Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 85


9 tháng

trướctiếp

"Màu này nhạt quá, không được không được, anh đi tìm một bộ khác đi!"

"Tranh này thế nào? Hàn Hàn thích tranh phong cách này không? Treo ở đây chứ?"

"Hay là hầm canh nhỉ? Hàn Hàn ra nước ngoài lâu thế rồi, không biết có gầy đi không, hầm canh bồi bổ..."

Sở Chấn Dương thấy Quý Như Diên lượn qua lượn lại chỉ điểm người giúp việc bố trí phòng, tay cầm báo run run, thở dài.

Chồng không quản được vợ!

Quý Như Diên sai đầu bếp nấu nồi canh chim bồ câu, thấy những thứ khác đều được bố trí xong mới nóng vội ngồi xuống sofa, bưng ấm trà bảo bối của Sở Chấn Dương rót một ly trà uống mấy ngụm.

"Có phải là Hàn Hàn chưa từng đến đâu..." Sở Chấn Dương thấy bà phá hỏng lá trà của mình mà phải nói, "Em căng thẳng thế ngược lại sẽ dọa sợ Hàn Hàn."

Quý Như Diên dùng đôi mắt đẹp liếc xéo ông một cái: "Có giống nhau đâu!"

"Bây giờ sắp sang năm mới rồi, lần này Hàn Hàn đến đây là chính thức đến nhà chúc mừng năm mới..." Quý Như Diên nhịn lâu như vậy rồi, giờ mới không nhịn được nữa chọt chọt cánh tay Sở Chấn Dương, "Hàn Hàn sẽ ở lại nhà đón năm mới, sao không chuẩn bị được." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Ừ ừ ừ." Sở Chấn Dương lựa chọn nghe lời bà vợ già.

Quý Như Diên uống trà, cau mày: "Tiểu Minh nói chín giờ sáng nay Hàn Hàn xuống máy bay nhỉ?"

"Ừ."

"Thế cũng sắp đến rồi còn gì?" Quý Như Diên xem giờ, "Tài xế đi chưa?"

"Sở Minh đã chuẩn bị rồi, em đừng lo nữa." Sở Chấn Dương buông báo, lạnh nhạt nói.

Thằng nhóc thối kia ngày nào mà chẳng hận không thể dính lên người Hàn Hàn, cái gì chẳng chuẩn bị rồi.

"Cũng phải." Quý Như Diên như là thở phào.

"Nói mới nhớ," Quý Như Diên nhớ đến điều gì đó, "Lâu thế rồi mà sao người nhà của Hàn Hàn chưa từng xuất hiện nhỉ?"

Sở Chấn Dương nhíu mày.

Quả thật Tống Thanh Hàn chưa từng nhắc đến người nhà của mình, mà người nhà của cậu cũng chưa từng xuất hiện.

Trước kia hình như họ từng nghe nói toàn bộ tiền đi học đại học của Tống Thanh Hàn đều là tiền đi làm thêm – trong đời cậu, dường như người nhà không có cảm giác tồn tại.

"Có lẽ... là có nguyên nhân gì đó." Sở Chấn Dương trầm tư một lát, chậm rãi nói, "Thằng nhóc Sở Minh này tuy vẫn còn trẻ, nhưng làm gì vẫn đúng mực có thừa. Chuyện này chắc nó biết, chẳng qua bởi vì do Hàn Hàn nên nó không nói."

Quý Như Diên xoa huyệt Thái Dương, thở dài: "Không biết lúc trước Hàn Hàn sống thế nào."

Sở Chấn Dương kệ bà phát tác tấm lòng từ mẫu, bình tĩnh đọc báo tiếp.

"Tuýt tuýt --" Bên ngoài vang lên tiếng còi ô tô, Quý Như Diên đứng bật dậy, vuốt tóc, bảo đầu bếp nấu nhanh tay lên, sau đó đi ra ngoài.

"Bác gái." Tống Thanh Hàn mặc rất dày theo quản gia vào nhà, thấy Quý Như Diên ra đón, ngẩng đầu cười, "Sao bác lại ra ngoài thế ạ? Chờ cháu lâu chưa?"

Quý Như Diên bước nhanh đến cầm tay cậu: "Không đâu, bác nghe thấy tiếng xe mới đi ra."

Bà kéo Tống Thanh Hàn vào phòng khách, bảo vệ đi theo Tống Thanh Hàn vội vàng cầm hành lý của cậu đuổi theo.

Quản gia đưa bảo vệ vào phòng Tống Thanh Hàn, Quý Như Diên thì ấn bả vai cậu nhét cậu ngồi xuống sofa: "Đi đường lạnh không? Mặt con chắc cứng đờ rồi..."

Quý Như Diên đau lòng nhìn gương mặt trắng bệch của Tống Thanh Hàn, vội vàng rót một chén trà nóng đặt vào tay cậu: "Uống một hớp cho ấm người..."

Bà kéo cô giúp việc lại bảo vào bếp múc một bát canh cá ra.

Vào phòng khách, Tống Thanh Hàn cởi mũ và khăn quàng xuống, áo khoác đậm màu làm cậu trông hiền lành hơn nhiều.

Quý Như Diên thấy cậu ngoan ngoãn uống trà, cười vui vẻ, cẩn thận nhìn mặt cậu, lại cau mày: "Sao gầy đi nhiều thế..."

Bởi vì nội dung phim nên đến đoạn sau, vai diễn của Tống Thanh Hàn thiên về gầy gò, cho nên cậu gầy đi hơn năm cân ở đoạn cuối. Người tuy rằng không đến mức gầy trơ xương, nhưng thịt trên mặt hơi hõm xuống, lộ ra xương gò má thanh tú. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Quý Như Diên đau lòng chết mất. Tuy bà biết chuyện này liên quan đến công việc của Tống Thanh Hàn, nhưng bà vẫn thổn thức: "Gần đây con không có việc đúng chứ? Ở nhà đi, mẹ bảo đầu bếp nấu canh bồi bổ cho con, không béo lên được thì sắc mặt cũng tốt."

Đây là lần đầu tiên Quý Như Diên tự xưng "mẹ" với cậu. Tống Thanh Hàn ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng.

Sở Chấn Dương buông báo: "Bây giờ đã hai sáu tháng Chạp rồi, một mình con ở thủ đô cũng không tiện chăm sóc mình. Năm nay ở đây đón năm mới nhé?"

Tống Thanh Hàn mím môi, chậm rãi cụp mắt: "Nếu bác trai bác gái không chê phiền, vậy con quấy rầy ạ."

Quý Như Diên nghiêm túc nhìn cậu, sau đó giơ ngón tay chọc trán cậu: "Ba mẹ là ai? Nói chuyện còn khách sáo như thế làm gì?"

Tống Thanh Hàn bị bà chọc làm cho hơi ngả đầu về sau, hoảng hốt giương mắt nhìn bà.

Lòng Quý Như Diên mềm nhũn, giọng điệu cũng mềm mại đi: "Con hẹn hò với A Minh, cũng tương đương là người nhà họ Sở rồi. Mẹ đối đãi với con như con ruột, con khách sáo với mẹ như thế, mẹ không giận sao được?!"

"Vâng." Tống Thanh Hàn lên tiếng, "... sau này sẽ không như vậy nữa."

Lúc này Quý Như Diên mới cười, nhận bát canh cá từ tay người giúp việc đưa cho cậu: "Uống nhân lúc còn nóng đi, lấp bụng chút. Chờ Minh Minh và chị Hàm của con về, chúng ta ăn cơm."

Tống Thanh Hàn gật đầu: "Vâng."

Mùi canh cá rất thơm, canh màu trắng ngà, phía dưới có mấy miếng gừng, uống vào vừa thơm vừa ngọt, không có một chút mùi tanh nào.

Tống Thanh Hàn cúi đầu uống mấy ngụm, dạ dày vốn trống rỗng chậm rãi ấm lên. Sự ấm áp chạy dọc theo bụng, cả tay chân cậu đều nóng hổi lên.

"Ba, mẹ." Sở Minh đi vào cùng Sở Hàm, áo khoác dài làm hắn cao ngất tuấn lãng, chín chắn, mà Sở Hàm thì mặc một bộ vest tôn dáng, khoác một cái áo khoác dài màu xám, trông thanh lịch mà lại tao nhã.

Tống Thanh Hàn giương mắt nhìn, bất giác buông bát canh cá xuống.

Sở Minh cười dịu dàng với cậu, đi nhanh tới: "Em về rồi."

Tống Thanh Hàn gật đầu: "Vâng."

Sở Hàm cũng theo sau Sở Minh vào, thấy Tống Thanh Hàn đoan chính ngồi trên sofa, cười vui mừng: "Hàn Hàn về rồi à, nghe A Minh nói em mang quà về cho chị hả?"

Tống Thanh Hàn cười tủm tỉm, nói: "Vâng, lúc quay ở bên kia tình cờ thấy, em nghĩ rất hợp với chị Sở Hàm. Đợi em lấy cho chị."

Sở Hàm cười hihi nhéo mặt cậu: "Vậy chị sẽ chờ quà của Hàn Hàn nhé!"

Quý Như Diên thấy Sở Minh và Sở Hàm đều về, buông chén trà xuống, nói: "Các con về rồi thì ăn cơm thôi."

Bên kia, quản gia đã sai nhóm người giúp việc dọn đồ ăn xong. Tống Thanh Hàn theo Sở Minh ngồi xuống, từng món đồ ăn được đưa lên.

Người nhà họ Sở có thói quen ăn cơm khác với kiểu trang trọng như khi ở ngoài, đồ ăn nhà họ cũng chẳng phải bào ngư vây cá gì, chỉ là mấy món ăn gia đình đơn giản. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh đáp lời Sở Chấn Dương, vừa gắp món mà Tống Thanh Hàn thích ăn cho cậu. Quý Như Diên lười quan tâm hai ba con trên bàn cơm còn bàn chuyện làm ăn, hỏi chuyện Tống Thanh Hàn.

Ai trong giới giải trí làm gì, gần đây có hãng nào có châu báu trang sức mới, gần đây Hàn Hàn quay phim ở nước Anh có chuyện gì mới vân vân...

Gia thế của Quý Như Diên và Sở Hàm đã có nghĩa kiến thức của họ tuyệt đối không thấp. Tống Thanh Hàn lại làm trong giới giải trí, cũng biết được đôi chút chuyện trong giới qua lời Trần An và Lâm Thiện, cũng có gu thẩm mỹ về hàng cao cấp, nói chuyện cũng hoà thuận vui vẻ, đề tài so với bên Sở Minh và Sở Chấn Dương có thể nói là phân biệt rõ ràng.

Sở Chấn Dương cũng hỏi mấy câu về tình huống của Tống Thanh Hàn gần đây. Cậu nói chuyện với Quý Như Diên và Sở Hàm, cũng tranh thủ trả lời ông, như là người một nhà nói chuyện vui vẻ trên bàn cơm.

Cơm nước xong, Quý Như Diên lo Tống Thanh Hàn bị lệch múi giờ, ép cậu vào phòng bà chuẩn bị để đi ngủ.

Tống Thanh Hàn theo sau Quý Như Diên, cười tủm tỉm vào phòng, sau đó lấy hai hộp trong hành lý ra: "Bác gái, đây là quà con mua tặng hai bác ở nước ngoài, bác xem có thích không ạ."

"Thích, Hàn Hàn tặng, sao mẹ không thích được." Quý Như Diên kinh ngạc, sau đó mỉm cười nhận hai hộp quà được gói tỉ mỉ. Bà không mở ra, chỉ cầm trong tay, giục Tống Thanh Hàn nhanh đi tắm rửa để bớt mệt.

Tống Thanh Hàn mỉm cười gật đầu.

Lòng Quý Như Diên mềm nhũn, bà cầm hai hộp quà đóng cửa đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn thúc giục cậu.

Tống Thanh Hàn nhìn cánh cửa bị đóng, đứng tại chỗ một lát, sau đó cầm quần áo vào phòng tắm.

Nước nóng tràn cả bồn tắm lớn, Tống Thanh Hàn ngửa đầu ngâm bồn một lát, sự mỏi mệt trên người chậm rãi bớt đi vài phần. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu ra khỏi phòng tắm, liếc mắt một cái là thấy Sở Minh ngồi bên giường đọc sách.

Thấy Tống Thanh Hàn đi ra, hắn đứng lên tiện tay đặt sách lên bàn, sau đó lấy máy sấy trong tủ ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

Tiếng gió "vù vù" trong phòng, Sở Minh vuốt mái tóc mềm của Tống Thanh Hàn, cẩn thận sấy tóc.

Làn gió ấm áp làm Tống Thanh Hàn mệt rã rời. Cậu híp mắt, ngáp một cái.

Sở Minh thấy thế, tốc độ tay nhanh hơn, khi tóc Tống Thanh Hàn khô hắn mới dừng lại, sau đó nửa đỡ nửa ôm Tống Thanh Hàn vào trong lòng: "Mệt à em?"

"Vâng..." Tống Thanh Hàn nghiêng đầu vào vai Sở Minh, nhắm mắt lại mơ màng lên tiếng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp