Sở Minh ở Hollywood ba ngày, cũng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi nhân viên đoàn phim "Chiếc nhẫn quyền lực" ban đầu từ kinh ngạc thấy hắn xuất hiện ở phim trường đến bình tĩnh tự nhiên thành thạo quay phim dưới khí thế lạnh lùng uy nghiêm của hắn.
Sở Minh và Tống Thanh Hàn không che giấu chút nào. Ban đầu mọi người vẫn cảm thấy bởi vì mình ở trong giới quá lâu cho nên nhìn hai người bạn bình thường nhà người ta mà cũng có thành kiến, từ ngày chủ tịch Sở ngày ngày đến đoàn phim, thật ra cũng chẳng làm gì, chỉ đến đem cơm, mang chút đồ ăn vặt, ngẫu nhiên sau khi Tống Thanh Hàn diễn xong thì nói mấy câu với cậu - tư thái rõ ràng không quá thân mật. Nhưng khi hai người đứng chung một chỗ, luôn có bầu không khí mọi người ai cũng biết.
Lúc trước các cô đoán không sai, nhưng cũng không thể nói đúng. Tống Thanh Hàn có quan hệ với người đứng đầu Sở thị, nhưng có lẽ không phải quan hệ kiểu tình nhân như các cô nghĩ, mà là quan hệ người yêu.
Khi vị Sở tiên sinh này nhìn Tống Thanh Hàn, sự dịu dàng và thâm tình ở đáy mắt làm sao như là đang nhìn bạn bè hoặc là tình nhân chứ.
Không phải không ai hâm mộ và ghen tị. Dù sao với thân phận của Sở Minh, chỉ cần bò lên được chút ít, vậy lợi ích không phải ít.
Nhưng không biết vì sao, bầu không khí giữa hai người thật sự khiến cho người ta không thể nào chen vào. Cho dù trong lòng ôm một chút tâm tư tò mò, dù là bởi vì tài hay mạo của Sở Minh, nhưng lúc họ đi đến trước mặt hắn, đôi mắt thâm thúy lại lạnh lùng kia nhìn lại khiến cho người ta cảm thấy suy nghĩ trong lòng mình bị hắn nhìn thấu. Càng miễn bàn bên cạnh còn có Tống Thanh Hàn thản nhiên mỉm cười.
Có một hai người đụng phải bức tường Sở Minh như vậy, người còn lại cũng đều bỏ tâm tư đến gần Sở Minh, ngược lại muốn xây dựng quan hệ với Tống Thanh Hàn.
Nếu đã không có khả năng đến gần Sở Minh, vậy có quan hệ tốt với Tống Thanh Hàn không phải gián tiếp giơ bảng tên trước mặt Sở Minh còn gì?
May mắn lúc trước bởi vì thái độ của Christina nên họ không tỏ ra thái độ không tốt gì với diễn viên người Trung này, không thì ấn tượng tốt không có, ngược lại sẽ làm người ta ghi hận.
Ngụy Khiêm làm trợ lý của Sở Minh, khi Sở Minh đến phim trường đưa đồ cho Tống Thanh Hàn hắn cũng sẽ dặn bảo vệ mang đồ ăn vặt và nước uống mời người trong đoàn phim.
Đồ không đắt, nhưng phải xem là ai cho. Trong giới giải trí, ngầm phân chia cấp bậc có thể nói là rõ ràng. Tư bản giống Sở Minh, dù chỉ là trà sữa mấy đô, người ở đây cũng không dám nói một tiếng không ngon. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Đương nhiên Ngụy Khiêm không thể chuẩn bị cho những người làm việc cùng Tống Thanh Hàn những thứ chỉ có mấy đô.
Không chỉ phải giúp ông chủ làm việc, còn phải giúp ông chủ yêu đương. Nếu Sở đại ma vương không tăng lương, hắn đã... cũng không dám...
Văn hóa của tập đoàn Sở thị và tiền lương vẫn, khụ, rất tốt.
Sở Minh ở đây ba ngày, người cả đoàn phim được đồ ăn vặt của nhân viên nuôi đến là hồng hào. Khi hắn đàm phán công việc xong phải bay về nước xử lý công vụ, trong lúc nhất thời mọi người còn thấy cô đơn.
A? Về sớm thế? Đừng mà, chúng tôi đã không có tâm tư gì với ngài Sở nữa rồi, chúng tôi chỉ muốn ngắm hai người yêu đương trong phim trường thôi!
Hai người đàn ông đẹp mắt đứng với nhau, nói không ngoa, họ vốn đã là cảnh đẹp.
Đối với chuyện Sở Minh rời đi, người vui nhất trừ Weyi là Statham.
Diễn viên lúc quay phim quan trọng nhất là duy trì thể hình được không! Còn bị Sở Minh ép ăn uống như thế nữa, cảnh lúc sau sợ là phải ép diễn viên giảm cân.
Nếu không nể Sở Minh là bạn học cũ của mình thì ngày đầu tiên Statham đã đá văng hắn đi.
Mà sau khi Sở Minh rời đi, thái độ của Weyi với Tống Thanh Hàn không kiêu căng như lúc trước nữa, ngược lại anh ta thi thoảng lại dùng kiểu ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn cậu. Tống Thanh Hàn dù mặc kệ thế nào cũng phải nghi vấn.
"Anh Hàn." Lâm Thiện lén lút kéo kéo tay áo Tống Thanh Hàn, nhỏ giọng, "Em thấy ánh mắt Weyi kia nhìn anh không có ý tốt."
Cậu ta thấy người bên cạnh không để ý đến họ, thấp giọng: "Hơn nữa em phát hiện, khi anh và chị Christina diễn, anh ta cũng thường xuyên nhìn."
Kiểu ánh mắt này... Nói sao nhỉ, không thấy có ác ý gì, nhưng Lâm Thiện tổng kết lại tin tức cậu ta hỏi thăm được, vẫn đánh dấu chấm hỏi với tất cả hành động của Weyi.
Dù sao gần đây Tống Thanh Hàn tỏ rõ quan hệ với Sở tiên sinh... Khó bảo đảm Weyi sẽ không bởi vì Sở tiên sinh đột nhiên xuất hiện mà bị kích thích, do đó gây bất lợi với Tống Thanh Hàn.
"Hả?" Tống Thanh Hàn nhíu mày, gật đầu, cười cười, "Tôi biết rồi."
"Gần đây cẩn thận là được." Tống Thanh Hàn giơ tay ấn vai Lâm Thiện, "Cảnh diễn của tôi quay gần xong rồi, một tuần nữa chúng ta được về."
"Vâng." Lâm Thiện trịnh trọng gật đầu, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Lúc trước Statham dự trù thời gian quay của Tống Thanh Hàn khoảng năm tháng, nhưng mà hiện tại mới được hơn bốn tháng, cảnh diễn của Tống Thanh Hàn đã sắp quay xong hết rồi.
Trong một tuần cuối cùng, Tống Thanh Hàn phát huy trạng thái 120%, diễn y như đúc hình tượng kỵ sị kiên cường.
"Chú Arthur." vương tử nhỏ đã trưởng thành đội vương miện đứng trước mặt ông, trong đôi mắt lam xám đầy vẻ thống khổ và tuyệt vọng, "Chú thật sự muốn giết chết Catherine à?"
Kỵ sĩ đã già đi quỳ một gối xuống trước mặt Quốc vương trẻ tuổi, cúi đầu, im lặng không nói.
Ông đã già rồi. Tóc mai màu đen nhiễm bạc, mặt đầy nếp nhăn, cơ thể bởi vì chinh chiến hàng năm mà trở nên già nua, nửa người trên thiếu một bàn tay hơi cong, như thể đang kể ra những công trạng thầm lặng của mình.
Quốc vương nhìn kỵ sĩ đã theo mình từ khi mới sinh ra, trong nháy mắt thất thần.
Năm đó dị nhân không ngừng quấy rối, kỵ sĩ trẻ một tay che chở chàng, trong tay chỉ có một thanh kiếm sắc, chém giết hết tất cả dị nhân tham lam máu thịt chàng.
Chàng lớn lên, khuôn mặt kỵ sĩ cũng từ trẻ trung trở nên già nua. Khi chàng sắp sửa chết trong miệng dị nhân, kỵ sĩ dùng một cánh tay chặn lại, cứu mạng chàng.
Đối với chàng, kỵ sĩ không chỉ là kỵ sĩ mà còn là người bề trên, là thần dân mà chàng tin tưởng nhất. Nhưng người bề trên, thần dân của chàng, dưới mắt chàng, rút kiếm với Vương hậu của chàng.
Chàng không nghĩ ra là vì sao.
"Chú Arthur." Giọng Quốc vương rất bình tĩnh, bình tĩnh đến độ yếu ớt, "Chú nói cho ta biết, chân tướng rốt cuộc là gì?"
"Chỉ cần chú nói..." quốc vương trẻ khổ sở quay đầu đi, không dám nhìn kỵ sĩ đang quỳ gối trước mặt mình.
"Bệ hạ." giọng nói mềm mại vang lên, Catherine mặc cung trang rườm rà vẫn xinh đẹp như xưa. Nàng đội vương miện, kim cương khảm trên đó lấp lánh lóe sáng.
Đó là người đi theo từ đoàn dị nhân.
Vương hậu xinh đẹp kéo tà váy đi đến cạnh Quốc vương, đặt ngón tay xinh đẹp thon dài lên tay chàng, ánh mắt nhìn kỵ sĩ đầy vẻ không đành lòng: "Bệ hạ, ta tin kỵ sĩ không cố ý. Ông ấy dưỡng dục ngài nhiều năm, xin ngài nể Catherine, không trách phạt ông ấy." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Sắc mặt Quốc vương dịu đi, chàng giơ tay cầm tay Vương hậu, thở dài: "Chú Arthur dưỡng dục ta nhiều năm, nàng..."
Vương hậu thiếu chút nữa bị kỵ sĩ giết chết, lại vẫn là bởi vì nể tình kỵ sĩ trưởng mà khẩn cầu chàng khoan thứ cho kỵ sĩ trưởng. Nhưng kỵ sĩ trưởng luôn miệng nói trung thành vô cùng với chàng lại không chịu nói lý do cho chàng.
Chàng không muốn phỏng đoán không tốt về ông, chẳng qua nếu ông không thể cho chàng một lý do chính đáng, vậy chàng cũng chỉ đành...
"Kỵ sĩ trưởng Arthur có ý đồ mưu sát Vương hậu..."
"Tước bỏ thân phận kỵ sĩ trưởng, trục xuất!"
Quốc vương hạ lệnh, kỵ sĩ trưởng vẫn im lặng cúi thấp đầu, tháo thanh kiếm sắc đã theo mình từ ngày bắt đầu làm kỵ sĩ ra.
Ông yên lặng hành lễ lần cuối với Quốc vương, sau đó nhanh chân đi ra khỏi cung điện huy hoàng, thay trang phục phương Đông lần đầu tiên mặc kể từ khi sinh ra, hòa vào dòng người ngoài cung điện.
Cảnh này Tống Thanh Hàn không có một câu thoại nào, thậm chí trong cảnh này cậu chỉ là một vai phụ. Nhưng người ở đây chẳng có ai xem nhẹ bóng dáng của cậu, dù là khi cậu quỳ gối xuống đất.
Kĩ thuật của nghệ sĩ trang điểm Hollywood rất tinh tế, vết thương và nếp nhăn trên mặt Tống Thanh Hàn trông rất thật, nhìn xa không khiến cho người ta cảm thấy đây là một thanh niên hơn hai mươi tuổi mà cảm thấy cậu là một người trung niên đi qua gió sương đang chào đón tuổi già.
Chẳng qua tuy ông mới hơn bốn mươi chưa đến năm mươi tuổi, nhưng cơ thể ông đã già hơn tuổi. Nhiều năm đối kháng với dị nhân đã tạo nên ảnh hưởng cực lớn với ông.
Lưng ông vẫn thẳng, bộ quần áo màu xám, người đàn ông vốn cổ quái im lặng lại thêm mấy phần dịu dàng.
Đúng rồi -- lúc sau mọi người mới nhớ ra, kỵ sĩ trưởng của họ là người phương Đông. Ông trung thành với Quốc vương, chỉ là vì Quốc vương có ơn cứu mạng.
Arthur đi lên tàu thủy về phương Đông, khuôn mặt già nua đầy dấu vết năm tháng.
"Cut --" Statham thở phào một hơi, nhìn Tống Thanh Hàn có thể nói là hoàn mỹ trong máy giám sát, cười vang, "Chúc mừng cậu, Hàn, cảnh diễn của cậu đã xong hết!"
Tống Thanh Hàn cởi mũ trên đầu xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi, mỉm cười với Statham và Christina.
Mấy ngày nay Tống Thanh Hàn đã quen thuộc với người đoàn phim hơn nhiều. Nói thật, diễn viên trong đoàn phim này dù là Christina hay là Weyi, hoặc là người tóc đỏ hoặc là diễn viên từng diễn với cậu, đa số người ở Hollywood đều xem như nổi tiếng, rất nhiều người có EQ cực cao.
Nói thẳng ra, Tống Thanh Hàn không có tranh chấp ích lợi gì lớn với họ, thậm chí bởi vì trong "Chiếc nhẫn thần bí" có cậu, cho nên họ mới được trực tiếp tiếp xúc với Sở Minh. Người giàu ở Hollywood rất nhiều, nhưng giàu như Sở Minh thì ít ỏi chẳng có mấy. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Người có thể lọt vào mắt người như Sở Minh này, không nói gì khác, chỉ cần nói phim "Chiếc nhẫn quyền lực" này có triển vọng, Statham lại đang có ý muốn hợp tác với Sở Minh, đẩy phim vào thị trường Trung Quốc. Hiện tại có Tống Thanh Hàn diễn, có thể Sở Minh sẽ hào phóng hơn trước.
Sau khi hợp tác còn phải xem tuyên truyền thế nào. Tuy tạm thời vẫn chưa đàm phán xong chuyện này, nhưng Statham tin chỉ cần Sở Minh chịu, hắn có thể làm cho tất cả người Trung Quốc biết đến "Chiếc nhẫn quyền lực".
Bạn học cũ này của hắn vốn có năng lực làm cho người ta không dám coi thường.
Dù vì nể mặt Sở Minh hay là vì Tống Thanh Hàn thể hiện năng lực tiến bộ cực hạn trong lúc quay, diễn xuất có thể nói là tự nhiên, hoặc là vì khí chất thần bí, dung mạo tuấn mỹ, từ Statham đến diễn viên, nhân viên, thái độ đối đãi với Tống Thanh Hàn đều rất tốt. Sự kiêu ngạo mà Tống Thanh Hàn gặp chỉ đến từ Weyi lúc trước.
Sau đó... Weyi giống như một cô vợ nhỏ, đừng nói là kiêu căng, ngay cả nói thêm mấy câu với cậu cũng không dám.
Tống Thanh Hàn loáng thoáng cảm thấy gì đó: "..."
Thật ra đơn giản là Weyi chỉ thích đàn ông phương Đông thôi.
Tống Thanh Hàn được coi như diễn một vai khá quan trọng, từ đầu tới cuối đều có cảnh diễn của cậu. Tuy kém nam chính nhưng theo kịch bản đã sửa, thật ra cảnh diễn của cậu có thể so với nam chính.
Những cảnh này thật ra được thêm vào do diễn xuất của cậu. Christina làm nữ chính thì không phản đối, Weyi cũng không lên tiếng. Statham không phải một người sửa kịch bản vì diễn viên có xích mích với nhau.
Có thể khiến cho hắn thay đổi kịch bản, chỉ có hai chữ "rất tốt".
Cũng bởi vì tính cách này của Statham nên kịch bản đời này Tống Thanh Hàn diễn đã khác hẳn đời trước.
Tống Thanh Hàn không biết sau khi kịch bản thay đổi sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cậu đã không còn dựa dẫm vào kinh nghiệm đời trước nữa. Rất nhiều chuyện đời trước đối với cậu và Sở Minh có ý nghĩa tham khảo nhất định, nhưng đời này đã hoàn toàn khác đời trước rồi sao?
Cậu chỉ cần làm tốt bản thân, như vậy là đủ rồi.
Statham và Christina tổ chức cho Tống Thanh Hàn một bữa tiệc đóng máy nhỏ, tri kỷ chuẩn bị một ít thức ăn Trung Quốc. Kết quả đến cuối, người ăn hết đồ vào trong bụng ngược lại là người Anh bản địa như Christina.
"Đồ ăn Trung Quốc đúng là ngon miệng." Christina buông chiếc đũa không thuận tay lắm, uống một ngụm nước, "Sống ở Trung Quốc đúng là quá tốt."
"Đúng vậy." Tống Thanh Hàn cũng nâng ly nước trái cây uống một ngụm, lại cười nói, "Tuy Hollywood rất đẹp, nhưng tôi vẫn hoài niệm mỹ thực Trung Quốc."
"Thế thì tiếc quá." Christina cười nói, "Một cậu bé vào ổ lại chạy mất."
Tống Thanh Hàn bị cô nói làm cho ngượng ngùng, khẽ lắc đầu: "Chị Christina đừng trêu tôi."
Christina cười không nói.
Weyi ngồi cạnh liên tục uống nước, thi thoảng lại liếc mắt nhìn Tống Thanh Hàn, khẽ cau mày, có vẻ là muốn nói gì đó.
Một bữa cơm khách và chủ đều tận hứng. Đã quay đến nửa cuối rồi, Statham cho họ nghỉ một đêm.
Tống Thanh Hàn tạm biệt Christina, quay lại khách sạn vừa muốn mở cửa phòng, sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
"Hàn!"
Lâm Thiện cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông Tây vội vàng đến.
"Weyi?" Tống Thanh Hàn quay người, "Sao anh lại ở đây?"
Cậu nhớ phòng của Weyi ở bên kia hành lang mà?
Weyi nhìn nhìn Lâm Thiện đứng trước Tống Thanh Hàn và hai bảo vệ mặc như trợ lý, khó xử nói: "Hàn, tôi có chút việc riêng muốn nói với cậu."
Tống Thanh Hàn lẳng lặng nhìn anh ta.
Weyi nhìn cậu không chớp mắt, thái độ rất kiên định.
"Weyi." Tống Thanh Hàn khẽ thở dài, "Anh có biết, họ là trợ lý và bảo vệ của tôi không?"
Làm một nghệ sĩ, luôn phải chú ý đến sự an toàn của mình.
Weyi cũng nghĩ đến thân phận xấu hổ của mình, cúi đầu nghĩ: "Hàn..."
"Chúc cậu và Sở hạnh phúc." Anh ta tạm dừng hồi lâu rồi mới chậm rãi nói, "Có lẽ hai người mới là xứng đôi nhất."
"Cảm ơn." Tống Thanh Hàn mỉm cười đáp.
Weyi thấy cậu cười, chợt nâng tay lên che mặt, cười đến là miễn cưỡng: "Đàn ông phương Đông các cậu đều học ma thuật à?"
Tống Thanh Hàn: "..."
"Tôi hiểu đại khái rồi," Weyi thở dài, "Tôi đã hiểu ra vì sao rồi."
"Chúc mừng anh." Tống Thanh Hàn suy tư, trả lời, "Tìm được thứ mình muốn."
"Đúng vậy, đây xem như một chuyện tốt." Weyi lại cười kiêu ngạo, "Chúc sự nghiệp và tình cảm của cậu luôn được Thượng đế sủng ái."
"Cảm ơn." Tống Thanh Hàn vẫn cười mỉm, nhưng Weyi lại nghiêng đầu, gật đầu với cậu, quay về phòng mình.
Lâm Thiện nghe hết mấy lời kì cục này, lại nghĩ đến mấy ngày qua người đàn ông này nhìn Tống Thanh Hàn bằng ánh mắt kỳ lạ, nháy mắt não bổ ra một bộ phim truyền hình tám mươi tập, căng thẳng nhìn cậu.
"Nhìn tôi làm gì?" Tống Thanh Hàn nhướng mày, cong khóe miệng lên, "Mau về dọn đồ chuẩn bị về nước đi."
"Khụ... vâng, anh Hàn." Lâm Thiện xoa gáy mình, thấy Tống Thanh Hàn vào phòng mới bình bịch chạy về phòng của mình.
Hai bảo vệ được Sở Minh phái đến đi theo Tống Thanh Hàn thì ở cạnh phòng cậu.
Vừa rồi Sở đại tiên sinh cũng biết mấy lời Weyi nói với Tống Thanh Hàn qua điện thoại.
Thật ra bảo vệ nghe lệnh của Tống Thanh Hàn, chỉ cần cậu yêu cầu họ không được gửi, bảo vệ sẽ không gửi nữa.
Chẳng qua Tống Thanh Hàn rất ít khi sử dụng quyền này, trừ khi cậu thức đêm quá nhiều hoặc ăn quá ít mới yêu cầu bảo vệ chuyện này.
Nhưng mà trên phương diện này, trước giờ Sở Minh luôn cứng rắn.
Cho nên... Tống Thanh Hàn đã bị Sở đại tiên sinh dạy thành hết thuốc chữa rồi.
Quả nhiên, Tống Thanh Hàn vừa mới vào phòng tắm tắm rửa đi ra, điện thoại đã có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ.
Cậu gọi lại.
"Alo, Hàn Hàn." Giọng Sở Minh vang lên bên tai, Tống Thanh Hàn lau tóc ngồi trên giường, mỉm cười trả lời, "Bây giờ đang anh nghỉ trưa à?"
Sở Minh ngồi trong văn phòng khẽ ừ một tiếng, sau đó hỏi thẳng: "Weyi..."
"Anh nhớ anh ta?" Tống Thanh Hàn cụp mắt, mỉm cười.
Sở đại cẩu: "..."
Không, anh không phải, anh không có, đừng nói bừa, đừng vấy bẩn anh!
"Anh nhớ em." Sở đại tiên sinh phản ứng mau lẹ.
Tống Thanh Hàn cong mày, giọng mềm mại hẳn đi: "Hôm nay em quay xong rồi, ngày mai em sẽ về." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Anh đi đón em nhé?" Sở Minh hỏi.
"Không cần đâu." Tống Thanh Hàn nghĩ bây vẫn đang là giờ làm việc, "Anh bảo tài xế đến đón em đi, em cầm quà về cho hai bác và chị Sở Hàm."
"Ừ." Sở Minh đáp một câu, sau đó chợt ấm ức hỏi, "Thế quà của anh đâu?"
Tống Thanh Hàn thản nhiên nói: "Anh đoán xem?"
Sở đại cẩu online thương tâm!
"Hàn Hàn..."
Đột nhiên nhỏ giọng, tuy rằng biết tám chín phần Sở Minh giả vờ, Tống Thanh Hàn vẫn mềm lòng: "... Có quà cho anh."
Sở Minh cong môi: "Nói trước là gì được không?"
"Không."
"Thôi được rồi." Sở Minh giả vờ thở dài, lại tiếp tục hỏi, "Vừa nãy Weyi nói với em..."
"Anh ta chúc chúng ta hạnh phúc." Tống Thanh Hàn lại cười nói, "Không tốt sao?"
"Tốt quá ấy." Sở Minh thả lỏng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, "Hàn Hàn em mua vé máy bay mấy giờ thế? Anh nói với mẹ một tiếng để mẹ dọn phòng cho em."
"Chuyến chín giờ tối ngày mai." Đổi sang thời gian trung Quốc, có thể nói là chín giờ sáng.
"Ừ, anh gọi tài xế đi đón em." Sở Minh đáp, cười nói, "... Ba mẹ sẽ vui lắm."
Quý Như Diên và Sở Chấn Dương đã coi Tống Thanh Hàn là con ruột của mình, chỉ cần Sở Minh về nhà là lại nói hôm nay Hàn Hàn thế nào, đồ ăn nước Anh có ăn được không, Hàn Hàn có ăn no không. Sở Minh nghe mà chết lặng.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở · ruột già oan uổng · đại cẩu: Tui không phải, tui không có, đừng nói bừa, đừng nói xạo QAQ
Hàn Hàn gợi cảm, online đùa chó