***

Cuộc họp phụ huynh sắp đến giờ, Tống Duy ngồi ở chỗ của mình vừa nhìn đồng hồ vừa ngó ra bên ngoài, đến lúc thầy giáo vào lớp vẫn chưa thấy hình bóng của Mạnh Thụy Thư.

Từ nhỏ đến lớn cậu đã từng trải qua rất nhiều lần như thế này, có cha mẹ cũng như không, nhưng hôm nay cậu cảm thấy rất mất mát.

Thôi bỏ đi, cũng không phải là lần đầu tiên không có cha mẹ đi họp phụ huynh cho.

Bề ngoài thì là họp phụ huynh nhưng thực chất là họp so sánh, con trai nhà ai kiểm tra được hạng nhất, con gái nhà ai thành tích bị tụt lùi, con trai nhà ai bị viết bản kiểm điểm, con gái nhà ai đang yêu sớm.

Tống Duy ngồi tại chỗ yên lặng một lúc, chuẩn bị tìm cơ hội ra ngoài hít thở không khí.

Cậu không có cha mẹ ở cạnh nên không có ai tới cũng chẳng sao, không ai để ý đến cậu cả, nhiều lắm là mọi người chỉ suy đoán nhà này cha mẹ chắc chắn đã ly hôn hoặc không hạnh phúc.

Nhưng mà đến lúc cậu chuẩn bị ra ngoài thì đằng sau có một bóng người quen thuộc khiến cậu sửng sốt.

"Mạnh..." Bởi vì tới muộn, Mạnh Thụy Thư sợ ảnh hưởng đến thầy giáo nên lặng lẽ tiến vào từ cửa sau.

Mạnh Thụy Thư vươn tay xoay đầu cậu, thấp giọng giải thích: "Anh xin lỗi, có chút việc nên đến muộn, trước tiên nghe thầy giáo nói đã."

Tống Duy nhường chỗ ngồi cho hắn, những nhà khác cũng đều là phụ huynh ngồi, con đứng.

Mạnh Thụy Thư mỉm cười nhìn động tác của cậu, "Lần đầu tiên làm cha của người khác, cảm giác rất mới mẻ."

Cậu liếc người nào đó một cái, thầm nghĩ, cái gì mà phụ huynh, là chồng thì đúng hơn, tôi không định nhận anh làm cha đâu.

Mạnh Thụy Thư vừa đến, bất luận là các cô các dì hay học sinh nữ đều trộm nhìn sang bên này, oa, bạn mới soái như vậy, phụ huynh của bạn mới cũng rất soái.

"Anh lợi dụng em!" Tống Duy rũ mắt lên án.

"Giúp em đi họp phụ huynh, bảo em gọi một tiếng baba thì làm sao? Hai chúng ta cách nhau nhiều tuổi như vậy, không tính là lợi dụng." Mạnh Thụy Thư trêu cậu.

Tống Duy phồng má, thoạt nhìn rất tức giận, hay lắm Mạnh Thụy Thư, tôi tìm anh làm chồng, anh lại muốn làm baba tôi! "Không ngang hàng, anh cùng lắm chỉ ngang với anh họ của em thôi!"

Mạnh Thụy Thư nhún vai, "Vậy sao em không bảo anh họ tới họp phụ huynh cho em?"

Tống Duy shock, "Mạnh ca ca, anh thay đổi rồi!" Tại sao qua một đêm mà người này như biến thành một người khác vậy?

Mạnh Thụy Thư bật cười, "Được rồi được rồi, không đùa em nữa, nghe xem thầy chủ nhiệm nói gì, bạn học hạng một của em kiểm tra được 143 điểm, em thì sao? Thua người ta hẳn 1 đơn vị!"

Tống Duy xù lông, trực tiếp rút ra một bài thi tiếng Anh ném cho hắn, "Đây, 149 điểm!"

Mạnh Thụy Thư nhướng mày, ngày hôm qua thật sự hắn chưa nhìn điểm những môn khác, nhìn chữ viết còn rất đẹp.

"Uầy, anh còn nghĩ hôm nay em sẽ bị giáo viên mắng cho máu chó đầy đầu, không ngờ vẫn có một môn có thể tranh top!"

Tống Duy vuốt ngực an ủi trái tim sắp phát rồ của mình, điều hòa nhịp thở, khinh thường ai chứ, lão tử nếu không phải vì anh thì đã không tự đánh gãy một chân của mình, có biết làm bài kiểm tra 43 điểm khó khăn như thế nào không hả!?

Để không bại lộ thành tích của mình, kết quả kiểm tra phải thật thấp, giờ kiểm tra phải vừa làm vừa tính điểm, nghiêm túc làm tới tận phút cuối cùng, ánh mắt thầy giáo dạy toán phát sáng khi nhìn cậu học sinh chuyển trường này, còn tưởng rằng là một mầm non.

Không ngờ thành tích vừa ra...

Là một phế vật!

Tống Duy cảm thấy một đời anh minh của mình sẽ bị chôn vùi trong cái trường học này.

Trần Niệm Niệm đứng bên kia không ngừng ngó sang bên này, Tống Duy cố ý lấy thân mình chặn lại, cô gái này không hiểu sao cứ nhìn qua phía này từ lúc Mạnh ca ca nhà cậu tới.

Mạnh Thụy Thư đẩy người bên cạnh, "Em làm gì đó? Đứng thẳng hẳn hoi lên, đứng thế không mệt à?"

Tống Duy đảo mắt, đương nhiên không thể thừa nhận ý đồ của mình.

"Em biết rồi." Dư quang của cậu lại nhìn quét qua Trần Niệm Niệm, phiền muốn chết, cô gái này thật đúng là đứng núi này trông núi nọ, mới hôm qua còn đưa ảnh chụp của anh dâu ra nói đây là thần tượng của cô, hôm nay đã nhìn chằm chằm Mạnh ca ca nhà cậu.

Người này muốn công lược cả nhà cậu à?!

Cuộc họp phụ huynh kết thúc, Tống Duy cố ý bị giữ lại, ban lãnh đạo rất để ý đến cậu học sinh chuyển trường này, Kiều Cảnh Thành đã quyên góp cho trường rất nhiều mới đổi được một năm học cấp ba này cho cậu.

Chủ nhiệm lớp không biết quan hệ của cậu và Mạnh Thụy Thư, ngồi xuống một lúc mới bắt đầu nói chuyện trọng điểm, chính là thành tích môn toán của Tống Duy.

"Cậu cũng thấy rồi đó, những môn khác Tống Duy học rất ổn, thậm chí còn ưu tú, nhưng riêng môn toán thực sự quá kém!"

Mạnh Thụy Thư nhìn lướt qua Tống Duy vẫn đang cúi đầu ủ rũ, hiền lành tươi cười, "Làm phiền thầy rồi, đứa nhỏ nhà chúng tôi bình thường rất ngoan, chuyện thành tích toán học của em ấy kém tôi cũng vừa mới biết, làm phiền thầy để ý tới em ấy nhiều hơn."

"Cậu khách khí rồi, cũng phiền bên phía gia đình phối hợp với nhà trường, những môn khác tôi không nói đến, ví dụ như môn tiếng Anh trò ấy rất giỏi, nhưng mà thời gian học toán trên lớp không nhiều lắm, giáo viên toán vẫn luôn để ý Tống Duy nhưng tôi thấy... nên mời thêm gia sư dạy ngoài cho trò ấy, nếu không tôi sợ kiến thức càng nặng, thành tích như thế này chỉ có thể thi vào một trường đại học bình thường."

Mạnh Thụy Thư gật đầu, "Cảm ơn thầy, chúng tôi sẽ bàn chuyện này."

Nội tâm Tống Duy mừng như điên, thầy giáo này thật quá hiểu lòng cậu, không cần cậu phải chỉ hướng đã chủ động đặt vấn đề, quá tốt rồi!

Mạnh Thụy Thư nhìn thấy khóe miệng cậu nhóc đang cong lên, có chút buồn bực, đứa nhỏ này bị Kiều Cảnh Thành đánh đến ngu người luôn rồi à?

Hai người ra khỏi văn phòng giáo viên, Mạnh Thụy Thư đưa cậu ra ngoài ăn cơm, sợ cậu muộn học nên chỉ chọn một quán ăn nhanh bình thường ở gần trường.

"Em tính thế nào?" Mạnh Thụy Thư hỏi, "Thành tích những môn khác đều tốt, có lẽ là vẫn có thiên phú, em cảm thấy mình có cần mời gia sư không?"

Tống Duy ậm ừ, "Anh thấy thế nào? Bình thường hình như anh họ rất bận."

"Chuyện này thì có quan hệ gì với anh họ của em? Trước kia đi học chả bao giờ thấy cậu ấy trong lớp, em còn định bảo cậu ấy dạy kèm cho à?" Mạnh Thụy Thư cười, "Còn không bằng tìm anh dâu của em, ít nhất cũng là sinh viên xuất sắc của A đại."

"Vâng..." Tống Duy không biết nên nói gì.

"Được rồi, anh dâu em có khi còn bận hơn cả anh họ em." Mạnh Thụy Thư đưa cho cậu một cái hamberger và pizza.

"Hình như là vậy." Tống Duy chống tay lên mặt, biến hai má của mình thành hai cái bánh bao.

Mạnh Thụy Thư buồn cười, "Anh tìm giúp em một gia sư? Anh có một người bạn mở trung tâm luyện thi ở thành phố A, trung tâm khá lớn, anh dẫn em đi gặp nhé?"

Vẻ mặt Tống Duy không tình nguyện, thật là không hiểu ý người khác gì cả, cái gì mà tìm gia sư, chính anh cũng là một sinh viên ưu tú mà, tự nhìn lại mình đi a a a!

"Để tính sau vậy..." Tống Duy không định tìm gia sư, cũng không biết phải mở miệng với Mạnh Thụy Thư như thế nào, công ty của hắn hình như khá bận, nhỡ đâu hắn từ chối thì trái tim pha lê của cậu sẽ đau đớn một thời gian mất.

.....

Buổi chiều Thẩm Trì tan làm đúng giờ, quán ăn Kiều Cảnh Thành tìm hơi xa nên không muốn hắn tới đón, anh tự mình gọi xe đi qua.

Hai người tìm chỗ ngồi trong cái quán ăn không che kín nổi gió này, sắc mặt Kiều Cảnh Thành tái xanh rồi.

Thẩm Trì nghẹn cười, người này dụng tâm quá rồi, điều kiện vệ sinh chỗ này xác thực không tốt lắm nhưng trước kia Thẩm Trì đã từng tới đây nhậu nhẹt với Na Na và Đào Tử Nghĩa, ở trong thành phố A không có chỗ nào bọn họ chưa ăn thử.

Đây là một quán cơm kiểu cũ từ lâu đời, đằng trước là mặt tiền nhưng bây giờ đang tạm sửa nên lâm thời dựng một cái lều bạt ở đằng sau.

Đầu bếp cũng chính là người trong nhà, hương vị khá tốt, bình thường hay làm những món dân dã thôn quê như gà vịt gì đó, nhưng... với khẩu vị trẻ con của Thẩm Trì, tuy cha mẹ anh rất thích, còn anh chỉ ghé qua một lần và chưa quay lại lần nào.

Kiều Cảnh Thành kéo người muốn đi, Thẩm Trì dở khóc dở cười kéo hắn ngồi xuống, "Tới cũng đã tới rồi thì ăn đi, cha mẹ tôi rất thích đồ ăn ở đây, lát nữa mua thêm cho bọn họ hai phần."

Người đối diện hoài nghi, "Cậu chắc chứ?"

Thẩm Trì gọi video cho mẹ mình, "Ha ha, Kỷ nữ sĩ đang làm gì đó?"

Kỷ nữ sĩ đang ăn cơm với ông xã nhà mình, nhìn hai người ở nhà mà không có con trai ở cùng có vẻ hơi cô quạnh, "Đang ăn cơm với ba con, sao hôm nay lại rảnh tới hỏi thăm bà già này vậy?"

Thẩm Trì xoay di động một vòng, "Xem mẹ nói kìa, không phải là mẹ thúc giục con kết hôn sao? Mẹ đoán thử con đang ở đâu?"

"Ui, sao lại chạy đi xa như vậy? Hôm nay con không tăng ca à?" Công việc của Thẩm Trì thế nào Kỷ Nhu biết rõ, thấy người rảnh rỗi ra ngoài ăn cơm làm bà có chút kinh ngạc.

Thẩm Trì u oán cầm di động quay Kiều Cảnh Thành, "Còn không phải là do Kiều Cảnh Thành nhà hai người, một hai phải ra ngoài ăn cơm."

Kiều Cảnh Thành duỗi tay kéo người vào sát bên cạnh, hai người cùng xuất hiện trên màn hình, "Chào bác ạ."

Kỷ Nhu nhìn động tác của hai đứa con trai nhà mình, cười tỉm tỉm, thập phần vui mừng, "Hai bảo bối ra ngoài ăn cơm à?"

Kiều Cảnh Thành cười gật đầu, sau đó bắt đầu cáo trạng, "Thẩm Trì không chịu đi ăn ở nơi vượt quá 300 tệ, cháu chọn tới chọn lui cũng chỉ có nhà này, cậu ấy nói bác và bác trai thích ăn món ở đây, bác muốn ăn gì lát nữa bọn cháu mua về cho hai người."

Kỷ Nhu vui mừng nhưng vẫn không quên giẫm con trai nhà mình một phát, "Thẩm Tiểu Trì chẳng biết lãng mạn là gì đâu, nó rất keo kiệt."

Kiều Cảnh Thành tỏ vẻ cực kỳ đồng ý, biết hai bác thích quán ăn này mới yên tâm ngồi xuống.

Thẩm Trì lại rất không tán đồng với cha mẹ nhà mình, "Con sống thế thì sao? Rất tốt mà! Đó là đức tính truyền thống của dân tộc Trung Hoa!"

Lúc cúp điện thoại vẫn còn ấm ức không vui, Kiều Cảnh Thành thì gọi một lượt mấy món nhà Kỷ Nhu giới thiệu.

Chỉ trong chốc lát, quán dần ngồi kín người.

Quán ăn này Kiều Cảnh Thành tìm được ở trên APP, nhân khí khá tốt, không làm hắn thất vọng.

Có thể là do đây là lần đầu tiên ra ngoài ăn riêng với Kiều Cảnh Thành, Thẩm Trì rất vui vẻ, không cảm thấy kén ăn thứ gì, đến canh gà mình không thích nhất cũng uống được hai chén nhỏ.

Sau khi Kiều Cảnh Thành đi bộ đội về cũng không biết đã trải qua những chuyện gì mà cái gì cũng ăn, Thẩm Trì chưa từng thấy hắn kiêng kỵ món nào.

Thẩm Trì ăn ít uống ít, ăn xong liền ngồi nhìn Kiều Cảnh Thành ăn, người này ăn nhiều nhưng có thể là do được gia đình dạy dỗ nên thói quen ăn cơm rất tốt, từ tốn không ngấu nghiến, nhìn có cảm giác như là một thiếu gia nhà giàu đang ngồi ăn bữa tối.

Thẩm Trì mỉm cười gắp cho hắn một cái đùi gà, "Ăn cái này đi, bổ lắm."

Kiều Cảnh Thành không thể hiểu được liếc một cái, "Một bàn lớn toàn là đồ ăn "bổ dưỡng", nửa đêm cậu muốn làm gì?"

Thẩm Trì cúi đầu nhìn đĩa đậu bắp và rau hẹ trước mặt, hơi muốn tự tát vào mặt mình, bỏ đi, coi như cái gì tôi cũng chưa nói.

Hai đại nam nhân đi ăn cơm với nhau, sao lại toàn gọi mấy món này nhỉ?

Kiều Cảnh Thành đã tưởng tượng ra một thế giới chỉ có hai người, bữa tối lãng mạn dưới ánh nến đã chìm trong tiếng ồn ào của một quán ăn bình dân, trước khi đi hai người còn mua một ít đồ ăn cho cha mẹ Thẩm Trì, lúc tới nơi mẹ Thẩm đang khiêu vũ ở quảng trường.

Kỷ Nhu nhìn cảm tình của hai người đã tốt lên không ít, trong lòng cao hứng, liên tục khoe với chị em trong nhóm khiêu vũ đứa con trai mới Kiều Cảnh Thành nhà mình.

Lúc hai người về nhà gió đã bắt đầu nổi lên, nhóc con ở nhà đang ôm sách đứng ở ban công hứng gió, đầu tóc bay loạn xạ như bị quạt công suất lớn thổi qua.

Kiều Cảnh Thành đi ra ngoài vớt người vào trong nhà.

Mặt Tống Duy nhăn nhó như cái bánh bao, Thẩm Trì lo lắng sờ trán nhóc, "Làm sao vậy? Bị thầy mắng rồi?"

Tống Duy lắc đầu, cũng không nói lời nào.

Kiều Cảnh Thành không muốn lột trần nhóc, nhìn thời gian không còn sớm liền giục Thẩm Trì đi nghỉ ngơi, vốn định ngồi xuống tâm sự với Tống Duy một lúc.

Nhưng mà người nào đó thực sự không có tâm tình, Thẩm Trì vừa đi thì cậu cũng theo chân trở về phòng.

Kiều Cảnh Thành: "....." Xem ra bây giờ đánh một cái không được nữa rồi, trực tiếp đánh chết sẽ có hiệu quả hơn đấy.

*** Hết chương 28

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play