Khi Sở Minh thật sự muốn điều tra rõ một chuyện, người phía dưới căn bản không dám chậm trễ.
Tư liệu về Tống Viễn Sơn được đưa đến tay Sở Minh, liên quan là tư liệu về Khâu Văn Vận cùng với một ít tung tích của người đứng sau họ.
Sở Minh không lừa Tống Thanh Hàn, sau khi có tư liệu hắn đưa cho cậu.
"Tống Viễn Sơn không con không cháu?" Tống Thanh Hàn lật vài tờ, nhìn bản ghi chép chạy chữa trên đó, khẽ nhướng mày, "Chẳng trách."
Chẳng trách Tống Viễn Sơn không quan tâm cậu nhiều năm như vậy mà sống chết chạy đến cửa ép cậu kết hôn.
Đúng là... nực cười.
"Ừ." Sở Minh tựa vào lưng cậu, hôn tai cậu, "Đọc phần sau."
"..." Tống Thanh Hàn giơ tay sờ bên tai hơi nóng lên, lườm Sở Minh một cái, nghe lời hắn lật tờ sau.
"... Phá sản?"
Tống Viễn Sơn sống thảm cỡ nào?
Sở Minh nắm bàn tay cầm tư liệu của Tống Thanh Hàn, nửa ôm cậu vào lòng: "Lúc trước ông ta đánh bạc đã tán gia bại sản rồi, lại đi vay nặng lãi, nợ chồng nợ, đại khái nợ hơn chín triệu(*)."
(Hơn 29 tỉ VND)
Hơn chín triệu, đối với một giáo sư đại học như Tống Viễn Sơn căn bản không có khả năng trả được ngay.
Tống Thanh Hàn chậm rãi đọc, thấy Tống Viễn Sơn bán nhà đi lấy được ít tiền, nhưng vẫn có một lỗ thủng lớn không vá được. Ngay khi ông ta sứt đầu mẻ trán, có người đến tới ông ta.
"Tô Hòa Ninh?" Tống Thanh Hàn nhướng mày, "Sao có liên quan đến anh ta?"
Tuy rằng quan hệ chân chính của cậu và Sở Minh không được nói rõ trong giới, nhưng hậu trường của cậu là chủ tịch Sở cũng không xem như bí mật, ngay cả một vài người qua đường và fan cậu đều biết quan hệ của họ rất tốt, sao Tô Hòa Ninh ngu đến mức đẩy Tống Viễn Sơn đến biệt thự nhà họ Sở? (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Đọc tiếp đi." Mắt Sở Minh tối đi, hắn nắm tay cậu lật trang sau của tư liệu.
"Nhà họ Bạch." Sở Minh chỉ vào tư liệu, "Tâm tư càng ngày càng sai lệch."
Tô Hòa Ninh là người bị đẩy ra hứng đạn, đứng sau thiết kế tất cả là nhà họ Bạch trước giờ có khúc mắc lợi ích với tập đoàn Sở thị.
Nhà họ Sở là thế gia truyền thừa mấy trăm năm, làm việc gì cũng có quy củ và kết cấu, đây cũng là nguyên nhân quan trọng giúp tập đoàn Sở thị có thể sừng sững đến nay, vẫn trên đà phát triển. Nhưng nhà họ Bạch thì không phải, nhà này lập nghiệp rất nhanh, vì ích lợi có thể làm chuyện không có đạo đức, rõ ràng khác hẳn nhà họ Sở.
Lĩnh vực kinh doanh lúc trước của hai nhà không có liên quan quá lớn, nhưng gần đây tập đoàn Sở thị để mắt đến một vùng đất ngoại thành thủ đô, mà nhà họ Bạch cũng là tình thế bắt buộc -- chẳng qua Sở Minh không ngờ nhà họ Bạch sẽ lựa chọn xuống tay với Tống Thanh Hàn.
Nhưng không phải không thể lý giải. Tác phong của nhà họ Sở nghiêm túc, chuyện làm ăn lúc nào cũng được xử lý theo quy củ, mà tin tức lá cải của Sở Minh cũng ít, hình tượng trong mắt đại chúng rất đẹp. Khuyết điểm duy nhất đại khái là hắn hẹn hò với Tống Thanh Hàn.
Hình tượng của Tống Thanh Hàn với đại chúng cũng tốt, học sinh xuất sắc tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, diễn xuất cũng tốt, người cũng đẹp. Nếu Sở Minh chỉ đơn thuần sống chung với cậu, sau khi quan hệ của họ bị lôi ra ngoài sáng, Sở Minh bị ảnh hưởng không quá nhiều, dù sao hắn là một thương nhân -- chẳng lẽ đại chúng mua đồ còn phải xem chủ tịch tập đoàn làm ra sản phẩm này là đồng tính luyến ái hay không à? (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Chắc là không.
Sau khi quan hệ bị phơi bày, người bị ảnh hưởng lớn nhất là Tống Thanh Hàn.
Nhưng mà kết quả này thành lập ở thời điểm Tống Viễn Sơn chưa mò đến cửa. Tống Viễn Sơn nói một câu quả thật không sai, mặc kệ ông ta không quan tâm Tống Thanh Hàn hai mươi mấy năm, về mặt pháp luật và đạo đức, ông ta vẫn là ba cậu.
Lần này Tống Viễn Sơn tìm đến cậu, hiển nhiên là đến có chuẩn bị, nếu đội trưởng đội cảnh vệ không phát hiện người lén ghi âm kia, vậy ghi âm và đoạn video này được cắt ghép rồi tung lên mạng, Tống Thanh Hàn sẽ gánh tội danh "bất hiếu".
Sau đó chỉ cần Tống Viễn Sơn và Khâu Văn Vận khóc lóc kể lể vài câu, đại chúng sẽ bị dắt mũi. Dù sao ở mặt ngoài, Tống Thanh Hàn là một minh tinh, Sở Minh lại là chủ tịch tập đoàn, giống như là người "đứng đầu giai cấp". Tống Viễn Sơn là giáo sư đại học, Khâu Văn Vận cũng có văn hóa cực cao, chỉ cần bọn họ biên một lý do xuôi tai, che giấu hành vi bỏ mặc Tống Thanh Hàn hơn hai mươi năm không quan tâm đi, đắp nặn hình tượng bất đắc dĩ, dưới tư tưởng "hổ cái không ăn thịt con", đại chúng rất có thể sẽ bị dắt mũi, đồng thời có thể chuyển mâu thuẫn đến Sở Minh và Tống Thanh Hàn.
Một ngôi sao "bất hiếu", một chủ tịch đồng tính luyến ái với ngôi sao "bất hiếu" -- cho dù sau đó Sở Minh và Tống Thanh Hàn thanh minh, dư luận cũng sẽ hoài nghi.
Hơn nữa một khi thanh minh, nhất định chuyện thân thể của cậu sẽ bị bới móc ra, nghề nghiệp của cậu, giấc mộng của cậu dù thế nào cũng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Đến lượt Sở Minh -- một chủ tịch đồng tính luyến ái thì chẳng ai quan tâm, nhưng một chủ tịch đồng tính luyến ái với ngôi sao bất hiếu, lại còn ủng hộ ngôi sao bất hiếu kia bất hiếu với ba mẹ, chuyện này làm cho người ta không thể không sinh ra một ít cảm xúc vi diệu.
Người mua sẽ bỏ tiền ra mua đồ của một kẻ bất hiếu không?!
Không thể nào!
Người đứng đầu một tập đoàn, một xí nghiệp nếu có scandal gì, vậy cổ phần của cả tập đoàn sẽ tuột dốc. Không chỉ có vậy, cho dù tập đoàn Sở thị không thương cân động cốt một phen cũng phải tổn thất ích lợi.
Chiêu này của nhà họ Bạch rất âm hiểm, đê hèn đáng khinh, nhưng nếu thật sự làm theo kế hoạch này, hiệu quả có ngay.
Chuyện xấu phơi bày, mà chắc người nhà họ Bạch không đoán được Tống Viễn Sơn sẽ ngu như vậy.
Tống Thanh Hàn đọc kĩ tư liệu hơi mỏng một lần, thở dài, không biết nên nói gì.
Sở Minh nhìn thấy cậu nhíu mày, giơ tay xoa xoa, cảm giác nhẵn nhụi lành lạnh từ đầu ngón tay truyền đến, làm lòng hắn mềm nhũn.
"Chuyện này anh sẽ xử lý." Sở Minh thấp giọng nói, "Em đừng lo."
Tống Thanh Hàn ngẩng đầu hôn môi hắn, cúi đầu đáp: "Vâng."
Sau khi Sở Minh đào hết tất cả những gì mà Tống Viễn Sơn và Khâu Văn Vận biết được, cho họ "ở" biệt thự nhà họ Sở.
Một giáo sư đại học và vợ ông ta xin nghỉ dài hạn biến mất ở chốn thủ đô phồn hoa giống như là hai hạt cát nhỏ trong sa mạc, chẳng thể làm người ta chú ý.
Tô Hòa Ninh làm người liên hệ ở giữa, một ngày sau khi Tống Viễn Sơn và Khâu Văn Vận biến mất, cũng loáng thoáng cảm nhận được gì đó. Nhưng nhà họ Sở bên kia cũng không truyền ra tin tức gì, nhà họ Bạch bên này cũng chỉ bảo hắn chờ tiếp, hắn cũng chỉ đành tự an ủi bản thân, Tống Viễn Sơn chỉ có việc gì đó cho nên không liên lạc với bên này thôi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Chẳng qua đợi hai ba ngày qua hắn vẫn không liên lạc được với Tống Viễn Sơn, lúc này mới hoảng thật.
Hợp tác với nhà họ Bạch là một cơ hội cuối cùng của hắn. Khi lựa chọn nhà họ Bạch, hắn đã đứng về phía đối đầu với Tống Thanh Hàn, chống đối Sở tiên sinh. Nếu, nếu việc hắn làm bị nhà họ Sở phát hiện...
Tô Hòa Ninh siết điện thoại, nghĩ đến Trầm Trạm đã biến mất không còn tung tích, Lý Nặc đã chẳng còn mấy danh tiếng... sợ run cả người.
Hắn không muốn, hắn không muốn rập khuôn theo Trầm Trạm. Hắn lăn lộn trong giới này đã mười mấy năm, muốn lên trên, đứng ở tầng cao nhất trong giới này mà không phải xuống dốc, từ một diễn viên được vạn chúng theo đuổi lưu lạc đến đi diễn phụ cho người mới, chỉ bằng kinh nghiệm mới được người gọi một tiếng người cũ.
Hắn không thể chỉ trông vào nhà họ Bạch. Từ khi nhà họ Bạch liên hệ với hắn và Tống Viễn Sơn, họ đã tính toán biến hắn trở thành quân cờ để dùng. Một khi sự việc bại lộ, nhà họ Bạch sẽ không muốn xung đột mặt ngoài với nhà họ Sở, khẳng định sẽ đẩy mình lên trước hứng lấy lửa giận của họ.
Tô Hòa Ninh tay chân lạnh lẽo mềm nhũn nằm trên sofa, tuyệt vọng nhắm hai mắt.
Nhưng mà ngoài dự kiến của Tô Hòa Ninh là, nhà họ Sở thật sự không có một chút động tĩnh gì. Mãi cho đến khi "Bóng sói cô độc" bắt đầu quay, nhà họ Sở vẫn gió êm sóng lặng.
"Anh Tô." Tống Thanh Hàn đi vào, thấy bóng dáng Tô Hòa Ninh, khẽ mỉm cười, "Đã lâu không gặp."
"... Đã lâu không gặp." Tô Hòa Ninh cười sang sảng, ánh mắt mất tự nhiên né tránh.
"Không ngờ được lại gặp được anh Tô ở đây." Tống Thanh Hàn cụp mắt, "Mấy tháng quay mong anh Tô chỉ dạy nhiều hơn."
Tô Hòa Ninh mở bình nước trợ lý đưa cho uống một hớp, miễn cưỡng tươi cười: "Thanh Hàn đang đùa tôi rồi."
Tống Thanh Hàn khẽ cười, không nói nữa.
Luôn có nhiều người tranh đóng phim của Khương Lăng, lúc trước Tô Hòa Ninh cũng đã chờ mong một cơ hội như vậy. Nhưng lúc đó có được cơ hội này, hắn và Tống Thanh Hàn vẫn chưa có dây dưa quá lớn gì, nhưng mà hiện tại...
Tim Tô Hòa Ninh vẫn trầm xuống.
Hắn đã ký hợp đồng với Khương Lăng, không thể tùy tiện bội ước chạy lấy người, hơn nữa hắn cũng tiếc cơ hội này. Nhưng hiện tại Tống Thanh Hàn đã ở đoàn phim này nhận vai nam chính quan trọng nhất, hắn diễn vai cảnh sát, không tránh được diễn nhiều cảnh chung với cậu...
Hắn từng xem diễn xuất lúc trước của cậu, tuy rằng còn đôi chút khuyết điểm và chỗ chưa được, nhưng lúc lên hình đã có thể nói là tương xứng với hắn.
Đây cũng là nguyên nhân hắn chọn hợp tác với nhà họ Bạch. Cho dù là Arthur trong "Chiếc nhẫn quyền lực" hay là vai nam chính trong "Bóng sói cô độc" này, hắn luôn nghĩ thầm rằng tranh một lần, nhưng hai vai diễn này lại đều rơi vào tay Tống Thanh Hàn, sao hắn cam lòng cho được? (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nếu kế hoạch tiến hành thuận lợi, hiện tại Tống Thanh Hàn đã là một kẻ dính scandal "bất hiếu", "ăn cháo đá bát", sau đó chuyện đồng tính luyến ái bị tuôn ra, dù Khương Lăng có thiện cảm thế nào cũng không thể dùng cậu được.
Nhưng hiện tại kế hoạch này có sai sót.
Hiện tại thái độ của Tống Thanh Hàn quá bình tĩnh, trong lòng hắn lại càng bất an.
Tống Thanh Hàn để ý đến thái độ của Tô Hòa Ninh, nhắm mắt lại ngẩng đầu cho thợ trang điểm tạo hình.