"Vẫn nhớ thương tôi?" Tống Thanh Hàn nhẹ giọng hỏi một câu, tựa hồ kèm theo ý cười. Tống Viễn Sơn nghe vào tai, đảo mắt, lại như là nghĩ đến gì đó, cắn chặt răng: "Đúng vậy, lúc trước ba mẹ gửi con cho bà ngoại, quan tâm con hơi ít, nhưng đó là ba mẹ bất đắc dĩ..."

"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn nghe." Tống Thanh Hàn lắc đầu, "Nếu ông bà đến tìm tôi vì chuyện này, vậy mời ông bà về cho."

Đến cả cửa cũng không muốn cho họ vào.

Tống Thanh Hàn quay người nói với Quý Như Diên: "Ngại quá mẹ, chuyện này là việc nhà con, con sẽ xử lý."

Quý Như Diên lắc đầu, giơ tay vỗ bờ vai của cậu: "Không trách con được."

Chỉ có thể trách loại người chẳng biết xấu hổ.

Tống Thanh Hàn mím môi, khẽ mỉm cười với bà.

Bên ngoài rất lạnh, Quý Như Diên giữ gìn sức khỏe nhưng đã là người hơn năm mươi tuổi, không chịu nổi giá lạnh. Tống Thanh Hàn quay đầu nhìn Tống Viễn Sơn, khuyên bà đi về nghỉ ngơi trước.

Quý Như Diên lo lắng, nhưng nghĩ đến trong phòng khách vẫn còn đám người Sở Chấn Thăng Sở Chấn Anh chờ bà đón tiếp, bà gật đầu, giữ Sở Minh lại rồi mới ngồi lên xe.

Quý Như Diên đi, khí thế trên người Tống Thanh Hàn nháy mắt trở nên sắc bén lên. Cậu nhìn Tống Viễn Sơn và Khâu Văn Vận, gọi người đuổi họ đi.

"Từ từ!" Tống Viễn Sơn bỗng cất cao giọng, "Giờ mày là đại minh tinh đúng không? Mày không sợ tao nói bí mật ra à?"

"Ha ha, một diễn viên sống chung với đàn ông, đến ba mẹ của mình cũng không nhận, mày thấy mày còn làm minh tinh của mày được à?"

Tống Viễn Sơn vẫn cười ôn hòa nho nhã: "Hơn nữa, chuyện thân thể mày chúng tao biết rất rõ, lúc mày ở cùng Sở tiên sinh, không phải là bị nó..."

"Câm miệng." Sở Minh lạnh lùng nhìn, lạnh giọng nói.

Nụ cười đắc ý của Tống Viễn Sơn nháy mắt cứng đờ.

Ông ta hít sâu một hơi: "Sở tiên sinh, tôi biết nhà họ Sở các cậu nhiều người thế lớn, nhưng Tống Thanh Hàn là con tôi, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Dù nó không chịu nhận tôi, nhưng về pháp luật nó là người nhà họ Tống tôi."

Tống Viễn Sơn dời mắt nhìn Tống Thanh Hàn: "Lần này tôi đến đây chỉ là quay về nhận con mình."

"Về tình về lý, nó cũng phải gọi tôi một tiếng ba."

Tống Viễn Sơn đứng ngoài cửa, bị tuyết làm cho lạnh đến môi tím tái, nhưng vẫn không buông tha nhìn chằm chằm Tống Thanh Hàn: "... Tôi xem xét cho nó một vị hôn thê, nhà gái bên kia rất tốt, cũng thích Hàn Hàn, sau khi kết hôn..." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ánh mắt Sở Minh nhìn ông ta lạnh lùng trầm tĩnh đến độ đáng sợ.

Tống Viễn Sơn bị ánh mắt hắn làm cho chân mềm nhũn, nhưng nghĩ đến cuộc sống của mình và người già trong nhà khóc lóc kể lể, ông ta vẫn liếm đôi môi khô nứt: "Sau khi kết hôn, tôi sẽ không quan tâm nó muốn sống với ai."

Tống Thanh Hàn bật cười.

"Ông cho rằng ông là ai?" Tống Thanh Hàn ít khi nói như vậy. Trong trí nhớ của Sở Minh, cho dù kiếp trước gã Diệp Dịch đến cửa chèn ép cậu, cậu cũng không có dáng vẻ như bây giờ, giống như bị mạo phạm, cười đến là khinh thường.

Gương mặt cậu đẹp, lửa giận bừng lên như vậy, trong đôi mắt không còn trong veo, ngược lại làm người kinh hãi, thiêu đốt làm cả người cậu khác biệt hoàn toàn.

Tống Viễn Sơn không ngờ cậu lại khinh thường ba mẹ biết bí mật của mình như vậy, ông ta nhíu mày: "Tống Thanh Hàn, mày điên rồi à?!"

Cậu cười nắm tay Sở Minh, hôn tay hắn, sau đó giơ tay trái của mình lên, cho ông ta thấy chiếc nhẫn Sở Minh cầu hôn mà gần đây cậu mới đeo: "Hôn nhân của tôi không cần người không liên quan quan tâm, cuộc đời của tôi cũng không cần sự tồn tại của ông."

Tống Viễn Sơn thở hồng hộc, giống như là bị cậu làm cho tức điên lên: "Mày là người nhà họ Tống! Mày sống với đàn ông thì tao không quan tâm, nhưng mày phải kết hôn cho tao. Chỉ cần đẻ con, mày thích làm gì tao cũng không quan tâm."

Tống Thanh Hàn nhíu mày: "Con?"

Tống Viễn Sơn tưởng là cậu đã hiểu được khổ tâm của mình, nhẹ giọng: "Con và Sở... Sở tiên sinh ở chung, ba và mẹ con cũng không quản được con. Nhưng nhà họ Tống chúng ta cũng phải có người thừa kế huyết mạch, sau này con già rồi cũng có người chăm sóc con."

"Ông không biết đẻ à?" Tống Thanh Hàn hiểu ra ông ta tìm đến mình vì mục đích gì, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên có phản ứng gì.

Cậu mím môi, cầm ngón tay Sở Minh, sau đó thong thả nói dưới ánh mắt thâm thúy u ám của hắn: "Ông dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ vì cái gọi là huyết mạch nhà họ Tống của ông, nghe theo lời ông kết hôn với phụ nữ?"

Tống Viễn Sơn thở dài: "Tao biết ngay mày không nghe lời tao nói."

Ông ta giơ tay, trong tay là một chiếc điện thoại, màn hình đang sáng, trên đó là một đoạn ghi âm: "Tao đã chuẩn bị trước rồi, nếu mày không đồng ý, tao sẽ nói tất cả những gì mày lừa gạt cho truyền thông biết."

"Khi tao đến cũng đã tra được email của mấy công ty truyền thông, chỉ cần tao ấn gửi... Những cái này sẽ rơi vào tay những công ty đó."

Tống Viễn Sơn cười: "Tao biết giờ mày có nhà họ Sở che chở, nhưng sau này thì sao? Mày là đàn ông, lại không mềm mại như đàn bà, sau này mày già rồi, mày xem kết cục của mày là gì..."

Tống Thanh Hàn không tức giận. Cậu nhìn Tống Viễn Sơn cười, giống như là nhìn thấy một thứ gì đó thú vị.

"Trước đây ông bà không quan tâm tôi, chuyện của tôi về sau cũng không cần quan tâm." Tống Thanh Hàn khẽ cười, nhìn về sau Tống Viễn Sơn.

Không biết khi nào đội trưởng cảnh vệ đã đi ra từ cửa hông lẻn đến sau Tống Viễn Sơn, một bàn tay to ngăn chặn thân thể gầy gò của ông ta, tay kia thì giật lấy điện thoại trong tay ông ta.

Khâu Văn Vận kêu một tiếng sợ hãi, túi trong tay bà ta cũng bị giật mất.

"Chúng mày cướp bóc!" Khâu Văn Vận tức giận gào lên, nhìn đám người Tống Thanh Hàn.

Đội trưởng cảnh vệ không nói một lời đưa tất cả những thứ cướp được cho Tống Thanh Hàn.

Cậu lướt qua điện thoại của Tống Viễn Sơn tìm, những dòng văn chi chít nháy mắt không còn.

Cậu nhét điện thoại vào tay Sở Minh, cau mũi: "Anh xử lý đi."

Thái độ của cậu thản nhiên, thản nhiên đến độ... làm cho Sở Minh cười dịu dàng: "Ừ."

Tống Viễn Sơn cảm thấy cảnh này giống một bàn tay tát lên mặt ông ta, làm mặt ông ta đau rát.

Ông ta không vào được cửa... Còn bị thằng con bất nam bất nữ cười nhạo!

Tống Thanh Hàn nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, khẽ ngước mắt, thản nhiên nhìn ông ta.

Hiện tại cậu mặc tây trang thủ công cao cấp, áo khoác dài bên ngoài cũng sang trọng, đường may tinh tế, có Sở Minh che ô ngăn gió tuyết, người như là phát sáng. So với Tống Viễn Sơn đứng ngoài cửa, tóc bị gió tuyết thổi lộn xộn, quần áo hỗn độn chật vật có thể nói là cách biệt một trời một vực. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Mày..." lời Tống Viễn Sơn thốt ra đã bị ánh mắt Sở Minh làm cho im bặt.

"Chúng mày không sợ tao nói ra ngoài..."

Ông ta dám tìm đến nhà họ Sở, dám tìm đến một trong những thế gia ở Trung Quốc, trừ vị quý nhân kia chỉ điểm, còn bởi vì ông ta biết nhược điểm của Tống Thanh Hàn và Sở Minh.

Hiện tại Tống Thanh Hàn là một đại minh tinh, chuyện nó đi học đại học nào cũng được mấy đứa con gái ríu rít thảo luận. Nếu nó bị bại lộ là một con quái vật bất nam bất nữ lại còn ở chung nhà với đàn ông, nó có thể an ổn lên màn hình không?

Nó không thể.

Chỉ cần Tống Viễn Sơn này còn sống, chỉ cần Tống Viễn Sơn này còn biết những nhược điểm đó, nó sẽ không dám không nghe lời ông ta nói.

Trừ phi nó chịu thân bại danh liệt.

Tống Thanh Hàn suy tư, sau đó gật đầu: "Ông nói rất có lý."

Tống Viễn Sơn cười đắc ý.

"Cho nên tôi khiến ông mãi mãi không nói ra được là xong rồi còn gì?" Tống Thanh Hàn cười thì đẹp, nhưng lời nói ra lại làm cho Tống Viễn Sơn run lên.

"Mày..." Tống Viễn Sơn đỡ cánh tay Khâu Văn Vận, cố bình tĩnh lại, "Lời mày có ý gì? Tao là ba mày..."

"Một người ba lúc tôi sinh ra không hỏi không nhìn?" Tống Thanh Hàn nhíu mày, buồn cười hỏi vặn lại.

Tống Viễn Sơn nghẹn họng.

Ngược lại Khâu Văn Vận gào lên: "Không phải bởi vì mày là quái vật à!"

Mặt Khâu Văn Vận cũng có dấu vết năm tháng, cho dù tư thái đoan trang cũng không che giấu được cơn giận trên người bà ta: "Nếu không phải mày, sao tao lại trở thành như bây giờ..."

Cảm giác bị ba mẹ ruột chỉ trích chẳng vui vẻ gì, Sở Minh lo lắng ôm bả vai Tống Thanh Hàn, nhỏ giọng hỏi: "Hay là anh gọi người đến..."

Xử lý hai người kia là xong ngay.

Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Em không giận."

"Chẳng qua họ là hai người xa lạ có gen giống em thôi." Tống Thanh Hàn bình tĩnh nhìn Tống Viễn Sơn chật vật và Khâu Văn Vận như kẻ điên, bỗng mệt mỏi.

Cậu đứng cạnh Sở Minh, cụp mắt, chạm vào ánh mắt của Tống Viễn Sơn, hỏi một câu không liên quan: "Ông có công việc không?"

Tống Viễn Sơn ngẩn người.

Tống Thanh Hàn hỏi tiếp: "Ông có bạn bè không?"

Giọng điệu rất thản nhiên, như là thuận miệng hỏi một câu.

Tống Viễn Sơn nhận ra điều gì đó, lắc đầu: "Nghịch tử, mày muốn làm gì!"

"Ông nói xem, lãnh đạo của ông biết ông sinh con rồi bỏ mặc hơn hai mươi năm, sẽ nhìn ông thế nào?"

"Bạn của ông biết ông chạy đến cửa nhà một đứa con đồng tính luyến ái ép nó kết hôn, sẽ nghĩ thế nào về ông?"

"Sao mày dám?!" Tống Viễn Sơn thấy sắc mặt của Tống Thanh Hàn, bỗng cảm thấy sợ hãi.

"Sao tôi không dám?" Tống Thanh Hàn bâng quơ nói, "Chẳng lẽ ông không biết rõ năng lực của Sở thị sao?"

Chỉ cần Sở Minh muốn, kẻ thân bại danh liệt trước tuyệt đối không phải Tống Thanh Hàn cậu.

"Tôi thấy hiếu kỳ đấy." Tống Thanh Hàn nghiêng đầu nghĩ, "Ông bà ôm tâm tình gì mà dám mò đến cửa nhà họ Sở?"

Tống Viễn Sơn run rẩy.

Ông ta bất giác nhìn lướt qua đằng sau, rất nhanh đã bị cảnh vệ vẫn quan sát ông ta nhìn thấy.

Ở một góc bí mật, nương gió tuyết che giấu, một cái camera thò ra từ một chiếc xe màu trắng.

Đội trưởng đội cảnh vệ ra dấu cho cảnh vệ khác, lui xuống.

Người trên xe vẫn chưa nhận thấy có người tiến đến, vẫn không nhúc nhích dùng camera quay Tống Thanh Hàn.

Đột nhiên, một bàn tay to chặn camera. Đội trưởng đội cảnh vệ nhe răng cười với người trong xe, sau đó dùng dùi cui điện phá cửa xe, siết cổ áo người đàn ông đang muốn chạy trốn.

"Buông ra!" hiển nhiên người nọ cũng không ngờ mình bị phát hiện, không ngừng giãy giụa trong tay đội trưởng đội cảnh vệ, "lạch cạch" một tiếng, một cái bút ghi âm rớt xuống ghế.

Đội cảnh vệ đi theo đội trưởng đã bao vây kín xe, đội trưởng cảnh vệ với chìa khóa xe, mở cửa xe mở rồi rút chìa khóa xe ra, siết cổ áo người kia kéo hắn xuống xe.

Cảnh vệ làm việc nhanh chóng, đội trưởng cầm camera và bút ghi âm, lục soát toàn thân người kia một lần mới gọi đội cảnh vệ áp giải về biệt thự nhà họ Sở.

Khi Tống Viễn Sơn thấy người kia thì run rẩy.

Sở Minh liếc gã đàn ông bị kìm kẹp, cau mày, lạnh giọng nói: "Điều tra."

Tống Viễn Sơn luống cuống.

Tống Thanh Hàn không để ý ông ta, cầm tay Sở Minh, nói với đội trưởng: "Đưa cả họ vào đi."

Đội trưởng đội cảnh vệ không chút do dự gọi người bắt Tống Viễn Sơn và Khâu Văn Vận.

"Đi thôi, mẹ đang chờ chúng ta." Tống Thanh Hàn dời mắt, nhìn Sở Minh.

"Ừ." Sở Minh phất tay với đội trưởng đội cảnh vệ, sau đó giúp cậu vuốt mấy sợi tóc rũ xuống, "Việc này anh sẽ xử lý."

Tống Thanh Hàn khẽ hôn môi hắn: "Ừm, em tin anh."

Rất ít khi cậu thân thiết với Sở Minh ở bên ngoài. Khi cánh môi mềm mại ấn lên môi mình, rõ ràng hắn phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng chưa đợi hắn hoàn hồn, Tống Thanh Hàn đã dời đi.

Hắn mím môi, siết chặt tay, nhìn cậu thật sâu.

"Đi thôi."

Xe khởi động, Tống Viễn Sơn bị hai cảnh vệ khống chế, nhìn xe chạy xa, thở hồng hộc.

Khâu Văn Vận lại khóc lên.

Vào đông gió lạnh như là thấm vào xương, làm cho toàn thân bọn họ không có chỗ nào ấm áp.

Tống Thanh Hàn cùng Sở Minh xuống xe trước phòng khách, quản gia nhanh chóng đưa người giúp việc đến đón, nhận áo khoác của họ, đưa khăn mặt cho họ lau tay.

Trong nháy mắt áo khoác rời khỏi người, Tống Thanh Hàn bị gió thổi run lên, cần cổ trắng nõn nà cũng nổi da gà.

"Mau vào thôi." Sở Minh nhíu mày, kéo tay cậu đi vào.

Quý Như Diên đã bảo đầu bếp nấu canh gừng, thấy họ quay về, vội vàng gọi người bưng lên cho họ một bát mới yên tâm.

Lạc Trường Bình thấy Tống Thanh Hàn vẫn hơi xấu hổ, bà cười với cậu, sau đó lấy hai túi đỏ thẫm ra nhét cho cậu và Sở Minh mỗi người một cái: "Thím ba cho hai đứa, nhận đi, sau này thuận lợi."

"Cám ơn thím ba." Tống Thanh Hàn nghe lời nhận tiền lì xì, mỉm cười.

Lạc Trường Bình thở phào.

Vừa nãy bà hiểu trong nhà này, từ anh hai đến con mình, mỗi người đều tỏ thái độ với sự tồn tại của Tống Thanh Hàn, không chỉ cam chịu vị trí của cậu mà lại còn thể hiện sự coi trọng với cậu.

Nếu lần này bởi vì khuyết điểm của bà tạo thành ảnh hưởng không tốt với Tống Thanh Hàn... bà rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp.

Bà giống chồng mình, thầm nghĩ đi sau anh hai ăn danh nghĩa cổ phần chia hoa hồng, không muốn chọc giận anh hai, làm mất tình cảm dựa vào huyết thống này. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Là đàn ông thì sao, chỉ cần Sở Minh thích, cậu đã là một trong những chủ nhân của nhà họ Sở.

Sở Chấn Anh hì hì cười mấy tiếng, sau đó cà lơ phất phơ hỏi: "Cháu lớn đi làm gì thế, lâu vậy à?"

Vừa nãy sắc mặt của Lạc Trường Bình khi vào ông ta còn nhớ rõ, rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù ông ta nói bóng nói gió thế nào, Lạc Trường Bình cũng ngậm miệng rất chặt, sau khi Quý Như Diên quay về càng không thể nói gì.

Tống Thanh Hàn mỉm cười, xấu hổ nói: "Có lỗi quá, vừa nãy có chút chuyện, xử lý hơi muộn."

Sở Chấn Anh cười một tiếng, chạm phải ánh mắt của Sở Minh nên không thể hỏi tiếp, chỉ gãi đầu, hỏi Quý Như Diên: "Em dâu, ăn cơm được chưa? Lúc trước nghĩ phải về nhà chính tụ tập, anh chưa ăn gì đâu."

Ông ta cau mày thở dài, vuốt bụng như là thật sự đói không chịu nổi.

"Làm sao dám để anh cả đói bụng?" Quý Như Diên mỉm cười, quản gia hiểu ý sai nhóm người giúp việc dọn cơm.

Không quá giống khi ăn cơm với người cùng nhà, mấy thế hệ cùng ăn cơm như bây giờ, trên bàn cơm im lặng chỉ còn tiếng bát đũa va chạm.

Sở Minh lấy đũa gắp thức ăn gắp đồ ăn cho Tống Thanh Hàn, sau đó lại cúi đầu ăn cơm.

Sở Chấn Anh và Sở Chấn Thăng nhìn, Quý Như Diên và Sở Chấn Dương không tỏ thái độ gì, hiển nhiên là đã quen hình ảnh như vậy.

Đám người Sở Chấn Anh lại suy đoán về địa vị của Tống Thanh Hàn ở nhà họ Sở này.

Xem ra... cháu trai cả này làm thật.

Sở Chấn Anh chớp mắt, liếc nhìn Sở Hành con mình.

Nếu...

Không phải không có khả năng.

Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lúc, Sở Minh vào phòng sách cầm một xấp văn kiện đi ra, đưa cho Sở Chấn Thăng và Sở Chấn Anh.

Trên đó viết chi chít số, Sở Chấn Anh đọc kĩ một lần mới vui mừng khép giấy lại, vui cười: "Cháu làm việc rất thỏa đáng, bác tin cháu!"

Sở Minh khẽ gật đầu, xem như trả lời.

Sở Chấn Thăng thì không đọc cẩn thận như Sở Chấn Anh, ông chỉ xem lướt qua, cười nói: "Chú tin cháu."

Từ khi Sở Minh tiếp quản tập đoàn Sở thị tới nay, hoa hồng của họ được nhận mỗi năm một nhiều, vì Sở Minh nhân nghĩa.

Không thì nếu hắn có ý đồ không tốt, bọn họ có thể nhận được bao nhiêu vẫn là con số không ai biết.

Ăn cơm xong, hoa hồng cũng cầm rồi, Sở Chấn Anh và Sở Chấn Dương nói vài câu, đứng dậy tạm biệt.

Sở Hành nhìn ba mình đứng lên, lưu luyến không rời nhìn Tống Thanh Hàn.

Cậu ta mới bàn luận về đẳng thức và vật lý với Tống Thanh Hàn, sao đã phải đi rồi.

Quản gia tiễn họ ra ngoài.

"Chị dâu, chúng em..." Sở Chấn Thăng không muốn nhúng tay vào chuyện tập đoàn, nhưng không có nghĩa ôn ta là người vụng về, liên tưởng đến sắc mặt khi Lạc Trường Bình bước vào và thời gian vi diệu của cú điện thoại kia, ông cũng đã đoán được bốn năm phần, "Lúc trước Trường Bình rước phiền cho chị không? Aiz, do em để vợ mình ở đằng sau..." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Không thì đã không gặp phải chuyện gì!

"Chú ba, đừng nghĩ quá nhiều." Quý Như Diên tao nhã cười, mắt nhìn về phía Lạc Trường Bình, "Trường Bình vẫn rất hiểu chuyện."

Lạc Trường Bình hiểu ám chỉ của bà.

Bà liếc mắt Tống Thanh Hàn một cái, gật đầu: "Em biết làm thế nào."

Quý Như Diên cười càng tươi.

Đợi cho cả nhà Sở Chấn Thăng tạm biệt đi về, Quý Như Diên mới thu nụ cười hoàn mĩ trên môi, lo lắng nhìn Tống Thanh Hàn trên dưới một lần: "Hàn Hàn, ông ta không làm gì con chứ?"

Tống Thanh Hàn dở khóc dở cười vỗ vỗ lưng bà, cười lắc đầu: "Không đâu mẹ, mẹ quên à, cách cửa sắt mà."

Quý Như Diên thở phào, không nhẹ không nặng đánh cánh tay cậu: "Còn dám giễu cợt mẹ."

"Không dám không dám." Tống Thanh Hàn cúi đầu nhận lỗi, "Con biết mẹ đang quan tâm con mà."

Quý Như Diên nhìn cậu, quả thực là thương đến tận xương tủy, hỏi: "Bọn họ nói gì? Ý của con thế nào?"

Tống Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn Sở Minh, mím môi khẽ cười: "Con bảo cảnh vệ đưa họ vào."

Quý Như Diên phát điên.

"Sao lại không biết xấu hổ như thế được!" Nghĩ đến cái vẻ mặt nhã nhặn bại hoại của Tống Viễn Sơn, dù là người phụ nữ tao nhã như Quý Như Diên cũng không khỏi nổi giận đùng đùng, nhíu mày, "Không nuôi không chăm, con mới trưởng thành đã vội vàng chạy đến!"

Nói không dễ nghe, chỉ là súc sinh khoác da người mà thôi.

"Mẹ, đừng giận." Tống Thanh Hàn vỗ vỗ lưng Quý Như Diên, thấy bà bất bình thay mình, lòng thấy ấm áp.

"Hàn Hàn con yên tâm đi." Quý Như Diên căng da mặt, biểu tình nghiêm túc, "Có mẹ ở đây, không ai dám làm gì con."

"Vâng." Tống Thanh Hàn cười.

Tác giả có lời muốn nói:

Ông bố khốn nạn: Chậc chậc chậc, mày dám động vào tao à?

Hàn Hàn tát bốp một cái: Có gì mà không dám?

Sở đại cẩu: Hàn Hàn đau tay không? Thổi thổi, phù phù ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play