Tống Thanh Hàn lẳng lặng ngắm một lát, sau đó cúi đầu lấy điện thoại ra, gọi cho một số quen thuộc.
"Chúc mừng năm mới, bác sĩ Nhiễm à? Là em, Tống Thanh Hàn..." Tống Thanh Hàn chống một tay lên cửa sổ lạnh lẽo, nhỏ giọng nói chuyện.
"Ừ, chúc mừng năm mới."
"Ừ, không..."
Bác sĩ Nhiễm là bác sĩ bệnh viện tư nhân lần trước khám cho Tống Thanh Hàn, y thuật y đức đều đứng đầu. Cơ thể cậu đặc biệt, bình thường kiểm tra cũng giao cho bác sĩ Nhiễm phụ trách hết.
Chẳng qua lần này bác sĩ Nhiễm cảm thấy kinh ngạc với mục đích cậu gọi điện thoại.
Không phải chưa từng có ví dụ liên giới tính mang thai, nhưng chỉ có ít ỏi hơn mười người, còn toàn là trong điều kiện sinh lý của người mang thai thiên về nữ tính, bộ phận nữ trong cơ thể phát triển hoàn thiện mới thành công.
Dù Tống Thanh Hàn có hai bộ bộ phận sinh dục, nhưng sinh lý của cậu thiên về nam giới, tuy rằng bộ phận sinh dục nữ phát triển đầy đủ nhưng so với nữ giới bình thường vẫn nhỏ xinh và mềm mại hơn nhiều, không thể nói là trạng thái hoàn toàn phát triển. Nói tóm lại, tuy rằng Tống Thanh Hàn có điều kiện mang thai, nhưng tỷ lệ mang thai không cao. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhiễm Bình lo lắng khuyên cậu: "Cơ thể của em không phù hợp để mang thai..."
Tống Thanh Hàn thấp giọng cười: "Em chưa có thai."
Nhiễm Bình vẫn lo lắng: "Nếu em rảnh thì đến đây để chị kiểm tra một lần, mà cũng hơn nửa năm em không đến khám rồi."
"Vâng, lần này làm xong việc em sẽ đến."
Nhiễm Bình dặn dò cậu mấy câu rồi mới lo lắng cúp máy.
"Nói chuyện với bác sĩ Nhiễm à?" không biết Sở Minh đến từ khi nào đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói giống như là đang kìm chế gì đó, "Hàn Hàn, em muốn làm gì?"
Tống Thanh Hàn siết điện thoại, thở dài: "Em chỉ hỏi vậy thôi."
Sở Minh ôm cậu vào lòng, vùi đầu vào vai cậu: "Hàn Hàn."
"Anh muốn em luôn vui vẻ mà không muốn em làm gì cho anh." Hắn ôm chặt cậu, "Nên em không cần..."
Không cần bởi vì lời nói của hắn mà nghĩ nhiều như vậy.
"Em biết mà." Tống Thanh Hàn ngẩng đầu xoa đầu Sở đại cẩu, thở dài một hơi, đáy mắt cũng dịu đi, trong trẻo, như là mặt hồ mênh mông, "Em chỉ hỏi vậy thôi."
"Ừ." Sở Minh lên tiếng, cũng quyết tâm về sau phải làm biện pháp bảo vệ cẩn thận hơn nữa.
Tống Thanh Hàn giương mắt nhìn hắn mặt nhăn mày nhíu, bỗng bật cười: "Đừng lo, em sẽ không lấy sức khỏe của mình ra để đùa."
"Ừ." Sở Minh đáp lại còn ôm cậu chặt hơn một chút.
"Bác sĩ Nhiễm bảo em đi khám à? Anh nhớ nửa năm nay em đi quay phim ở ngoài, cũng phải đi khám lại đi." Sở Minh hôn tai cậu, "Anh đi với em."
"Vâng." Tống Thanh Hàn biết Sở Minh bị cậu dọa sợ, lúc này cũng không từ chối mà chỉ gật đầu, đồng ý rất nhanh, "Anh đừng lo mà."
Tống Thanh Hàn không thể ngờ phản ứng sau khi Sở Minh biết lại là như vậy. Nhưng không thể không nói... thái độ này của hắn về ý nghĩa nào đó lại lấy lòng cậu.
Sở Minh đứng thẳng lên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cậu, sau đó nặng nề, dịu dàng đến mức tận cùng "Ừ" một tiếng.
Tống Thanh Hàn: "..."
Chó lớn nuôi trong nhà bỗng uể oải không có sức sống làm sao đây?!
"Làm sao thế?" Sở Minh thấy cậu lo lắng, nhéo mặt cậu, "Sao lại nhìn anh như thế?"
"Không..." Tống Thanh Hàn lắc đầu, "Em hơi mệt."
"Vậy ngủ một lát đi." Sở Minh cưng chiều hôn đỉnh đầu cậu, "Buổi tối người chi thứ mới đến, lúc đó sẽ bận rộn, em ngủ một lát cho khỏe đi."
"Vâng."
Tống Thanh Hàn không thấy buồn ngủ lắm, nhưng Sở Minh nửa nằm cạnh cậu lật sách, nhỏ giọng đọc sách giống như dỗ trẻ con, cậu nhắm mắt lại nghe một lát, ngủ thiếp đi.
Sở Minh nghe bên tai vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng, dừng lại, cẩn thận buông quyển sách trên tay xuống, kéo chăn lên che cánh tay hơi gầy của Tống Thanh Hàn.
Lúc trước Tống Thanh Hàn đi quay phim quá gầy, cho dù sau khi về được Quý Như Diên và Sở Minh bồi bổ một quãng thời gian, béo lên chút, nhưng người vẫn hơi gầy, mà làn da thì trắng như sứ.
Sở Minh theo ánh sáng mờ nhạt nhìn mặt cậu, giơ tay đè môi cậu, cảm xúc mềm mại ướt át truyền đến đầu ngón tay, da đầu hắn run lên, hắn chậm rãi thu tay về.
Hắn biết hết kết quả mỗi một lần kiểm tra sức khoẻ của Tống Thanh Hàn, thậm chí có thể nói hiểu biết của hắn với thân thể cậu chỉ sợ còn cẩn thận hơn cả cậu. Cho nên hắn biết rõ hơn cậu, cậu không thích hợp mang thai, ít nhất hiện tại không thích hợp. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bộ phận đó phát triển nhưng chưa đủ hoàn thiện, cũng không thể đạt tới tiêu chuẩn mang thai. Hơn nữa Sở Minh cũng từng tìm hiểu chuyện người liên giới tính mang thai, biết rất nhiều người liên giới tính mang thai lúc sinh sản chịu nhiều đau khổ hơn phụ nữ, phản ứng có thai còn dữ dội hơn.
Tống Thanh Hàn là người hắn nhận định sẽ đi cùng một đời. Nếu muốn một đứa bé sẽ làm cậu gặp nguy hiểm, vậy hắn thà rằng cả đời không có con nối dõi.
Cậu vẫn sống với tư thái đàn ông, dù cậu thừa nhận cơ thể của mình, Sở Minh cũng không muốn bởi vì chuyện sinh con hay không làm cho cậu cảm thấy khác thường và không vui.
Nói tóm lại, so với một đứa bé mơ hồ, hắn vẫn ích kỷ lựa chọn Tống Thanh Hàn.
Hắn nhìn chằm chằm cậu một lát, sau đó cẩn thận hôn trán cậu, xốc chăn muốn đứng dậy. Chưa đợi hắn đứng thẳng dậy đã bị cậu kéo tay.
Sở Minh cúi đầu nhìn, tay Tống Thanh Hàn đã theo động tác của cậu lộ ra ngoài, vô thức túm tay hắn không chịu buông ra.
Hắn vội vàng nhét tay cậu vào chăn, sau đó cởi áo khoác ra nằm vào chăn sưởi ấm, lúc cả người ấm áp rồi mới kéo cậu vào lòng, nhắm mắt lại.
Có lẽ Tống Thanh Hàn cảm nhận được hơi thở quen thuộc, không bị động tác của hắn đánh thức mà chỉ hít mũi một cái, dựa sát vào bả vai Sở Minh.
Trái tim khi ký hợp đồng trăm triệu cũng bình tĩnh của chủ tịch Sở thiếu chút nữa bởi vì động tác này của Tống Thanh Hàn mà nảy lên. Hắn mở mắt ra nhìn cậu, sau đó không kìm nén được hôn môi cậu, ôm cậu chặt hơn.
Ngoài cửa sổ gió lạnh tuôn rơi, trong phòng ấm áp như xuân.
Tống Thanh Hàn ngủ thẳng đến ba bốn giờ chiều, Sở Minh đã dậy trước, vừa cầm tay cậu vừa tựa vào giường lật văn kiện thật dày, thi thoảng lại giơ tay gạch vài đoạn hoặc viết thêm gì đó.
Tống Thanh Hàn giơ tay xoa mắt, Sở Minh thấy cậu động đậy, buông văn kiện ra, thả bút sang bên, xoa đầu cậu: "Dậy rồi à?"
Hắn xem giờ.
"Chắc dưới nhà bố trí xong rồi, em dậy ăn chút gì đó lấp bụng, những người chi thứ đó đến đây em sẽ bận rộn đấy." Sở Minh thấy cậu vẫn chưa tỉnh hẳn, cười một tiếng, khẽ vỗ mặt cậu.
Tống Thanh Hàn thấy phiền cau mày né tránh, nghiêm mặt nằm một lát rồi mới tỉnh hẳn.
"Em cũng phải... ?" Tống Thanh Hàn nhíu mày, ngồi dậy.
Sở Minh lấy áo khoác cho cậu mặc, giọng đầy ý cười: "Ừ, ý của mẹ là cho tất cả mọi người làm quen."
Hắn ngẩng đầu: "Em không muốn à? Vậy anh nói một câu với mẹ..."
"Không ạ." Tống Thanh Hàn lắc đầu, "Chỉ sợ..."
Sợ người nhà họ Sở không chấp nhận thân phận đàn ông của cậu, nói xấu Sở Minh.
"Không sao." Sở Minh hiếm khi lộ ra sự cường thế trước mặt Tống Thanh Hàn, bảo đảm, "Họ không dám."
"Vâng." Nếu Sở Minh đã nói như vậy rồi, Tống Thanh Hàn cũng đi theo.
Cậu vốn chỉ lo có ảnh hưởng gì đến hắn thôi.
Tống Thanh Hàn mặc quần áo xong, vào phòng vệ sinh rửa mặt. Sở Minh bỏ văn kiện và bút vào ngăn kéo, thấy giường lung tung phèo, nâng tay rũ chăn - càng rối thêm.
Lúc cậu đi ra, chăn của cậu đã rơi xuống đất, mà tên đầu sỏ gây chuyện thì đứng một bên, sắc mặt nghiêm túc bình tĩnh.
Tống Thanh Hàn: "..."
"Chăn bẩn rồi, phải giặt, đêm nay Hàn Hàn đến phòng anh ngủ đi."
Tống Thanh Hàn: "..."
Sở đại cẩu vô tội nhìn cậu.
Tống Thanh Hàn đi qua nhặt chăn lên gấp gọn, sau đó lướt qua Sở Minh mở cửa ra ngoài.
Sở Minh nhìn cái chăn được cậu gấp gọn đặt trên ghế, cũng theo cậu đi ra ngoài, thuận tay cầm theo gối của cậu.
Hắn cầm gối của cậu để vào phòng mình, đi xuống nhà.
Tống Thanh Hàn đã ngồi vào bàn ăn, Quý Như Diên ngồi cạnh cậu dùng dĩa cắm hoa quả cắt sẵn, giới thiệu cho cậu người buổi tối sẽ đến.
Chi thứ nhà họ Sở không nhiều, từ đời Sở lão gia chỉ có ba anh em, bởi vì hai người khác chẳng có tài cán gì cho nên Sở lão gia giao tập đoàn Sở thị cho Sở Chấn Dương xử lý, mà người nhận quyền chèo lái quái vật Sở thị này từ tay Sở Chấn Dương là Sở Minh.
Hai anh em khác của Sở Chấn Dương biết thân biết phận, cũng chẳng ham thích quyền thế của tập đoàn Sở thị. Dù sao hàng năm tập đoàn Sở thị chia hoa hồng cho họ cũng đủ cho họ tiêu tiền như nước sống thoải mái cả đời. Nếu đoạt thực quyền của tập đoàn Sở thị, công chuyện mỗi ngày phải xử lý có thể xếp thành núi nhỏ, ngậm đắng nuốt cay, có gì thú vị. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng hai anh em của Sở Chấn Dương nghĩ như vậy, vợ họ lại không nghĩ thế.
Người nhà họ Sở luôn tôn trọng yêu đương tự do, Sở Chấn Dương và Quý Như Diên được coi như là một đôi vừa ý nhau, môn đăng hộ đối, đương nhiên hai anh em của Sở Chấn Dương cũng tự do chọn bạn đời.
Lúc Quý Như Diên còn trẻ rất mạnh mẽ, nhìn người cũng chuẩn. Từ khi vợ của hai người anh em Sở Chấn Dương vào cửa, bà đã không hài lòng hai nàng dâu này, sau đó nhìn động tác lén lút của họ lại càng làm cho bà mất kiên nhẫn.
"Tối nay nhà bác cả và chú ba đến." Quý Như Diên nhìn Tống Thanh Hàn ăn, mình cũng bỏ một miếng vào miệng, "Bác cả và chú ba của con cũng tốt, mồm miệng vợ bác cả không tốt. Lúc đó nếu bà ta nói gì không lọt tai, con cứ vặn lại, mẹ bảo kê."
"Về thím ba con, thích giả vờ hiền lành, con đối phó chút là được." Quý Như Diên thật sự coi Tống Thanh Hàn là nửa đứa con nhà mình, không sợ cậu cảm thấy mình chèn ép chi thứ, nói thẳng quan điểm của mình ra.
Tống Thanh Hàn không phải người không biết tốt xấu, cậu cầm dĩa, dừng động tác, cẩn thận nghe Quý Như Diên nói.
Quý Như Diên nói sơ qua về chi thứ một lần, sau đó vỗ tay cậu: "Thất thần làm gì, ăn nhanh lên chứ."
Tống Thanh Hàn ghi nhớ những lời bà nói, sau đó cầm đũa cúi đầu ăn.
Sở Minh đứng ở cầu thang nhìn một lát, sau đó mới bước chân quay về phòng.
Người giúp việc đã dọn dẹp phòng khách, Sở Chấn Dương thì ở ngoài cắt tỉa cây cỏ của mình.
Tống Thanh Hàn ăn mì xong, cùng Quý Như Diên vào phòng chứa quần áo góp ý cho quần áo đêm nay.
"Bộ này thế nào?" bà chọn một bộ váy màu xám nhạt, cười hỏi ý kiến của cậu.
"Rất được ạ." Tống Thanh Hàn mỉm cười nói, "Rất hợp với khí chất của mẹ."
Nụ cười trên môi Quý Như Diên trở nên càng xán lạn hơn.
"Thế thì mặc bộ này." Quý Như Diên quyết định luôn.
"Hàn Hàn cũng thay bộ khác đi." Không biết có phải bởi vì Sở Minh không thân thiết với họ không, bây giờ Quý Như Diên như thể tìm được niềm vui nuôi con từ người Tống Thanh Hàn, nhiệt tình chọn quần áo cho cậu.
Bà đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần, sau đó hào hứng gọi người đem một đống quần áo mới đến, ướm thử từng bộ lên người cậu.
Tống Thanh Hàn dễ tính chiều theo ý bà, chọn gần một tiếng, Quý Như Diên mới thỏa mãn chọn cho cậu một bộ tây trang màu lam.
"Buổi tối bảo Minh Minh mặc bộ cùng kiểu màu đen." Quý Như Diên quyết định luôn quần áo tối nay của Sở Minh, "Hai con đứng chung với nhau sẽ đẹp lắm."
"Vâng, nghe mẹ ạ." Tống Thanh Hàn mỉm cười gật đầu, làm Quý Như Diên phải nhéo má cậu.
"Hàn Hàn nhà chúng ta đẹp trai lắm!"
Tống Thanh Hàn vào nhà họ Sở chưa đến mười ngày mà đã nghe Quý Như Diên khen mình đẹp mấy chục lần, cậu cũng cười cười, mặc kệ cho bà véo má.
Sở Minh xử lý văn kiện chất đống mấy hôm nay, sau đó làm một bản tóm tắt dựa theo nội dung ghi chép của Tống Thanh Hàn.
Mấy năm sau, quốc gia sẽ có sự thay đổi khá lớn về thuế vụ và hải quan. Tống Thanh Hàn tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, lại làm trong giới giải trí lâu như vậy, đương nhiên cũng nhạy bén với chuyện này. Cậu ghi chép không nhiều, nhưng cái gì cũng hiểu thấu đáo bản chất. Đối với Sở Minh, chẳng khác gì với việc giảm bớt lượng công việc của hắn mấy lần, làm cho hắn có thể quan sát rõ ràng lần thay đổi tiếp theo. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trong bản ghi chép của Tống Thanh Hàn, dưới cải cách của quốc gia Sở thị cũng bị ảnh hưởng không ít. Mặc dù lúc ấy tập đoàn Sở thị không bị thương đến gân cốt, nhưng phương diện nào cũng bị chặn đường phát triển. Nếu không giải quyết nhanh, tập đoàn rất có khả năng sẽ dần dần suy thoái.
Chuyện hắn phải làm còn rất nhiều.
Lúc Sở Minh phân tích đại khái xong, trong phòng khách nhà họ Sở cũng vang lên âm thanh huyên náo.
"Chúc mừng năm mới, chị Như Diên." Sở Chấn Thăng vào cửa, khúm núm chào hỏi Quý Như Diên.
"Chấn Thăng đến đấy à." Quý Như Diên cười tao nhã, đi ra chào đón, sau đó đảo mắt nhìn cô gái đứng cạnh ông, "Tình Tình cũng đến à?"
Sở Tình - con của Sở Chấn Thăng - đi sau ông, cười ngọt ngào chào Quý Như Diên một tiếng "bác hai".
Quý Như Diên mỉm cười đáp, sau đó như thể nhớ đến gì đó, tự nhiên kéo Tống Thanh Hàn, giới thiệu cho cậu: "Đây là chú ba lúc trước mẹ nói với con, đây là con của chú ba, em Sở Tình."
Từ khi vào cửa Sở Tình đã chú ý đến sự tồn tại của Tống Thanh Hàn. Cô đã nghe được chuyện anh họ Sở Minh không gì không làm được yêu một thằng đàn ông bán rẻ tiếng cười qua miệng mẹ mình, nhưng cô không ngờ người đàn ông này lẻn vào được cả nhà nhà họ Sở, lại còn được Quý Như Diên cầm tay tủm tỉm giới thiệu cho nhà mình.
"Chú ba." Tống Thanh Hàn mỉm cười chào Sở Chấn Thăng một tiếng, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Sở Chấn Thăng ha ha đáp lời, đưa cho cậu một miếng ngọc: "Chú ba chẳng có gì, món quà nhỏ này là quà gặp mặt của chú."
Tống Thanh Hàn nhận miếng ngọc, mỉm cười nói: "Cảm ơn chú ba ạ."
Sở Chấn Thăng phất tay, ý bảo cậu đừng khách sáo.
Tống Thanh Hàn lại nhìn sang Sở Tình.
Sở Tình miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khi cậu nhìn sang.
Tống Thanh Hàn không để ý đến sự ghét bỏ lóe lên trong mắt cô ta, lấy lì xì lúc trước Quý Như Diên chuẩn bị ra, đưa cho Sở Tình: "Năm mới vui vẻ."
Quý Như Diên nhìn sang.
Sở Tình nhẫn nhịn nhận tiền lì xì của cậu, miễn cưỡng cười nói: "Cảm ơn anh Hàn."
"Người một nhà cả, đừng khách sáo." Tống Thanh Hàn mỉm cười, thoải mái tự tại, quý phái và tao nhã nói không nên lời, lời cậu nói ra lại làm cho Sở Tình càng không thoải mái.
Ai người một nhà với anh?!
Sở Tình muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, cười đến là đoan trang.
Quý Như Diên đứng cạnh nhìn, cười tủm tỉm hỏi: "Sao không thấy Trường Bình thế?"
Lạc Trường Bình, vợ Sở Chấn Thăng.
"Lúc chúng em đi cô ấy có việc đột xuất, em và Tình Tình đến trước." Sở Chấn Thăng vội vàng đáp.
"Ồ... thế hả." Quý Như Diên không nói thêm gì, đưa họ đi vào phòng khách.
Đúng lúc Sở Minh thay quần áo xuống nhà. Sở Tình thấy hắn, đầu tiên là mắt sáng lên, sau đó là cau hàng mi được chuốt cong.
Quần áo trên người Sở Minh là tây trang Quý Như Diên chọn, giống y như bộ của Tống Thanh Hàn.
"Chú ba." Sở Minh khẽ gật đầu chào Sở Chấn Thăng.
"Ừ ừ." Sở Chấn Thăng vội vàng đáp. So với người anh Sở Chấn Dương, Sở Chấn Thăng cảm thấy cháu mình mới làm cho người ta không nhìn thấu. Đôi mắt lạnh như băng liếc sang giống như thể hiểu rõ lòng mình nghĩ gì, làm ông sợ hãi.
Ông lấy một bao lì xì đỏ thẫm ra đưa cho Sở Minh, nói mấy câu khách sáo rồi yên lặng không nói gì, lẳng lặng uống trà nóng quản gia bưng lên.
Hôm nay lạnh ghê.
Sở Minh sờ mu bàn tay Tống Thanh Hàn, thấy tay cậu vẫn ấm mới lấy một bao lì xì trong túi ra đưa cho Sở Tình: "Chúc mừng năm mới."
Sở Tình vừa mới thấy hắn quan tâm người đàn ông kia, vẫn chưa hoàn hồn, lúc này sửng sốt một hồi mới nhận tiền lì xì của hắn: "Cảm ơn anh Minh ạ."
Tống Thanh Hàn nhướng mày, nụ cười trên môi càng sâu.
Sở Minh khẽ gật đầu, xem như đáp lại lời Sở Tình nói.
Quý Như Diên và Sở Chấn Dương ngồi trên sofa nói chuyện với Sở Chấn Thăng.
Sở Minh cầm tay Tống Thanh Hàn đi đến bên kia lấy một cái kẹo, bóc vỏ kẹo nhét kẹo vào miệng Tống Thanh Hàn: "Ăn thử xem?"
Tống Thanh Hàn cụp mắt nhìn, thử ngậm kẹo vào miệng.
Hương vị ngọt ngào tan chảy ở đầu lưỡi, Sở Minh hôn miệng cậu, bình luận: "Ngọt quá."
Tống Thanh Hàn: "..."
Sở Minh đứng thẳng người, nhìn sang sofa: "Vừa nãy Sở Tình không nói gì chứ?"
"Không ạ." Tống Thanh Hàn lắc đầu, ngậm kẹo phồng má.
Cũng đúng.
Sở Minh nghĩ đến sắc mặt khó coi của Sở Tình. Đừng nói là kích thích Tống Thanh Hàn, sợ là cô đã bị cậu kích thích rồi.
Ở chung với Tống Thanh Hàn lâu, Sở Minh cũng biết rõ tính tình cậu. Đừng trông cậu bình thường yên lặng dễ tính, chọc cậu, cậu có thể cười làm người ta cạn lời.
Sở Minh nghĩ như thế, bất giác mỉm cười.
Hiển nhiên là kiêu ngạo vì Tống Thanh Hàn.