"?" động tác của Quý Như Diên quá rõ ràng, Tống Thanh Hàn nhìn lại, đập vào mắt là ánh mắt bao hàm cảm xúc phức tạp của bà.

"Làm sao vậy mẹ?" Tống Thanh Hàn rút tay ra khỏi tay Sở Minh, lo lắng hỏi.

Quý Như Diên khẽ lắc đầu, trong lúc nhất thời không biết nói thế nào với cậu.

Đầu kia vẫn tiếp tục vang lên tiếng nói chuyện đứt quãng, nghe không rõ.

Sở Chấn Dương cũng thấy vợ mình khác thường, nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy bà một cái.

Quý Như Diên che giấu biểu cảm trên mặt, nói vài câu với người đầu dây bên kia, cúp máy.

"Ai gọi thế?" rất ít người biết số điện thoại của nhà họ Sở, phàm là người biết đều có quan hệ mật thiết với gia đình họ, Sở Chấn Dương ít khi nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt vợ mình.

Quý Như Diên lắc đầu: "Thím ba gọi."

Tim Sở Chấn Thăng đập thình thịch. Chẳng lẽ Lạc Trường Bình làm chuyện gì không tốt mới khiến cho chị dâu hai của mình kinh ngạc tức giận đến thế?!

"Chị dâu, em... Trường, Trường Bình làm gì thế ạ?" Sở Chấn Thăng cũng kết hôn yêu đương tự do, tuy Lạc Trường Bình thường xuyên nói đâu đâu làm cho ông thấy phiền, nhưng Sở Chấn Thăng vẫn thương bà, cũng cầu xin, "Tính tình Trường Bình không tốt, nếu nói không lọt tai, mong chị dâu rộng lượng đừng so đo." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Không sao, chú ba đừng nghĩ nhiều quá." Quý Như Diên tươi cười tao nhã, "Chỉ là Trường Bình gặp ít chuyện phiền, gọi điện cho chị thôi."

Nói xong, bà đứng lên, vẫy tay với Tống Thanh Hàn: "Đến đây, Hàn Hàn, đi xem với mẹ."

Tống Thanh Hàn mơ hồ cảm thấy gì đó, mím môi đi đến chỗ Quý Như Diên.

Quý Như Diên ôm cánh tay cậu, lại nói với Sở Minh: "Minh Minh cũng đến đây đi."

"Vâng." Sở Minh cũng đi theo.

Lần này Sở Chấn Thăng thật sự đứng ngồi không yên. Cháu trai này không phải dễ chọc đâu, chị dâu mình gọi nó ra ngoài, chẳng lẽ Lạc Trường Bình phạm vào chuyện gì không nên rồi?

Lẽ ra hôm nay lúc ông đi nên bảo Lạc Trường Bình đuổi kịp!

Sở Chấn Anh thấy em mình cứ liếc mắt nhìn ra ngoài mãi, cười khinh một tiếng, cúi đầu uống hớp trà, lại nói chuyện với Sở Chấn Dương.

Nếu lo lắng thật thì sao không đi theo? Nói vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không chắc chắn đúng không?

Chỉ là sợ Lạc Trường Bình lại phạm lỗi gì liên lụy đến mình thôi.

Sở Chấn Dương thấy hai anh em mình biểu hiện khác nhau, khẽ lắc đầu.

Quý Như Diên khoác cánh tay Tống Thanh Hàn đi, quản gia tri kỷ mang ba cái áo khoác đến.

Tống Thanh Hàn nhận lấy đưa một cái cho Sở Minh, một cái khác phủ thêm cho Quý Như Diên, sau đó mình mới phủ thêm một cái.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi, người giúp việc che ô đến, lái xe chờ ở trước.

Quý Như Diên vào xe, vỗ tuyết trên người, sau đó kéo Tống Thanh Hàn ngồi xuống.

"Hàn Hàn." biểu tình Quý Như Diên trầm tĩnh đến đáng sợ, bà cầm tay cậu, thở dài, "Ba mẹ con tìm đến đây."

Nụ cười của Tống Thanh Hàn đọng lại trên môi. Hồi lâu, cậu mới như là hoàn hồn, chậm rãi cụp mắt, che giấu sự lạnh lùng ở đáy mắt.

"Họ đến làm gì ạ?" một tay Tống Thanh Hàn chống trên ghế, người trông rất bình tĩnh.

Quý Như Diên nhìn mà đau lòng vô cùng. Bà biết được hoàn cảnh lúc trước của Tống Thanh Hàn qua lời của Sở Mình, lần này nếu không phải cặp cha mẹ kia uy hiếp muốn nói bí mật của cậu ra ngoài thì bà đã không gặp hai người này.

Tuy bà không biết Tống Thanh Hàn có gì gọi là bí mật lừa dối bà, nhưng còn hơn hai vợ chồng không tim không phổi, sinh con rồi ném cho bà lão nuôi nấng, đến khi con học đại học trưởng thành cũng không quan tâm không hỏi. Đương nhiên bà thích cũng thấy bất công thay cho người giúp nhà họ Sở rất nhiều, về sau lại cùng sống với con bà như Tống Thanh Hàn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Chẳng qua vẫn phải cho Tống Thanh Hàn biết đến chuyện này.

Dù sao cũng là ba mẹ cậu, người ngoài không có quyền, cũng không thể giúp cậu quyết định.

Nhưng bà thấy biểu cảm trầm tĩnh trên mặt Tống Thanh Hàn, vẫn hối hận: "Hàn Hàn nếu con... Chúng ta về đi, mẹ bảo người đưa họ đi."

"Không cần." Tống Thanh Hàn khẽ cười, nâng tay xoa thái dương, "Con chỉ thấy bất ngờ."

Hai người này sau khi cậu sinh chỉ sợ là đi ngay, để lại cậu cho bà ngoại, cũng không quan tâm sau này cậu sống thế nào, biến mất không còn thấy tăm hơi, sao giờ bỗng thiện tâm tìm đến cậu?

Tống Thanh Hàn chỉ cảm thấy buồn cười.

Sở Minh ngồi ở ghế lái phụ, nghe Quý Như Diên và Tống Thanh Hàn nói chuyện, thấy bà nói là ba mẹ cậu tìm đến, nhíu chặt mày, ánh mắt thâm trầm.

Quý Như Diên thở dài.

Chốc lát sau xe đến cửa nhà. Gió tuyết bên ngoài không ngừng, bảo vệ ngồi ngoài phòng bảo vệ, thấy xe chủ nhân đến, vội vàng đi ra.

"Phu nhân, gia chủ, cậu Hàn." Trưởng đội cảnh vệ là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, vẫn duy trì tính cảnh giác khi trong quân ngũ, cũng bởi vì ông cảnh giác như thế cho nên khi ba mẹ Tống Thanh Hàn xuất hiện ở gần nhà đã theo dõi hai người đó.

Quý Như Diên xuống xe, vuốt quần áo trên người.

Sở Minh cầm tay Tống Thanh Hàn, nhét bàn tay lạnh như băng của cậu vào túi áo.

Độ ấm từ tay Sở Minh truyền tới, Tống Thanh Hàn giơ tay siết ngón tay hắn, nhếch môi lên.

"Chị dâu!" đám người Tống Thanh Hàn vừa xuất hiện, ngoài cửa đã có người gọi Quý Như Diên một tiếng.

Quý Như Diên đi ra, cau mày: "Trường Bình, cô ở đây làm gì?"

Lạc Trường Bình khóc không ra nước mắt: "Chị dâu! Chị bảo bảo vệ cho em vào đi."

Quý Như Diên để ý đến hai người đằng sau bà, mày nhăn càng chặt: "Cô đưa ai đến đây?"

Lạc Trường Bình nói: "Em nào dám! Lúc em đến thì họ cứ lượn lờ, trông không có ý tốt, em bảo lái xe đi xem, mà họ nói là quen biết Minh Minh, là ba mẹ vợ của Minh Minh. Em thấy là lạ, muốn đưa vào đây xem."

Nhưng bị ngăn ở ngoài cửa.

Tống Thanh Hàn nghe lời Lạc Trường Bình nói, đảo mắt ra sau bà.

Chỗ đó có hai người.

Không quá giống tưởng tượng, hai người kia áo mũ chỉnh tề, khí chất nho nhã, không hề giống người vứt con cho mẹ già nuôi nấng.

Tống Viễn Sơn tiến lên trước, trên mặt là vẻ ăn năn: "Lúc trước tôi nói chuyện không lọt tai, quấy rầy gia chủ, thật sự là có lỗi."

Sở Minh tiến lên, lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, sau đó lại cúi đầu dịu dàng nhìn Tống Thanh Hàn.

Tống Viễn Sơn thấy Tống Thanh Hàn cầm tay Sở Minh, nổi giận, sau đó lại che giấu đi, điềm tĩnh nói với Tống Thanh Hàn: "Là con à Hàn Hàn? Ba đây."

Tống Thanh Hàn bình tĩnh, thấy tay nắm tay Sở Minh dần ấm lên. Cậu nghe Tống Viễn Sơn tự xưng, khẽ nhíu mày, cười xa cách lễ phép: "Xin lỗi, tôi không biết ông." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh bật cười.

Quý Như Diên thở phào, chỉ huy nhóm người giúp việc mở cửa đón Lạc Trường Bình vào.

Lạc Trường Bình nào dám do dự! Bà vội vàng chui vào ôm tay Quý Như Diên, như thể trút được gánh nặng.

Quý Như Diên gọi người đưa Lạc Trường Bình vào, sau đó đứng cạnh Tống Thanh Hàn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn đôi vợ chồng đứng ngoài cửa.

Tống Viễn Sơn thò tay muốn vào theo Lạc Trường Bình, kết quả lại bị bảo vệ làm hết phận sự ngăn cản lại.

Ông ta ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Hàn, cắn chặt răng, ôn hòa từ ái cười nói: "Hàn Hàn, ba biết trong lòng con oán giận, nhưng dù gì ba cũng là ba con, ba có thể giải thích..."

Tống Thanh Hàn lạnh lùng thản nhiên nhìn ông ta, ý cười bên môi cũng nhạt.

Từ tướng mạo, Tống Thanh Hàn có bốn năm phần giống Tống Viễn Sơn, chẳng qua gương mặt Tống Viễn Sơn thiên về nhã nhặn tuấn tú, Tống Thanh Hàn thì thanh tú hơn.

Tống Viễn Sơn cũng chăm giữ gìn, trông chỉ mới hơn bốn mươi, cười lên đầy phong độ của người trí thức.

Ông ta nhẫn nhịn mà áy náy nhìn Tống Thanh Hàn như vậy, như thể chuyện lúc trước ông ta làm có ngàn vạn lý do.

Sở Minh cau mày liên tục nhìn Tống Thanh Hàn, nắm tay cậu thật chặt.

"Tôi không muốn nghe." Ngoài dự đoán của Tống Viễn Sơn là cậu không thèm để ý, nhẹ nhàng lắc đầu, "Cho dù ông bà có gì bất đắc dĩ cũng được, hoặc là đơn thuần không muốn nuôi tôi cũng được, tôi không muốn biết."

Tống Viễn Sơn sửng sốt: "Hàn Hàn..."

"Ông đừng gọi tôi là Hàn Hàn, tôi nghe không quen." Tống Thanh Hàn mỉm cười, "Cậu Tống, ông có thể gọi tôi như vậy."

"Sao mày có thể nói chuyện với ba như thế được?" người phụ nữ theo sau Tống Viễn Sơn không nhịn được, ỷ vào mình làm mẹ, quát, "Tao thấy mẹ tao chiều mày quá, cho nên làm mày không biết phép tắc như vậy."

Dáng vẻ bà ta rất đoan trang, nhìn ra được giáo dục tốt. Nhưng trên mặt bà ta có mấy phần ủ rũ, khóe mắt đuôi mày cũng đầy mỏi mệt, chứng minh cuộc sống lúc trước của bà ta không quá như ý.

Bà ta đánh giá Tống Thanh Hàn, không thể không thừa nhận đứa con từ khi sinh ra bà ta đã không quan tâm này hiện giờ trưởng thành tuấn tú lịch sự, còn đẹp hơn ba cậu mấy phần.

Chẳng trách nó làm việc không đàng hoàng như vậy, đang êm đẹp đi làm diễn viên cái gì.

"Vị phu nhân này, xin bà tự trọng." Sở Minh phản xạ đứng trước người Tống Thanh Hàn, cau mày lạnh giọng.

Uy thế của hắn quá lớn, Khâu Văn Vận sợ đến mức lui về sau.

Bông tuyết lạnh như băng rơi vào cổ bà ta, làm bà ta run run.

"Tôi..." Khâu Văn Vận há miệng, sau đó nghĩ mục đích đến của mình và chồng, vẫn nhẫn nhịn chán ghét với Tống Thanh Hàn.

"Tôi kích động quá." Khâu Văn Vận vén tóc, khẽ cười, "Tôi và Viễn Sơn vẫn nhớ thương Hàn Hàn, cho nên vừa rồi nghe thấy Hàn Hàn bất hòa như vậy mới nổi giận."

Tống Thanh Hàn càng nghe càng cảm thấy buồn cười, ý cười khẽ bên môi cũng sâu hơn mấy phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play