia ăn cơm, thuận tiện sang thăm cha mẹ.

Kiều Cảnh Thành tỉnh dậy trước, vừa mới rửa mặt xong thì di động Thẩm Trì vang lên, Thẩm Trì nhíu mày mơ màng nhìn lướt qua, là mẹ nhà mình.

Anh ném điện thoại xuống cuối giường, ý bảo Kiều Cảnh Thành nghe máy.

Đối phương lắc đầu, bấm nhận cuộc gọi.

"Bác gái, cháu là Cảnh Thành."

Kỷ Nhu vừa nghe giọng của Kiều Cảnh Thành trạng thái cả người lập tức thay đổi, cười hỏi hắn: "Có phải Tiểu Trì còn đang ngủ không?"

"Đúng ạ, cậu ấy vẫn đang ngủ nướng, lát nữa bọn cháu sẽ về nhà, cháu chuẩn bị gọi cậu ấy dậy đây." Kiều Cảnh Thành nói.

"Aiya, bác đang muốn nói chuyện này, bên phía ba nó có một người bạn cũ tới nhà chơi, sau đó lại hẹn nhau tụ tập thêm vài người, chuyện hơi đột xuất nên muốn báo với hai đứa tạm thời hôm nay đừng về, vất vả lắm mới có hai ngày nghỉ ngơi, hai đứa đi chơi với nhau một ngày đi." Kỷ Nhu nói, "Tiểu Trì lười biếng, cháu cứ để nó ngủ thêm một lúc, khi nào nó tỉnh thì hai đứa dắt nhau ra ngoài chơi đi."

"Vâng, cháu biết rồi, hai bác chú ý an toàn, đi lại không có phương tiện thì gọi cháu tới đón là được ạ." Hắn tri kỷ nói.

Bên kia mẹ Thẩm liên tục đáp "được". Cúp điện thoại, Kiều Cảnh Thành tới ngồi cạnh Thẩm Trì, chọc chọc mặt anh.

"Nghe được chưa? Bác gái nói không cần sang nữa."

Thẩm Trì mở một mắt ra nhìn hắn rồi thả lỏng nhắm mắt lại, tươi cười lan tràn, hồn nhiên nói, thật tốt, tôi ngủ tiếp đây.

Kiều Cảnh Thành: "....."

Vốn dĩ hôm nay hắn muốn đưa Thẩm Trì ra ngoài chơi nhưng nhìn người kia như vậy lại không đành lòng gọi, bận suốt một tuần, có một ngày nghỉ ngơi chân chính là rất tốt rồi.

Nhìn Thẩm Trì ngủ lại, Kiều Cảnh Thành thở dài, đi sang phòng ngủ bên cạnh của Tống Duy.

Nếu là bình thường giờ này Tống Duy cũng đang ngủ, thành tích học tập không cần nhọc lòng, chả ai thèm quản cậu lười hay siêng.

Nhưng... Kiều Cảnh Thành vừa đi ra thì thấy người đang đeo balo đứng ở huyền quan, soi gương vuốt tóc.

Khóe miệng không kiềm được mà giật giật, "Làm cái gì đó?"

Tống Duy quay tròn một vòng trước mắt hắn, "Quần áo em mới mua, thế nào? Đẹp trai không?"

Kiều Cảnh Thành không nói gì, xoay người đi vào phòng bếp rót một cốc nước, cảm thấy tên nhóc này lại ra ngoài làm chuyện xấu, "Cuối tuần không ngủ còn mặc quần áo mới đi đâu?"

Miệng Tống Duy ngoác ra tới tận mang tai, "Em còn có thể đi đâu, đi học đó!"

"Miệng toàn nói phét!"

"Không tin thì thôi." Tống Duy chẳng để bụng hắn tin hay không, sửa sang lại quần áo, thay giày chuẩn bị ra ngoài, "Bữa trưa em không về, tối có về hay không thì chưa biết..."

Gân xanh trên thái dương Kiều Cảnh Thành nảy lên, "Em còn định buổi tối không về nhà?" Rốt cuộc là tự tin này ở đây ra vậy? Hắn rất muốn biết!

Mạnh Thụy Thư có thói quen ở sạch, có thể vào được nhà hắn là rất tốt rồi, còn muốn ngủ lại!? Kiều Cảnh Thành tỏ vẻ khinh thường.

Lúc Thẩm Trì tỉnh giấc đã gần trưa, hai người ăn bữa trưa ở nhà, sau đó Kiều Cảnh Thành dẫn anh đến trường bắn, những chỗ như thế này có thể giải tỏa áp lực rất tốt, hơn nữa Kiều Cảnh Thành chắc chắn Thẩm Trì chưa từng đến những nơi như thế này.

Quả nhiên, Thẩm Trì cảm thấy rất mới lạ, "Tôi còn tưởng anh dẫn tôi tới mấy chỗ bắn cung, phóng phi tiêu chứ? Không ngờ còn có cả súng thật này!"

Kiều Cảnh Thành bật cười, "Cậu tưởng tôi muốn tới công viên giải trí à mà có phi tiêu?"

Thẩm Trì trừng mắt, "Phi tiêu thì làm sao? Anh khinh thường phi tiêu à? Lần trước tôi còn phóng thắng cho Na Na một con gấu siêu bự đó!"

Hắn nhún vai, "Vậy thì xong đời rồi, chỗ này không có gấu bự cho cậu thắng."

Người nào đó xù lông trở tay đánh hắn, "Cả ngày anh thiếu đòn phải không?!"

Kiều Cảnh Thành cười to giữ tay Thẩm Trì lại, sau đó dịu giọng lấy lòng, "Rồi rồi rồi, tôi thiếu tôi thiếu, chúng ta vào thôi, hôm nay ca ca sẽ dẫn cậu đi chơi thật vui."

"Xí!" Thẩm Trì bước vào, hai mắt tức khắc sáng lên, là bác sĩ, anh đã từng đi đến rất nhiều nơi, lần đó tới Y quốc chi viện y tế đã xui xẻo gặp phải mấy trận bắn nhau, mấy thứ này đối với anh mà nói cũng không có gì xa lạ.

Thẩm Trì xem qua một lượt các loại súng lục, súng trường trong tủ trưng bày, quay sang hỏi Kiều Cảnh Thành: "Những cái này chúng ta đều có thể chơi sao?"

Kiều Cảnh Thành gật đầu, "Đúng vậy, nhưng mà để tôi xem có cái nào thích hợp với cậu..." Hắn nghiêng người sang nhìn, "Lực cánh tay yếu sẽ không thể chơi những loại có sức giật quá mạnh, sẽ bị thương."

Thẩm Trì gật gù đã hiểu, anh chỉ vào một khẩu súng ngắn màu xám bạc, nhìn lực sát thương có vẻ không lớn lắm, "Cái này thì sao?"

"Có thể." Đây là một khẩu súng lục dân dụng cỡ nhỏ, Kiều Cảnh Thành cầm tay Thẩm Trì, "Nếu cái này còn không được thì ngày mai tôi sẽ đưa cậu đi tập thể dục."

Thẩm Trì bĩu môi, cảm thấy mình đang bị coi thường nghiêm trọng.

Hai người chọn súng xong xuôi, đi theo một người tiến vào sân bắn, Thẩm Trì cảm thấy rất mới lạ, ngắm nghía xung quanh liên tục, "Huấn luyện trong quân đội của các anh có giống như thế này không?"

Kiều Cảnh Thành kéo người kia lại ngồi xuống băng ghế, "Đương nhiên không giống, chỗ này chỉ là để giải trí, không thể đánh đồng được."

"À..." Thẩm Trì nhìn hắn và nhân viên làm công việc lắp ráp súng, sau đó tra đạn vào.

Trong tay Kiều Cảnh Thành là một khẩu súng ống quân dụng, không trải qua huấn luyện thì không thể dùng được, rất ít người có thể dùng được loại này.

Thẩm Trì nhìn động tác của hắn rất thuần thục, cảm thấy cực kỳ đẹp mắt, siêu cấp đẹp trai, quên mất luôn trong tay nhân viên cũng có khẩu súng của mình.

Không thể nghi ngờ, ở phương diện này Kiều Cảnh Thành chính là một người chuyên nghiệp.

Thẩm Trì ngồi trên ghế, đột nhiên thấy tiếc nuối, tại sao mình lại không nhớ rõ Kiều Cảnh Thành, anh thực sự muốn biết lần chấp hành nhiệm vụ trước bộ dạng của hắn trông như thế nào...

Có phải là sẽ lạnh lùng và đẹp trai hơn bây giờ không?

Nhân viên rời đi, Kiều Cảnh Thành phất phất tay trước mặt Thẩm Trì, "Nhìn đến ngơ luôn rồi?"

Thẩm Trì trợn mắt, "Không có!"

Hắn không để bụng, đưa khẩu súng nhỏ đã lắp ráp xong cho Thẩm Trì, "Tới bắn thử xem?"

Thẩm Trì hưng phấn đứng lên, "Phải làm như thế nào?"

Kiều Cảnh Thành đeo chụp tai cho Thẩm Trì, sau đó cầm tay chỉnh sửa tư thế cầm súng, "Cơ thể hướng về mục tiêu, hai chân tách ra..." Hắn nói, "Độ rộng lớn hơn vai một chút, đầu gối hơi khuỵu..." Vừa nói vừa sửa lại chỗ sai cho anh.

Thẩm Trì tách chân ra theo lời hắn nói, cúi đầu nhìn lại tư thế của bản thân, tay trái đặt vào lòng bàn tay phải, Kiều Cảnh Thành giữ ngón tay của anh trên khóa cò súng.

"Được chưa?" Thẩm Trì hỏi.

Kiều Cảnh Thành lùi về sau một bước, "Cậu bắn thử một phát xem, chú ý giữ vững trọng tâm, phòng khi sức giật của súng quá lớn."

Thẩm Trì mím môi, không suy nghĩ nhiều nổ phát súng đầu tiên của cuộc đời mình, sau đó bàn tay phải chịu một chấn động lớn, đầu óc ong lên, cánh tay tê dại.

Kiều Cảnh Thành nhìn anh vô thức lui về sau một bước, vội vàng bước lại cầm lấy súng trong tay anh, "Sao rồi? Có ổn không?"

Thẩm Trì mếu máo, lật đật xem xét bàn tay và cánh tay của mình, "Mẹ ơi ngày mai tôi còn có thể vào phòng phẫu thuật khônggg?"

Chọc đối phương bật cười.

Kiều Cảnh Thành đổi cho Thẩm Trì một khẩu súng khác nhỏ hơn nữa, lực giật cũng nhỏ đi, hai người chơi khá vui, nhưng mà chơi một lúc thì biến thành Thẩm Trì ngồi bên cạnh ngắm Kiều Cảnh Thành, nhìn hắn một phát lại một phát bắn vào hồng tâm của tấm bia.

Thẩm Trì chưa từng được nhìn tận mắt cảnh tượng này, trong lòng kiêu ngạo ngút trời, oa, đây chính là bạn đời mà chính phủ công nhận của tôi đó! Thật lợi hại!

Dư quang của hắn thoáng nhìn biểu cảm của Thẩm Trì, biểu diễn càng hăng hái, trước khi đi còn tháo súng xếp lại gọn gàng, bớt việc cho nhân viên trường bắn.

Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Thẩm Trì đang kiêu ngạo bị Kiều Cảnh Thành nắm tay chuẩn bị rời đi, chỉ là lúc gần đi thì trong đám người có ai đó gọi tên Kiều Cảnh Thành.

Thẩm Trì quay đầu lại, nhìn người nọ đi ra từ trong nhóm nhân viên, "Cảnh Thành, đã lâu không gặp."

Kiều Cảnh Thành nhíu mày, sau khi nhìn rõ người trước mặt mới nói: "Đã lâu không gặp." Bộ dạng có vẻ không nguyện ý nói chuyện cho lắm.

Thẩm Trì không hiểu tình huống này là thế nào, không dám tùy tiện mở miệng hỏi.

Đối phương nhìn biểu cảm của Kiều Cảnh Thành không tốt lắm cũng hơi xấu hổ, vì thế dời ánh mắt sang Thẩm Trì đứng bên cạnh, "Vị này là..."

Hắn nhíu mày kéo người ôm vào lòng, "Cậu hỏi nhiều rồi..."

Nhất thời sắc mặt đối phương xấu đi, nhưng vẫn cười, "Cảnh Thành, tốt xấu gì chúng ta cũng là chiến hữu trong hai năm, có phải là cậu..."

Không chờ đối phương nói xong, Kiều Cảnh Thành ngắt lời: "Cái gì mà chiến hữu hay không chiến hữu, tôi quên rồi, để tránh cho việc không thoải mái thì lần sau gặp lại không cần chào hỏi nữa." Nói xong xoay người kéo Thẩm Trì đi.

Thẩm Trì bị kéo đến lảo đảo, nhìn sắc mặt hắn không tốt cũng không dám nói chuyện, đến lúc hai người lên xe mới không nhịn được hỏi:

"Kiều Cảnh Thành... Người kia là...?"

"Người không quan trọng." Hắn nói thẳng.

"À..."

Suốt đường đi hai người không có giao lưu gì, đến lúc vào gara Kiều Cảnh Thành mới chậm rãi mở miệng, "Đó là đồng nghiệp cũ trong quân ngũ của tôi."

Thẩm Trì gật đầu, "Ừm, tôi biết rồi." Vừa rồi người kia đã nói rồi.

"Bỏ đi, không phải là người quan trọng." Kiều Cảnh Thành không nói thêm gì nữa, giúp Thẩm Trì tháo dây an toàn, hỏi: "Buổi tối muốn ăn món gì?"

Loại cảm giác này khiến cho Thẩm Trì cảm thấy rất không thoải mái, không thể miêu tả được tư vị này là gì, người kia... cho dù Kiều Cảnh Thành khó chịu nhưng có vẻ là người quan trọng.

"Gì cũng được, bữa trưa ăn no quá, bây giờ vẫn chưa đói."

Hai người yên lặng đi lên nhà, vốn dĩ cả một ngày vui vẻ, không hiểu sao gặp người kia khiến cho Thẩm Trì cảm thấy mất sạch khẩu vị, hừ, thật mất hứng!

Có thể là do Kiều Cảnh Thành cũng nghĩ vậy nên không nói nhiều như bình thường, hôm nay dì giúp việc không ở đây, hắn tự tay xuống bếp làm bữa tối cho Thẩm Trì.

Thẩm Trì ngồi ở phòng khách nhìn vào phòng bếp, một người đã từng rong ruổi ở những nơi nguy hiểm bây giờ lại nguyện ý vì một người khác mà rửa tay nấu cơm nấu canh, suy nghĩ này khiến anh cảm thấy cân bằng trở lại.

*** Hết chương 29

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play