Đạo diễn Khương Lăng là một người đàn ông trung niên có vẻ kín miệng không nói nhiều. Dáng người ông hơi gầy, ánh mắt đen láy, giống như có thể nhìn thấu lòng người.
Tống Thanh Hàn tạo hình xong đi ra, ông nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu mới khẽ gật đầu, có vẻ khá vừa lòng.
"Trạng thái ổn đấy." Khương Lăng vỗ vỗ bờ vai cậu, cười nói, "Chú nghe nói lúc trước cháu đi diễn ở Hollywood à?"
Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu.
"Vậy cho chú xem cháu học được gì ở bên kia không." Khương Lăng từng xem phim của Tống Thanh Hàn, đồng thời ông cũng phát hiện vấn đề ở diễn xuất của cậu.
Quá ỷ lại vào biểu cảm.
Quả thật gu của Trung Quốc là hàm súc, ý nhị, nhưng cũng không có nghĩa khi quay sẽ bỏ qua ngôn ngữ cơ thể của diễn viên.
Nhiều khi Khương Lăng thích đặc tả từng bộ phận của diễn viên, điều này cần Tống Thanh Hàn lúc quay chú ý đến khuyết điểm của mình, hoặc nói là nhược thế.
Tống Thanh Hàn mím môi, thành thật đáp: "Vâng, đạo diễn Khương, cháu sẽ cố gắng."
Giờ cậu đã tạo hình xong, một tầng thật dày lem nhem, ngay cả bên tai và cổ cũng không bỏ qua, người đen đi nhiều, quần áo mộc mạc, tóc bù xù, qua tay thợ trang điểm làm thêm nếp nhăn...
Cậu trông đã chẳng khác gì một người đàn ông trung niên, có vẻ thành thật, thoạt nhìn là một người bình thường trung thực sống ở tầng chót, không có gì thu hút, sau khi lướt qua là quên ngay. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Khương Lăng híp mắt, gõ loa trong tay, nói với Tống Thanh Hàn: "Đi đi."
"Cảnh đầu – diễn!"
Cảnh đầu là cảnh Tống Thanh Hàn ngồi trong phòng tra khảo, bị cảnh sát lấy khẩu cung.
"Tên."
"Lý Đạt Căn."
"Giới tính."
"... Nam."
"Quê quán."
"Trung Quốc..."
"Ngày hai mươi ba tháng bảy anh ở đâu? Làm gì?"
"Hôm đó tôi lái xe đón khách ở cạnh khu chung cư Hồng Kiều." có vẻ Lý Đạt Căn hơi khẩn trương, hai tay nắm lại xoa xoa, thành thật trả lời câu hỏi của cảnh sát ngồi đối diện.
"Cảnh sát, tôi phạm tội gì thế? Sao lại bắt tôi vào đây?" Lý Đạt Căn nhìn cảnh sát đặt bút ghi chép, hỏi, "Tôi chỉ kiếm ít tiền, kiếm thêm khách đi xe, ngày mai không..."
Ông than thở áp lực cuộc sống với cảnh sát, cảnh sát đối diện bị ông nói đến phiền, cao giọng: "Đương nhiên là bởi vì có án tử mới gọi anh đến đây, không thì anh nghĩ là vì sao?"
Lý Đạt Căn bị anh ta dọa sợ, mở to mắt nhìn một lát mới thì thào nói: "Tôi không phạm tội mà? Cảnh sát, tôi thật sự không phải hung thủ! Tôi lái xe cẩn thận lắm!"
"Tôi chưa nói anh phạm tội gì! Hỗ trợ cảnh sát phá án hiểu không!" cảnh sát đối diện cau mày quát, đứng lên cầm sổ ghi chép đi ra ngoài.
Lý Đạt Căn lăng lăng theo dõi anh ta, xoa tay căng thẳng bất an.
"Cut!" Khương Lăng ra hiệu, tua lại đoạn này một lần, gật đầu, "Qua!"
Tống Thanh Hàn thở phào một hơi, Lâm Thiện vội vàng cầm một cái chăn bọc lấy người cậu, lấy một cái túi chườm nhét vào tay cậu.
Tống Thanh Hàn bị đẩy ngồi xuống ghế, Tô Hòa Ninh ngồi cạnh cậu, biểu cảm trên mặt có chút kỳ lạ.
Tống Thanh Hàn... diễn xuất của cậu lại tiến bộ. Tô Hòa Ninh từng nghe nói cậu quay mỗi một bộ, diễn xuất sẽ tiến bộ theo, nhưng hắn không ngờ lúc trước diễn xuất của người chỉ ngang bằng mình đã được như hiện nay.
Đây... Cũng là một trong những nguyên nhân hắn hợp tác với nhà họ Bạch.
Trong giới có người đi lên, vậy sẽ có người xuống dưới. Hắn đã rất lâu không có phim hay, mà Tống Thanh Hàn thì đang trên đà nổi tiếng. Khi người nhà họ Bạch đến tìm, hắn nói là do dự, nhưng trên thực tế đã dao động từ lâu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Điều kiện của người nhà họ Bạch rất hậu hĩnh, hậu hĩnh đến độ Tô Hòa Ninh không suy xét hậu quả thế nào đã liều mạng một phen.
Nhưng thật sự đến nước này, Tô Hòa Ninh mới biết được không phải hắn không sợ, mà lúc trước hắn vẫn lừa mình thôi.
"Tiểu Hàn..." Tô Hòa Ninh mỉm cười, tán gẫu với Tống Thanh Hàn, "Dạo này thế nào? Không có ai tìm cậu chứ?"
Tống Thanh Hàn nghi hoặc, hoang mang nhìn Tô Hòa Ninh: "Anh Ninh, anh đang nói gì thế? Dạo này tôi luôn ở nhà, không có ai đến tìm tôi hết."
Vẻ mặt của cậu thật thà, nhưng lúc trước Tô Hòa Ninh có liên lạc với Tống Viễn Sơn, lại loáng thoáng biết mấy ngày nay hình như cậu vẫn ở nhà họ Sở qua lời nhà họ Bạch, như vậy...
Khẳng định là Tống Thanh Hàn đã biết.
Trái tim Tô Hòa Ninh co rút lại, suýt nữa không duy trì được biểu cảm trên mặt: "A... Vậy hả."
"Anh Ninh hỏi chuyện này làm gì?" Tống Thanh Hàn cười tủm tỉm hỏi, có vẻ là tò mò, "Chẳng lẽ có ai muốn hại tôi?"
"Không... Không phải," Tô Hòa Ninh nhếch khóe miệng, "Chỉ là mấy ngày nay có chó săn ngồi gần nhà tôi quấy rầy tôi và người nhà, hình như là định bới tin tức quay phim của đạo diễn Khương, cho nên tôi muốn hỏi cậu có gặp phải không thôi."
Muốn hỏi Tống Thanh Hàn có bị chó săn quấy rầy không, hỏi thẳng không phải xong à? Còn phải quanh co lòng vòng hỏi có người đi tìm cậu không?
Không chỉ có Tống Thanh Hàn kỳ quái nhìn hắn một cái, ngay cả trợ lý cạnh Tô Hòa Ninh cũng liếc mắt nhìn.
Tô Hòa Ninh hít vào một hơi, cười nói: "Không có là may rồi, bây giờ đám chó săn này cũng không biết là đào được tin ở đâu, vừa ra khỏi cửa là thấy người lén lút theo sau, làm cho người ta đau đầu quá."
"Đúng vậy." Tống Thanh Hàn gật đầu, khẽ cười nói, "Có thể gọi người đánh lạc hướng, sau đó mình thì ở trong xe lén ghi âm ghi hình, quả thực là khó lòng phòng bị."
"Loảng xoảng!" Một tiếng thanh thúy vang lên trong phim trường, làm nhân viên gần đó phải quay đầu lại nhìn.
"Anh Ninh, làm sao vậy?" Tống Thanh Hàn thấy Tô Hòa Ninh mất tự nhiên, thân thiết cười, "Dạo này vất vả quá à?"
Cậu cúi người nhặt bình nước inox dưới đất lên, đặt lên bàn nhỏ bên cạnh, cười: "Tuy công việc rất quan trọng, nhưng anh Ninh cũng phải chú ý sức khỏe chứ."
Lòng Tô Hòa Ninh loạn cào cào, hắn thấy biểu cảm của Tống Thanh Hàn không hề khác thường, lung tung gật đầu, nhắm mắt lại nằm trên ghế, người tản ra vẻ mỏi mệt.
Không biết có phải bởi vì tâm trạng không, hôm nay trạng thái của Tô Hòa Ninh không quá tốt, lúc quay không phải đột nhiên quên từ thì cảm xúc không đúng chỗ, một lần nghiêm trọng nhất là đi nhầm đường.
Sắc mặt Khương Lăng đã đen chẳng khác gì đáy nồi, ông cố nén giận cho Tô Hòa Ninh đi nghỉ ngơi trước, sau đó đẩy cảnh diễn của Tống Thanh Hàn và một người lên trước.
"Anh Ninh, hôm nay anh làm sao thế?" trợ lý của Tô Hòa Ninh bưng một bát canh gừng đến, lo lắng nói, "Có phải là ốm rồi không?"
Tô Hòa Ninh ho một tiếng, héo rũ lắc đầu: "Không sao, chỉ là không khỏe lắm, chắc là hôm qua không ngủ đủ, chờ một lát là được rồi."
Trợ lý yên lặng gật đầu, nhìn hắn uống hết canh gừng, lo lắng thở dài.
Lúc này mới ngày đầu tiên vào đoàn, anh Ninh đã làm cho đạo diễn không vui... Aiz.
"Bóng sói cô độc" được quay khép kín, với tính tình của Khương Lăng, chỉ cần diễn viên không làm đúng, ông có thể không thấy phiền quay lại hơn chục lần. Mà yêu cầu của ông cũng rất cao, cho dù Tống Thanh Hàn cũng có vài lần NG hơn mười lần mới làm cho ông hài lòng thông qua cảnh đó. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Giữa đoàn phim yêu cầu cao độ, diễn viên căn bản không có nhiều thời gian để chú ý chuyện bên ngoài, trừ lúc nghỉ ngơi có thể dùng điện thoại liên hệ với người nhà bạn bè bên ngoài gì đó, thời gian khác đã bị xếp kín.
Cho nên dù ở bên ngoài đã dâng lên một chuyện làm người ta kinh hãi, đoàn phim "Bóng sói cô độc "tạm thời vẫn bình tĩnh.
Chẳng qua sự bình tĩnh này chẳng duy trì được bao lâu.
"Anh Ninh!" trợ lý Tô Hòa Ninh như là gặp phải nguy hiểm gì, kéo Tô Hòa Ninh mới đi từ phim trường ra, cẩn thận kéo tay áo hắn.
Lòng Tô Hòa Ninh loạn lên, hắn vội vàng hỏi: "Làm sao thế?"
Trợ lý nhìn quanh, đưa điện thoại của mình cho hắn.
"Kinh hãi! Ba mẹ của tiểu sinh đang hot Tống Thanh Hàn ra mặt lên án con mình không làm nghĩa vụ phụng dưỡng!"
"Khiếp sợ! Hình tượng của diễn viên chất lượng tốt Tống Thanh Hàn sụp đổ?"
"Bất kính với ba mẹ không thừa nhận quan hệ huyết thống, diễn viên như vậy đáng được chúng ta yêu không?"
Một đống từ "Bạo" ngay trên đó, tiện tay ấn vào, nội dung bên trong toàn là ảnh chụp của Tống Viễn Sơn và Khâu Văn Vận, có cả cái gọi là "ra mặt lên án".
"Ngu xuẩn!" Tô Hòa Ninh lướt qua bài viết buồn nôn và tấm ảnh kia, nhất thời thầm mắng một tiếng.
Tống Thanh Hàn và Tống Viễn Sơn có bốn năm phần tương tự, gương mặt lại có cả bóng dáng của Khâu Văn Vận, nhìn qua không ai hoài nghi quan hệ huyết thống của họ.
Hơn nữa Tống Viễn Sơn và Khâu Văn Vận áo mũ chỉnh tề, có khí chất, câu văn trật tự rõ ràng, rất bất đắc dĩ, thương cảm, bi phẫn, có thể lay động cảm xúc của mọi người.
Một bài văn dài như thế, liên tiếp nhắc đến sau khi Tống Thanh Hàn thành danh không liên hệ với người nhà, thái độ đối đãi với ba mẹ cũng lãnh đạm vô cùng. Họ khóc lóc kể lể, bên dưới đính kèm ảnh Tống Thanh Hàn đứng trong cánh cửa, lãnh đạm nhìn Tống Viễn Sơn và Khâu Văn Vận ở bên ngoài bị gió tuyết thổi lảo đảo, nháy mắt châm ngọn lửa chính nghĩa trong lòng dân mạng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Đối với nhiều người, diễn viên là nghề đầy hào quang. Họ đứng dưới ánh đèn sân khấu sáng chói, mặc lễ phục đẹp đẽ sang trọng, thỏa mãn tưởng tượng của mọi người và tồn tại đầy hưởng thụ.
Mà khi đu idol diễn viên, yêu cầu của đại chúng đối với họ rất hà khắc. Một khi một minh tinh, một diễn viên có nhân cách xấu, vậy hoa tươi và lời ca ngợi lúc trước sẽ biến thành lời chửi rủa và gạch đá.