Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 88


9 tháng

trướctiếp

Hai tấm ảnh này cũng được đẩy lên đầu, cùng lúc đó, thân phận của người đăng hai tấm ảnh này cũng bị dân mạng bới ra.

Statham Barton – đạo diễn Hollywood nổi tiếng, đồng thời cũng là đạo diễn "Chiếc nhẫn quyền lực".

Đạo diễn Statham! Nhóm tiểu Hàn sáng mắt, hơn trăm nghìn fan lẻ tẻ của Statham tăng lên mấy trăm nghìn, dưới bài đăng có hai bức ảnh cũng bắt đầu có bình luận như vũ bão.

@ Tiểu Thỏ: Xếp hàng! Cảm ơn đạo diễn Statham quan tâm đến Hàn Hàn nhà mị, "Chiếc nhẫn quyền lực" có chiếu ở Trung Quốc không? Mị sẽ ủng hộ!

@g.v.t: Úi da Hàn Hàn con ngoan! Hu hu hu "Chiếc nhẫn quyền lực" sắp chiếu chưa! Kỵ sĩ Hàn Hàn đẹp ghê! Ảnh thứ hai làm mẹ khóc đỏ mắt [khóc lớn][khóc lớn][khóc lớn]

@ Bánh xốp ha hả: Chỉ có tui để ý thấy Hàn Hàn ôm một đứa bé hả... Chẳng lẽ Hàn Hàn đóng vai người cha đơn thân???

@77lingshui: Í da đang seeding cho "Chiếc nhẫn quyền lực" hả? Ý là sẽ chiếu ở Trung Quốc hả? Tui thấy hay đó...

Đến giờ mọi người chỉ biết Tống Thanh Hàn đi quay "Chiếc nhẫn quyền lực", nhưng nội dung là gì, bối cảnh thế nào, kết cục ra sao, không ai biết. Hai bức ảnh này xuất hiện, tựa hồ đang báo trước gì đó.

Quả nhiên, chưa đợi chuyện này giảm độ hot, Statham đã đăng ảnh của Christina và Weyi lên.

Một người là mỹ nhân xinh đẹp, một người là vương tử kiêu ngạo, hai bức ảnh đặt song song lại không khiến cho người ta có cảm giác họ là một đôi, ngược lại thấy tia sát khí từ bối cảnh và màu sắc khác nhau.

Christina và Weyi không hổ là diễn viên nổi tiếng ở Hollywood mấy năm nay, poster mới đăng lên mà đã có vô số fan tràn vào.

Trần An để ý Weibo của Tống Thanh Hàn, lúc hot nhất thì vào tài khoản của cậu forward mấy bài đăng của Statham, tag "Chiếc nhẫn quyền lực", lại tuyên truyền một lần.

Christina và Weyi cũng xuất hiện, nháy mắt "Chiếc nhẫn quyền lực" được quan tâm nhiều nhất, không ít fan có hứng thú với mấy bức ảnh này bắt đầu nghĩ liệu có được chiếu ở Trung Quốc không. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Dù có được chiếu ở Trung Quốc không, vì ảnh đẹp nên các cô sẽ xem!

Trung Quốc là thị trường lớn, Statham lại có dã tâm đánh vào quốc gia đông dân, chi tiêu nhiều này.

Chu kỳ chế tác phim nước ngoài hơi dài, lúc này tuyên truyền chỉ để lại ấn tượng cho người xem ở Trung Quốc thôi. Dù trong số người xem chỉ có một phần mười có hứng thú với phim, lúc thật sự sản xuất xong được chiếu thì những người này sẽ thành người xem đầu tiên.

Chỉ cần có một nửa đám người này bình luận tốt về "Chiếc nhẫn quyền lực", thế thì họ có nhiều việc để làm rồi.

Bây giờ Trung Quốc đang trong thời kỳ du nhập văn hóa nước ngoài, Statham đã tìm hiểu qua với bạn ở Trung Quốc, phim sử thi mâu thuẫn chiến tranh quốc gia như "Chiếc nhẫn quyền lực" rất dễ qua thẩm định.

Hơn nữa... Hắn nhớ đến nội dung lúc trước Sở Minh trao đổi với mình mà lòng kích động không thôi.

Nếu Sở nhúng tay vào thì đương nhiên có cách, bây giờ việc hắn phải làm là sản xuất "Chiếc nhẫn quyền lực" thật tốt, sau đó nỗ lực tuyên truyền là được.

Sự náo nhiệt trên mạng tạm thời không lan đến người nhà họ Sở và Tống Thanh Hàn đang vui vẻ nghỉ Tết. Tuy khi đi cùng Quý Như Diên cũng có người qua đường và fan nhận ra lén quan sát họ, nhưng mấy bảo vệ mặc đồ đen cao lớn vạm vỡ trông rất có sức uy hiếp nên không ai dám mạo hiểm xông lên quấy rầy.

Quý Như Diên chọn mãi mới được một cái đồng hồ cho Tống Thanh Hàn, nhìn đám fan lén lút nhìn sang, bà cười tủm tỉm nhéo mặt cậu: "Hàn Hàn nhà chúng ta hấp dẫn ghê."

Sở Minh cũng nhìn đám fan kích động ngắm Tống Thanh Hàn, đút tay vào túi bất giác sờ hai đôi cúc áo trong túi, bước nhanh đi đến cạnh cậu.

Sau đó hắn chợt nghe thấy tiếng fan kêu lên không kiềm được nhưng vẫn phải thốt ra.

Sở Minh khẽ nhướng mày, giơ tay khoác vai Tống Thanh Hàn, khoảng cách không quá gần, nhưng hắn lại khẽ cười.

Tống Thanh Hàn đã biết tâm tư của hắn khi hắn khoác tay lên vai mình, bất đắc dĩ nhìn hắn một cái nhưng không hất tay hắn xuống.

Có câu che giấu quá là chột dạ. Vốn dĩ bạn bè tốt làm ra hành động này là bình thường, họ bình tĩnh, mọi người sẽ không nghĩ đến phương đó nữa.

Quý Như Diên thấy thằng con nhà mình khẩn cấp dùng mùi để đánh dấu lãnh địa y như chó, ghét bỏ bĩu môi, so tay Sở Minh, cũng chọn cho hắn một cái đồng hồ cùng kiểu khác màu với Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn mặc áo khoác nâu nhạt, trông tuấn tú như ngọc. Sở Minh tuy mặc áo khoác cùng kiểu nhưng khí thế lại sắc bén. Hai người đi với nhau, cử chỉ thái độ rất thân thuộc, có một sự ăn ý đến là lạ.

Kiểu cảm xúc giữ kín mà không nói ra quấn quanh người họ, cúi đầu ngước mắt ánh mắt giao nhau, bình thản mà sâu đậm, giống như là một chỉnh thể không thể chia lìa.

Quý Như Diên nhận túi giấy nhân viên đưa cho, thấy Sở Minh đứng sau Tống Thanh Hàn mà cau mày, kéo cổ tay cậu, lạnh lùng vô tình ném túi vào tay Sở Minh: "Này, con cầm đi, mẹ đi shopping với Hàn Hàn tiếp." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh: "..."

Địa vị của Sở đại cẩu ở nhà đột nhiên xuống dốc.

Mà bên kia, Quý Như Diên đã cầm tay Tống Thanh Hàn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhỏ giọng khuyên răn bên tai cậu: "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được chiều nó. Con xem trước bao nhiêu người, con lại là người của công chúng, nếu nó xằng bậy, con cứ việc mắng nó, mẹ bảo kê."

"Vâng." Tống Thanh Hàn mỉm cười gật đầu, "Sở Minh biết chừng mực mà."

Quý Như Diên thấy cậu như vậy, giơ tay búng trán cậu, lại cười vui vẻ.

Không biết có phải bởi vì hôm nay bên cạnh có người góp ý hay không, hôm nay Quý Như Diên và Sở Hàm có thể nói là điên cuồng mua sắm, kéo theo Tống Thanh Hàn đi đến từng quầy chuyên doanh một. Sở Minh và Sở Chấn Dương thì bị khinh bỉ "đàn ông thối" chỉ có thể theo sau, nhìn hai người hào hứng thử các loại đồ.

"Hàn Hàn không dễ dàng gì." Sở Chấn Dương hít một hơi, vừa buồn bã vừa cảm thông.

"... Vâng." Sở Minh đồng tình.

"Hàn Hàn, cái này thế nào?" Quý Như Diên cầm một cái túi xách màu đen, thử trên tay.

Tống Thanh Hàn lui ra phía sau một bước, cẩn thận nhìn, sau đó đi mấy bước sang bên cạnh, lúc quay về trên tay có thêm một cái túi màu xanh.

Quý Như Diên nhìn thấy cái túi kia, mắt sáng lên.

"Hàn Hàn có gu." Quý Như Diên nhận túi xách màu xanh kia, cầm trên tay thử, khen một câu.

Hôm nay bà mặc áo khoác màu xanh nhạt, trông vừa tao nhã vừa đoan chính, phối với túi xách màu xanh, thêm mấy phần sang trọng, càng hút mắt hơn túi màu đen.

Sở Hàm cũng khen Quý Như Diên mấy câu, sau đó lại bảo Tống Thanh Hàn phải cho ý kiến.

Kỳ thật với gu của Quý Như Diên và Sở Hàm, căn bản không sợ không chọn được đồ đẹp, dù bây giờ không chọn được, hai người nói một câu sẽ có người chọn lựa đưa lên. Hai người kéo Tống Thanh Hàn theo như vậy chẳng qua là cố gắng hết sức, cố gắng cho cậu hòa nhập với gia đình này. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn biết, lại còn chân thành nhận thiện ý của Quý Như Diên và Sở Hàm.

Đi đến chiều tà, Quý Như Diên mới thỏa mãn cầm tay Tống Thanh Hàn, thở dài: "Hàn Hàn mới tốt, hai tên đàn ông trong nhà kia không tri kỷ chút nào."

Sở Hàm cũng nghiêm túc gật đầu, tăng mạnh sức thuyết phục.

Sở Chấn Dương: "..."

Sở Minh: "..."

Làm người theo sau trả tiền, Sở Minh hiếm khi biện minh một câu cho mình: "Mẹ, toàn là con bỏ tiền."

Quý Như Diên nhướng mày: "Vậy chỉ có ba con vô dụng."

Sở Chấn Dương: "..." vợ mình phản nghịch đau thấu tim gan.

Ông yên lặng cầm cái túi xách Quý Như Diên mới mua, sau đó phun ra một câu: "Cũng mua gần đủ rồi, chúng ta về đi."

Thiếu chút nữa Sở Minh bật cười.

Không thể cười. Cười thì Quý Như Diên sẽ dỗi.

Lúc họ quay lại nhà, bốn phía đã tối sầm, bông tuyết bay xuống vừa to vừa dày, âm thanh tuyết rơi không ngừng truyền vào tai.

Sở Minh thấy Tống Thanh Hàn xuống xe, lấy một cái khăn quàng cổ ra quàng cho cậu, vuốt gương mặt hơi lạnh của cậu.

"Mau về thôi."

Tuyết ở sân đã đọng lại một tầng, người giúp việc trong nhà đã chuẩn bị bữa tối từ lúc họ gọi điện.

Tống Thanh Hàn được Sở Minh kéo về phòng tắm nước ấm, lúc trở ra người toàn hơi nước ấm áp, sắc mặt cũng trở nên hồng hào.

Cả nhà ăn cơm với nhau, Sở Minh và Sở Chấn Dương vừa xem tin tức vừa nói chuyện phiếm, trong lúc đó tựa hồ đã nói đến phương hướng phát triển tiếp theo của tập đoàn Sở thị.

Tống Thanh Hàn thì bị Quý Như Diên và Sở Hàm kéo xem tập "Nhân sinh như diễn" mới nhất, nghe hai người ba hoa chích choè khen, cậu yên lặng quay đầu.

... Cho dù cậu sống hai đời, nghe người lớn khen như vậy vẫn cảm thấy hơi thẹn.

Thấy đã muộn, Quý Như Diên lưu luyến thả Tống Thanh Hàn đi ngủ. Cậu vừa vào cửa phòng, Sở Minh đã vào theo.

Tống Thanh Hàn không bất ngờ, lấy đồng hồ cho Sở Minh: "Mẹ cho anh."

Sở Minh thuận tay nhận, sau đó đi tới hôn mặt cậu, tay lục tìm trong túi, lấy ra hai cái hộp nhỏ.

"Hôm nay anh thấy, em xem có thích không?" Sở Minh cầm tay Tống Thanh Hàn, đặt hai hộp vào tay cậu.

Tống Thanh Hàn nhướng mày, mỉm cười, mở hộp ra.

Cúc áo đơn giản mà tinh tế được đặt trên vải nhung đen trông càng thêm lấp lánh, lóe lên dưới ánh sáng.

Trong truyền thống của người phương Tây, con gái tặng cúc áo cho con trai là có ý đính ước. Tuy hắn và Tống Thanh Hàn không phải phụ nữ, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn muốn tặng cho cậu.

Không thể thay đổi.

Tống Thanh Hàn chớp mắt, nhẹ nhàng sờ cúc áo, sau đó ngẩng đầu hôn cằm Sở Minh: "Cảm ơn, em thích lắm."

Sở Minh khẽ nắm cằm cậu, hầu kết giật giật, giọng hơi khàn thấp xuống: "Chỉ cảm ơn thôi à?"

Chủ tịch Sở biết làm ăn như thế, sao có thể dễ dàng bỏ qua diễn viên Tống?

Đương nhiên là bày ra sắc mặt đáng ghê tởm của chủ nghĩa tư bản, yêu cầu Tống mỹ nhân tiến hành trả thịt.

Sở đại cẩu tinh tế liếm toàn thân Tống xương Thanh Hàn một lần, sau đó mới nóng vội lại dịu dàng cẩn thận nhấm nháp mỹ vị khúc xương.

Hôm sau người nhà họ Sở cùng nhau ăn sáng, bàn ăn rõ ràng bị trống một vị trí.

Quý Như Diên lườm Sở Minh: "... Ăn cơm!"

Sở Minh yên lặng ăn sáng, sau đó vào bếp bưng một bát cháo nóng lên tầng, đẩy cửa phòng Tống Thanh Hàn ra.

Hắn buông bát trong tay xuống, giơ tay sờ mái tóc mềm mại của cậu, sau đó lướt xuống gương mặt trắng nõn có vẻ mỏi mệt, vuốt ve mi tâm thả lỏng, sau đó lại dời xuống miêu tả sống mũi thẳng tắp thanh tú, tiếp theo là đôi môi nhạt màu xinh đẹp. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tay hắn vuốt ve quấy rầy làm cho Tống Thanh Hàn đang ngủ ngon giấc phải nhíu mày, mở mắt.

Sở đại cẩu được ăn ngon đã to gan, thấy Tống Thanh Hàn tỉnh dậy, không chỉ không thu móng vuốt đi, lại còn nhéo mặt cậu.

Lực không nhẹ không nặng nháy mắt làm cho Tống Thanh Hàn vẫn chưa tỉnh hẳn hoàn hồn, dùng ánh mắt đầy hơi nước nhìn Sở Minh, cau mày.

Sở Minh mỉm cười, cúi người hôn mi cậu: "Chào buổi sáng."

"... Chào buổi sáng." giọng Tống Thanh Hàn hơi khàn, cậu nâng tay đẩy cái mặt đang kề sát vào của Sở Minh.

Sở Minh theo tay cậu ngồi thẳng người.

"Mấy giờ rồi?" Tống Thanh Hàn xoa thái dương, nhỏ giọng hỏi.

"Khụ... Mười giờ."

Đã qua giờ người nhà họ Sở ăn sáng.

Tống Thanh Hàn yên lặng nhìn hắn.

Sở đại cẩu chột dạ dời mắt.

Tống Thanh Hàn đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra lướt qua ánh mắt của Sở đại cẩu, tự tìm quần áo.

"Hàn Hàn..." giọng nói trầm thấp tựa hồ có ý ấm ức vô hạn.

Tống Thanh Hàn ngừng tay một chút, sau đó mặt lạnh như tiền nhìn sang.

"Anh sai rồi." Chủ tịch Sở lưu loát nhận sai.

Sau đó nhiều lần biết sai không sửa, cứ tái phạm.

Tống Thanh Hàn mặc kệ hắn, tìm quần áo thay.

Sở Minh ngồi sau cậu, có thể thấy rõ đường cong lưng duyên dáng của cậu. Thắt lưng gầy, những dấu hôn nhạt hoặc đậm mà hắn để lại, rậm rạp, tất cả đều bị che khuất dưới một tầng áo.

Tống Thanh Hàn cúi đầu sửa sang lại tay áo, Sở Minh đứng lên lấy cúc áo màu đen hôm qua cho cậu thay, sau đó lại mặc áo lông màu xám nhạt cho cậu, kéo cổ áo sơmi che khuất dấu vết màu đỏ không cẩn thận lộ ra.

"Hàn Hàn." Sở Minh ôm Tống Thanh Hàn từ đằng sau, bỗng hỏi, giọng điệu bình tĩnh, "Em muốn có con không?"

Tống Thanh Hàn đờ ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Minh, mím môi: "Anh muốn à?"

Sở Minh vuốt lông mi cậu, sau đó hôn gương mặt như tranh vẽ: "Anh chỉ hỏi ý của em."

"Em..." Tống Thanh Hàn nhíu mày, "Sao bỗng dưng anh hỏi chuyện này?"

"Hôm qua ba nói chuyện với anh."

"Ý của ba là nếu chúng ta muốn có con thì có thể ra nước ngoài mang thai hộ. Nếu không muốn thì chọn một đứa ở chi thứ bồi dưỡng." Sở Minh lời ít ý nhiều nói nội dung câu chuyện với Sở Chấn Dương ra, "Ý của anh là, xem ý kiến của em."

Tống Thanh Hàn im lặng một lát, ngẩng đầu, đôi mắt trong veo, giọng thản nhiên: "Vậy anh muốn có con không?"

Sở Minh chăm chú nhìn cậu: "Anh muốn."

Tay hắn lướt trên mặt Tống Thanh Hàn vẽ ra hình dáng mặt cậu: "Muốn một kỵ sĩ nhỏ cùng anh bảo vệ em, cùng nhau đối tốt với em."

Tống Thanh Hàn gật đầu: "... Em biết rồi."

Sở Minh cười, sau đó hôn mắt cậu: "Nhưng anh muốn em vui vẻ hơn."

"Nếu em không thích con, chúng ta sẽ không đi mang thai hộ."

"Lúc chúng ta già thì xem trẻ con ở chi thứ, thích thì chúng ta trộm một đứa." Sở Minh xoa dấu hằn ở mi tâm Tống Thanh Hàn, "Ừm... lúc đó phải cẩn thận không thể để ba mẹ bó thấy."

"Không thì ông già anh sẽ không ngăn được."

"Vâng." Tống Thanh Hàn cụp mắt, nhẹ nhàng lên tiếng, khẽ cười, "Lúc đó anh chặn ba mẹ đứa bé, em đi trộm."

Sở Minh bật cười, lồng ngực rung rung, xuyên thấu qua mấy tầng vải dệt rơi vào lưng Tống Thanh Hàn.

"Nói mới nhớ..." Sở Minh chợt nghĩ đến gì đó, "Quà năm mới hôm qua chị đưa cho em là gì thế?"

Lúc đó phản ứng của Tống Thanh Hàn cứ là lạ.

Tống Thanh Hàn: "..."

"Không có gì." cậu lắc đầu, vành tai lại bắt đầu đỏ lên.

Thứ Sở Hàm tặng không phải cái gì vô liêm sỉ mà là hai tấm vé vào làng suối nước nóng thôi.

Chỉ là lúc đó cô nói hơi emmmmm mà thôi.

Sở Minh khẽ cắn vành tai đỏ bừng của cậu một cái: "Vậy lát nữa anh hỏi chị ấy."

Tống Thanh Hàn: "..."

"Là hai tấm vé suối nước nóng." vành tai Tống Thanh Hàn nóng lên, sau đó lại mát mẻ. Cậu đẩy đầu Sở Minh ra, khẽ thở dài một tiếng, "Ngày mai."

Sở Minh suy tư, gật đầu: "Vậy mai chúng ta đi."

Hắn buông lỏng cánh tay Tống Thanh Hàn ra, kéo cậu về giường: "Bây giờ em phải ăn sáng."

Ngày mùng hai Tết là ngày đến thăm bạn bè người thân, tuy người hiện đại đã không còn chú trọng những tập tục truyền thống này nữa, nhưng trong gia đình như nhà họ Sở này, những phong tục bị người ta bỏ qua vẫn được tuân thủ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn ăn sáng xong, theo Sở Minh đi xuống nhà. Quý Như Diên thấy cậu thì mỉm cười, vẫy tay bảo cậu đến.

"Hàn Hàn." Quý Như Diên vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Nào, đến đây."

Tống Thanh Hàn theo lời của bà đi qua, ngồi xuống cạnh bà.

"Hôm nay có thể có một vài người chi thứ nhà họ Sở đến đây, nếu có ai chọc con, con nhớ nói cho mẹ, không thể vì nể mặt mà chịu đựng không nói." Quý Như Diên hiểu tâm tư mấy người này nhất, lên kế hoạch dự phòng cho Tống Thanh Hàn, "Nói với Minh Minh cũng được."

"Vâng ạ." Tống Thanh Hàn không do dự, gật đầu, nhanh tay bóc vỏ quýt, tách nửa cho Quý Như Diên.

Quý Như Diên cười tủm tỉm nhận, tách một múi đưa vào miệng, mùi quýt thơm ngọt lan ra trong miệng.

Sở Chấn Dương liếc nhìn cảnh này, tờ báo trong tay run bần bật.

"Ba cũng ăn thử xem sao?"

Sở Chấn Dương cao lãnh nhận quả quýt Tống Thanh Hàn đã bóc vỏ sẵn đưa cho, cẩn thận ăn từng múi.

Sở Minh cũng yên lặng nhìn sang.

Tống Thanh Hàn không nhìn hắn bóc thêm một quả, cho Sở Hàm một nửa, sau đó mình thì cầm một nửa khác tách một múi cho vào miệng, sau đó Quý Như Diên lại nhét vào tay cậu một nửa quả khác.

Sở đại cẩu không có gì hết.

Sở đại cẩu không ai thương không ai yêu, diễn cảnh chỉ có thể tự lực cánh sinh đến là sống động.

Lựa chọn này chua hết cả lòng.

Sau đó cuối cùng quả quýt kia chẳng có mấy múi.

Tống Thanh Hàn nói chuyện với Quý Như Diên một lát, đã bị bà lo cho sức khỏe đuổi về ngủ bù.

Nhưng mà cậu mới tỉnh ngủ chưa được bao lâu, nhất thời không ngủ được, thế là cậu đứng bên cửa sổ ngắm tuyết trắng bên ngoài.

Tuyết rơi đúng lúc báo hiệu năm được mùa.

Năm nay có lẽ lại là một năm bội thu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp