Nhà Sở Chấn Thăng đến chưa được bao lâu, nhà Sở Chấn Anh cũng đến.

Sở Chấn Anh rất giống Sở Chấn Dương, nhưng khí chất thì lại khác. Có lẽ là bởi vì lúc còn trẻ đã quản lý con quái vật như tập đoàn Sở thị nên Sở Chấn Dương có khí thế uy nghiêm, đứng cùng Sở Minh liếc mắt một cái là nhìn ra họ là ba con ruột. Mà Sở Chấn Anh thì từ khóe mắt đến lông mày đều cà lơ phất phơ, so với Sở Chấn Dương, ngược lại Sở Chấn Dương trông giống anh cả chín chắn trong nhà hơn.

"Ấy." Sở Chấn Anh vào nhà cười tủm tỉm nhìn Quý Như Diên nói, "Hai em hôm nay vất vả rồi."

Quý Như Diên cười tao nhã: "Anh cả đến rồi."

Vợ Sở Chấn Anh thấy Quý Như Diên, đảo mắt đánh giá bà một lần, sau đó kéo con mình đang đứng sau Sở Chấn Anh ra: "Hành Hành, mau chào mọi người đi."

Sở Hành là một thanh niên trông rất tri thức, mặc một bộ tây trang màu trắng, đeo kính kim loại, trông rất lịch thiệp. Cậu ta bị Tô Uyển Quân kéo ra từ sau Sở Chấn Anh, đẩy kính, cười ngại ngùng: "Chúc mừng năm mới thím hai."

Quý Như Diên vẫn cười tao nhã, không ai biết bà nghĩ thế nào về đứa cháu này. Bà lấy một bao lì xì giống y như cái cho Sở Tình đưa cho hắn: "Nghe nói năm nay Hành Hành tốt nghiệp bác sĩ, giỏi quá."

Có lẽ Sở Hành ngại nhận lì xì của Quý Như Diên đưa cho, căng thẳng đẩy kính.

"Hàn Hàn, mau đến đây." Quý Như Diên vẫy tay với Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn nuốt viên kẹo xuống, đi đến theo lời bà.

Sở Minh tiếc nuối nhíu mày, cũng theo cậu ra ngoài.

"Đây là bác cả của con." Quý Như Diên chỉ Sở Chấn Anh, giới thiệu tỉ mỉ, "Đây là vợ bác cả, đây là em họ(*) Sở Hành của con."

(Bên Trung không quan tâm là con anh hay con em, anh em họ ai sinh sau ít tuổi hơn thì làm em dù vai vế cao hơn)

"Cháu chào hai bác." Tống Thanh Hàn lễ phép chào một tiếng.

Sở Chấn Anh đảo mắt nhìn Tống Thanh Hàn, cười sang sảng: "Ừ ừ, chúc mừng năm mới."

Ông bới túi quần, sau đó rút ra một bao lì xì thật to đưa cho Tống Thanh Hàn: "Bác cả không có gì nhiều, chỉ có thể cho ít đồ thô tục, cháu cầm đi."

"Cảm ơn bác cả." mặt Tống Thanh Hàn không đổi sắc, cậu nhận tiền lì xì sau đó lại lấy một bao lì xì trong túi mình ra đưa cho Sở Hành: "Sở Hành, chúc mừng năm mới."

Sở Hành ở nhà đã từng nghe ba mẹ mình nói anh họ Sở Minh tài giỏi xuất chúng hẹn hò với đàn ông, nhưng khi tận mắt thấy "anh dâu" này xuất hiện trước mặt mình thì không phải nhất thời là có thể bình tĩnh được. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"À...à, Hàn... anh Hàn." Sở Hành cười nhận lấy tiền lì xì.

Tô Uyển Quân thấy thế, cười rõ tươi đến gần Tống Thanh Hàn nhỏ giọng khen ngợi, không do dự nhét bao lì xì đỏ vào tay cậu.

"Cảm ơn bác cả." Tống Thanh Hàn cong mày, trông vừa đẹp đẽ vừa trang nhã.

Tô Uyển Quân cười tủm tỉm nhìn cậu, mãi cho đến khi Quý Như Diên lên tiếng bà mới nhìn Quý Như Diên.

"Anh chị vào ngồi đi, chờ Trường Bình đến, chúng ta ăn cơm." Quý Như Diên nói với Tô Uyển Quân, dẫn họ đi vào phòng khách.

Sở Minh đứng sau sờ cổ Tống Thanh Hàn, thấy làn da dưới tay hơi lạnh, nhíu mày: "Lạnh không em?"

Mới đứng ở cửa mấy phút thôi. Tống Thanh Hàn lắc đầu, ánh sáng trong mắt lóe lên: "Không sao ạ."

Sở Minh vuốt ve cổ cậu một hồi, khi làn da cậu ấm lên hắn mới buông tay, kéo cậu vào phòng khách.

Quản gia thấy bóng dáng hai chủ nhân đứng cạnh nhau, lắc đầu, trên mặt đầy nếp nhăn cũng đầy vẻ vui mừng. Ông ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay bay bên ngoài, gọi đám người đang bận rộn cào tuyết ở ngoài vào.

Lần tụ tập hằng năm này là quy củ từ khi nhà họ Sở lập gia, tuy hiện tại đã thay đổi, nhưng người nhà họ Sở vẫn ăn ý tuân thủ gia quy này.

Sở Chấn Anh ngồi xuống nói chuyện với Sở Chấn Thăng, Sở Chấn Dương ngồi cạnh nghe anh cả tám nhảm với em út, chậm rãi bình thản uống trà.

Tính cách của Sở Chấn Thăng không chín chắn giống như Sở Chấn Dương, cũng không cà lơ phất phơ giống Sở Chấn Anh, ông kính sợ hai anh cả, khi nói chuyện với Sở Chấn Dương trông còn hơi sợ.

Quý Như Diên giao hết công việc chuẩn bị cho Tống Thanh Hàn, cậu ngồi nghe quản gia báo cáo, thi thoảng lại dặn dò mấy câu.

Quản gia nói rất cẩn thận, bộ dáng kính cẩn làm cho tất cả mọi người biết Tống Thanh Hàn đường đường chính chính được người nhà họ Sở thừa nhận, phu nhân của gia chủ đương nhiệm nhà họ Sở.

Tô Uyển Quân ngồi cùng Quý Như Diên, cứ liên tục nhìn Tống Thanh Hàn, nụ cười trên môi nhiệt tình không lời nào tả xiết.

Quý Như Diên thấy bà như vậy, cong khóe môi, đẩy chén trà đến trước mặt bà: "Tuyết năm nay lớn hơn năm ngoái."

"Cũng phải." Tô Uyển Quân hoàn hồn, cười đáp lời, "Năm nay cũng lạnh hơn năm ngoái."

Bà nhìn quanh phòng khách một lần: "Sao không thấy em dâu út đâu nhỉ?"

Quý Như Diên lắc đầu: "Chấn Thăng nói là có việc đột xuất nên đến muộn."

"Hả? Có chuyện gì quan trọng hơn đoàn viên?" Tô Uyển Quân cười một tiếng, cắn hạt dưa cho vào miệng.

Phải biết rằng tụ tập gia đình không phải tụ tập bình thường, đây còn là ngày chia hoa hồng của tập đoàn Sở thị.

Tuy rằng đến tới muộn cũng chẳng sao, nhưng có thái độ tốt vẫn hơn. Tô Uyển Quân đảo mắt nhìn Sở Minh, cúi đầu cắn hạt dưa.

Bà biết thủ đoạn của cháu trai này lợi hại cỡ nào.

Quý Như Diên lại cười: "Là người ai cũng có việc gấp, không biết em dâu đã xử lý xong chưa."

Tô Uyển Quân nhìn nụ cười trên môi bà, cũng cười theo.

Tống Thanh Hàn sắp xếp hết mọi chuyện kỹ càng, mới đi được hai bước đã bị Sở Hành đi đến gọi lại.

"Anh Hàn." Sở Hành có khí chất văn nhã, mặc bộ tây trang trắng trông càng thêm nhã nhặn, "Em nghe nói anh tốt nghiệp đại học Bắc Kinh ạ?"

Tống Thanh Hàn ngẩn người, sau đó mới gật đầu.

"À... lúc em học đại học nghe nói đến anh nhiều lắm." Sở Hành cười, "Giáo sư của em thích anh lắm, thường xuyên nhắc đến anh khi hướng dẫn em."

"Thầy Cung à?" Tống Thanh Hàn ngẫm nghĩ, hỏi.

"Vâng, thầy ấy là thầy hướng dẫn của em." Sở Hành gật đầu, "Thầy ấy nói anh là sinh viên thầy ấy ưng ý nhất, còn hay tiếc nuối nói anh không nghiên cứu Vật lý là một tổn thất lớn."

Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Thầy Cung hay nói quá."

Nhớ đến người kiếp trước lúc nào cũng từ ái với mình, Tống Thanh Hàn mềm lòng, cười hỏi: "Gần đây thầy Cung có khỏe không?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Hành: "Thầy Cung vẫn khỏe, dạo này còn đi tham gia Hội thảo nghiên cứu Vật lý quốc gia..."

Đã lâu như vậy rồi, những gì học được khi ở đại học Tống Thanh Hàn vẫn chưa quên hết, thi thoảng Sở Hành phun ra một từ chuyên ngành, cậu cũng tiếp lời không hề do dự.

Họ hàn huyên một lát, Sở Hành mới biết được vì sao thầy mình lại yêu thương Tống Thanh Hàn đến vậy. Trên phương diện học thuật này cậu có thể không có chiều sâu nghiên cứu, nhưng cậu có lối suy nghĩ sâu sắc hơn nhiều.

Ngay cả Sở Hành cũng tiếc nuối vì sao cậu không nghiên cứu Vật lý tiếp.

Nếu Tống Thanh Hàn tiếp tục nghiên cứu Vật lý, họ nhất định sẽ trở thành bạn thân.

"Em có thể hỏi vì sao anh không nghiên cứu Vật lý không?" Sở Hành đẩy kính, không cam lòng hỏi.

Tống Thanh Hàn bật cười, như là nghĩ đến gì đó, nhưng lại kìm nén được. Cậu lắc đầu, nói: "Bởi vì không có tiền."

Nghiên cứu Vật lý cần nhiều thiết bị cao cấp, với hoàn cảnh sống của Tống Thanh Hàn lúc đó ngay cả học phí cũng phải tự trang trải, tiếp tục nghiên cứu Vật lý cơ hồ là không thể.

Hơn nữa... cậu cũng không có hứng thú với Vật lý, học khoa Vật lý của Đại học Bắc Kinh chỉ là để thỏa mãn giấc mộng của bà ngoại mình.

Người khác kiếm tiền hai mươi năm nhớ lại chẳng có gì tốt đẹp, chỉ có bà lão hiền lành kia là ánh sáng ấm áp suốt hai mươi năm qua của cậu.

Sở Hành giật mình nhìn cậu, cảm thấy hình như mình nói điều không nên nói, do dự đứng tại chỗ.

Sở Minh liếc nhìn biểu cảm trên mặt Tống Thanh Hàn, ánh mắt tối đi, lướt qua Sở Tình ngăn cản hắn nói chuyện.

"... Anh." Sở Hành căng thẳng chào Sở Minh.

Sở Minh có thể nói là ác mộng của con cháu nhà họ Sở thế hệ này. Từ nhỏ hắn đã xuất sắc đến độ làm cho người ta ghen tị.

Sở Hành cũng thường xuyên bị ba mẹ mình so sánh với Sở Minh. Người anh họ này của cậu ta tuổi còn trẻ đã quản lý tập đoàn Sở thị, không chỉ không làm suy tàn tập đoàn như người chi thứ nhà họ Sở đoán, ngược lại kéo tập đoàn Sở thị lên cao một bước, mở rộng bản đồ tập đoàn lớn hơn nữa.

Mấy năm trước hình như hắn gặp chuyện, rất nhiều chuyện đều giao cho chú hai quản lý, còn một lần khiến cho nhà họ Sở rung chuyển. Nhưng ba năm trước đây hắn đột nhiên quay lại, lại yên lặng tiếp nhận trọng trách của tập đoàn Sở thị. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hắn biến mất lại xuất hiện, giống như không có gì thay đổi, sự thay đổi duy nhất chắc là... hắn yêu một người đàn ông.

Sở Hành vẫn muốn biết đến tột cùng là người đàn ông thế nào mới có thể làm cho anh họ chung tình như vậy, thậm chí còn được vợ chồng chú hai yêu thích.

Trước giờ Sở Minh và Tống Thanh Hàn chưa từng che giấu, Sở Hành cũng từng tìm kiếm tên người tên Tống Thanh Hàn này trên mạng. Tuy diện mạo cũng được, diễn xuất không tệ, nhưng chỉ như vậy cũng có thể làm cho anh họ nhất mực yêu thương sao?

Cho đến khi cậu ta gặp được Tống Thanh Hàn.

Rất khó nói rõ rốt cuộc Tống Thanh Hàn là người thế nào. Khi Sở Hành gặp cậu lần đầu tiên, cảm giác đầu tiên là kì lạ, cảm giác thứ hai là thần bí.

Mắt cậu rất đẹp, đẹp như mưa bụi, lạnh lùng đẹp đẽ, trong veo giống như ngọc lưu ly mã não. Nhưng nhìn lần thứ hai, Sở Hành lại phát hiện đó không phải là trong veo mà giống như đã trải qua rất nhiều chuyện, đã gặp rất nhiều chuyện, cho nên người phóng khoáng mà tự tin, lúc mỉm cười trông rất cuốn hút.

"Đang nói gì thế?" Sở Minh đã đi vào, cúi đầu hỏi một câu.

"Không có gì đâu." Tống Thanh Hàn đã khôi phục như thường, cười lắc đầu, "Chỉ nói một vài chuyện lúc học đại học với Sở Hành thôi."

Sở Minh nhìn sang, Sở Hành vội vàng gật đầu.

Sở Hành phát hiện sau khi anh họ mình đến, sự lạnh lùng trên người Tống Thanh Hàn đã biến mất, gương mặt đầy ý cười.

Mà anh họ mình, ánh mắt lúc nhìn Tống Thanh Hàn cũng ẩn chứa sự dịu dàng chính hắn cũng không biết.

Cậu ta đột nhiên có cảm giác chua lòe. Chắc chẳng khác gì con chó Alaska nhà cậu ta.

Sở Hành vội vàng nói mấy câu, tìm cớ đi sang chỗ khác.

"Anh dọa cậu ấy rồi đấy." Tống Thanh Hàn nói, giọng mát lạnh như suối ngậm một chút ý cười.

"Làm gì có." Sở đại cẩu kiên quyết phủ nhận.

Bọn họ đứng cạnh nhau nói chuyện, điện thoại trong phòng khách chợt đổ chuông.

Quý Như Diên nghe điện thoại một lát, nhíu mày, nhìn Tống Thanh Hàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play