"Vậy em ngủ đi." Sở Minh nửa ôm cậu đứng lên, đặt cậu lên giường, hôn trán cậu.

Tống Thanh Hàn mở tròn mắt nhìn hắn một lát, sau đó vùi cả người vào lòng hắn, im lặng nhắm hai mắt lại.

Sở Minh vén sợi tóc trên trán cậu, giơ tay tắt đèn.

Một đêm ngon giấc.

Mấy ngày trôi qua rất nhanh, đã đến ngày ba mươi Tết.

Người giúp việc ở nhà họ Sở đã được Quý Như Diên cho về đón năm mới, chỉ còn một người giúp việc nhà không ở thủ đô cũng không muốn về quê ăn Tết.

Năm nay bởi vì có Tống Thanh Hàn đến nhà nên Quý Như Diên cứ muốn làm một bàn cơm tất niên có ý nghĩa, một hơi vào bếp chỉ huy, ngay cả Sở Chấn Dương vào kéo bà cũng không nổi.

Tống Thanh Hàn muốn vào giúp một tay, nhưng chưa cả thò vào bếp đã bị Quý Như Diên vung tay lên đuổi ra ngoài: "Ở đây có mẹ trông là được rồi, con làm diễn viên, làm nhiều thế làm gì?"

"Nói mới nhớ, bình thường con ở nhà không được chiều Minh Minh đấy, việc nên làm thì bắt nó làm, con xem ba con đi," Quý Như Diên chỉ vào Sở Chấn Dương đang ngồi ở ngoài, "Trước kia mẹ mặc kệ ông ấy, cho nên giờ con xem, chẳng có tác dụng gì." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Chấn Dương: "..."

Lão tiên sinh Sở Chấn Dương yên lặng buông báo trên tay xuống, rót một ly trà cho vợ yêu, nghiêm túc đặt vào tay bà.

Quý Như Diên ghét bỏ liếc mắt nhìn ông, cầm chén trà uống một ngụm.

Tống Thanh Hàn buồn cười nhìn họ, người giúp việc đi ngang qua thấy cậu cười tủm tỉm thì mặt đỏ hồng, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Hàn thiếu gia."

Quý Như Diên thấy Tống Thanh Hàn vẫn ở đây, vội vàng nhét cái chén vào tay Sở Chấn Dương, cầm cánh tay cậu, vuốt ngón tay hơi lạnh của cậu, cau mày cả giận nói: "Sao tay con lạnh thế?"

"Nghe lời mẹ, về phòng mặc thêm quần đi." Quý Như Diên vỗ mu bàn tay cậu, "Nói mới nhớ, mẹ mua một bộ quần áo cho con, bảo Minh Minh đưa cho con đi, con xem có thích không."

"Aiz, thôi để mẹ đưa con lên." Quý Như Diên nghĩ thế nào, lại kéo Tống Thanh Hàn ra khỏi phòng bếp.

Tống Thanh Hàn nhìn Sở Chấn Dương, chưa kịp phản ứng đã bị Quý Như Diên kéo ra ngoài.

Quý Như Diên kéo cậu lên lầu, khuyên bảo: "Giờ con còn trẻ, nghĩ lạnh chút cũng chẳng sao, nhưng sau này già thì thế nào?"

"Mẹ nghe Minh Minh nói người con thể hàn, thế thì phải càng chú ý giữ ấm hơn, không được bởi vì mình còn trẻ mà không để ý."

Đời trước cộng thêm đời này Tống Thanh Hàn chưa từng được người lớn quở trách quan tâm như vậy. Cậu lẳng lặng nghe Quý Như Diên nói, dần dần khẽ cười, không hề có chút lo lắng nào.

Quý Như Diên nói mãi không nghe thấy cậu đáp, quay đầu là thấy cậu cười đến là hồn nhiên, lòng mềm nhũn, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: "Sau này nhớ chú ý sức khỏe được không?"

"Vâng." Tống Thanh Hàn gật đầu, mỉm cười đáp, "Con nhớ rồi."

Quý Như Diên hài lòng cười.

"Con nghỉ ngơi một lát đi, đợi Minh Minh về, con hỏi nó để quần áo ở đâu. Ngày mai là sang năm mới rồi, năm mới áo mới." Quý Như Diên đưa cậu về phòng, cười tủm tỉm nói.

Lúc Sở Minh về, Tống Thanh Hàn đã mặc áo lông màu vàng nhạt đứng trước cửa sổ, ngắm tuyết rơi bên ngoài, đang đăm chiêu suy nghĩ.

"Em đang nghĩ gì thế?" Sở Minh mới từ bên ngoài về, trên người vẫn còn hơi lạnh bên ngoài, hắn đứng ở cửa nhìn một lát, lúc người nóng lên mới đi vào ôm thắt lưng cậu, đặt đầu lên bờ vai cậu hỏi.

Tống Thanh Hàn hoàn hồn, quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "... Ba năm rồi."

Sở Minh thuận thế ôm cả người cậu vào lòng, cậu tìm một tư thế thoải mái dựa vào. Hắn cúi đầu hôn mặt cậu một cái, nặng nề lên tiếng: "Ừ."

Hắn nâng tay sờ tai Tống Thanh Hàn, véo thùy tai mượt mà: "... Sẽ càng ngày càng tốt lên."

"Ừm." Tống Thanh Hàn nhắm mắt, nhẹ nhàng hôn cằm Sở Minh, bỗng cười nói, "Chắc chuyện may mắn nhất đời này của em là gặp chị Sở Hàm."

"?" Sở Minh nhíu mày, ghen tuông chua loét, "Vì sao không phải là gặp anh?"

Tống Thanh Hàn: "..."

"Nếu không có chị Sở Hàm, em sẽ không được gặp anh." Tống Thanh Hàn lắc đầu.

"Không đâu." Sở Minh nói chắc nịch.

Dù Tống Thanh Hàn chưa từng gặp Sở Hàm, hắn cũng sẽ nhớ đi tìm cậu.

Chẳng qua nếu không có chuyện của Sở Hàm, chắc hắn chỉ biết đứng từ xa nhìn cậu, lén lút giúp cậu mà không lộ diện.

"Nói đến may mắn, nhà họ Sở may mắn hơn." Sở Minh thản nhiên nói, ôm Tống Thanh Hàn chặt hơn, "Nếu lúc đó chị ấy không gặp em, bây giờ chắc chị ấy... đã chết rồi."

Sở Minh thở dài: "Đời trước chị ấy bị bọn cướp bắt, những người đó là người giúp việc cũ của nhà anh. Chị ấy thiện lương gọi người cho họ ít tiền, nhưng mà..." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lòng người không đủ cho rắn nuốt, đám người đó ở nhà họ Sở lâu năm, hiểu rõ hành vi thói quen của người nhà họ Sở. Một ngày nào đó Sở Hàm ra ngoài, bọn chúng chọn lúc cô ở một mình bắt cóc cô.

Nếu Sở Hàm không lén chạy ra ngoài còn trộm điện thoại cũ của bọn cướp, lại gặp Tống Thanh Hàn ở trên đường, như vậy kết cục của cô sẽ giống đời trước...

Sở Minh hôn đỉnh đầu Tống Thanh Hàn.

Nếu nói may mắn trong năm nay, vậy thì không phải Tống Thanh Hàn gặp Sở Hàm, mà là nhà họ Sở họ gặp được Tống Thanh Hàn.

Đời trước Tống Thanh Hàn không biết nhiều về nhà họ Sở, càng không biết về chuyện này. Nghe lời Sở Minh nói, cậu ngẩn người, sau đó cười: "Bây giờ chị Sở Hàm tốt lắm."

"Ừ." Sở Minh nhẹ nhàng đáp.

"Đúng rồi." Tống Thanh Hàn như là chợt nghĩ đến điều gì, chui ra khỏi ngực Sở Minh, đi đến tủ đầu giường lục lọi, tìm được một tờ giấy, "Đây là quà em cho anh."

Giấy?

Sở Minh khẽ nhướng mày, nhận tờ giấy mỏng từ tay Tống Thanh Hàn.

Trên đó toàn là chữ viết tay, căn cứ theo thời gian liệt ra một đống công ty và tổng doanh thu, ngẫu nhiên chỗ sai cũng được dùng bút đỏ cẩn thận viết bên cạnh.

"Đây là..." Sở Minh nhìn mà kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Tống Thanh Hàn.

"Đây là những chuyện lớn xảy ra đời trước." Tống Thanh Hàn chỉ vào tờ giấy, "Dù em không nhớ rõ lắm, nhưng đại khái mấy chỗ quan trọng vẫn nhớ rõ."

Sở Minh xem tờ giấy một lần, ánh mắt càng thêm thâm trầm.

"Cảm ơn em, Hàn Hàn." Sở Minh gấp tờ giấy lại bỏ vào túi, nghiêm túc nói.

Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Em nên đưa cho anh sớm hơn chút, nhưng có một vài việc em cũng không chắc, kéo dài đến giờ mới viết xong."

Lúc trước Tống Thanh Hàn đã nói đến chuyện đời trước với Sở Minh, nhưng nói chuyện và hồi tưởng luôn khác nhau. Rất nhiều chi tiết bị quên hoặc là chuyện không nói ra được đều hiện lên trong dòng hồi tưởng của Tống Thanh Hàn.

Khi đó Sở Minh nhập vào người một con chó, tin tức rất hữu hạn, không giống Tống Thanh Hàn luôn chạy đôn chạy đáo ở ngoài, cậu biết khá nhiều tin tức. Trên tờ giấy cậu cho hắn này ghi chép một vài chuyện chấn động mấy năm nữa sẽ xảy ra mà cậu biết, tỷ như thay đổi thuế, hoặc là một vài chính sách mới.

Đối với Sở Minh đứng đầu tập đoàn Sở thị, chắc chắn đây là một bảo tàng rất lớn. Rút dây động dừng, nếu biết những tin này trước, dù là một vài chuyện tham khảo Sở Minh cũng có khả năng xác định kế hoạch và mục tiêu tiếp theo của tập đoàn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Phần quà này của Tống Thanh Hàn đối với người thường có thể không có tác dụng lớn, nhưng đối với Sở Minh, đối với nhà họ Sở, đối với tập đoàn Sở thị có ý nghĩa rất lớn lao.

Sở Minh thở dài một hơi, không nói thêm gì, chỉ ấn bả vai Tống Thanh Hàn dồn dập hôn môi cậu.

Tống Thanh Hàn lui về sau từng bước, sau đó lại bị Sở Minh kéo về, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của hắn.

Cậu giơ tay an ủi vỗ vỗ lưng Sở Minh, nụ hôn của hắn dần trở nên nhẹ nhàng chậm chạp, lúc rời khỏi hắn còn vô cùng thân thiết hôn môi cậu.

Tống Thanh Hàn thở hổn hển, hai tay đổi thành tư thế bám tay hắn, sự lạnh lùng trên gương mặt thanh tú đã không còn mấy.

"Anh cảm động lắm à?" Tống Thanh Hàn cười nói.

"Ừ." Sở Minh trầm giọng đáp, giọng hơi khàn, "Cảm động, cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp."

"Đừng giỡn." Tống Thanh Hàn lạnh lùng lắc đầu.

Sở đại cẩu: "..."

"Anh vốn là của em." Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nói, "Chẳng lẽ không đúng hả?"

"Đúng đúng" Sở đại cẩu không hề nguyên tắc, gật đầu đáp đúng.

"Đúng rồi, mẹ mua áo cho em, em xem có thích không." Sở Minh nhớ ra lúc mình vừa mới lên tầng Quý Như Diên nhắc nhở, vội vàng vỗ mu bàn tay Tống Thanh Hàn, quay lại phòng mình cầm một bộ quần áo sang.

Một cái áo khoác lông dê dài màu nâu nhạt được cắt may tinh tế, màu tối làm cho người thấy ấm áp hẳn.

Sở Minh cầm mặc thử cho Tống Thanh Hàn, hơi nhỏ, nhưng trông thoải mái tự nhiên.

"Đẹp." Tống Thanh Hàn nghe chủ tịch Sở ngốc nghếch nói.

"Bác gái có gu." Tống Thanh Hàn cười, lắc cổ tay.

"Thế cũng phải là do Hàn Hàn nhà chúng ta đẹp." Sở Minh sửa lại cổ áo, ánh mắt dịu dàng, "Ngày mai mặc cái này đi."

"Vâng." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play